Sa sài thấy thế, hung quang trong mắt lóe lên, miệng phát ra một
tiếng gào rú bạo ngược, hai chân sau vận lực đứng thẳng lên như người
thường, hai chân trước nó vung vẩy mờ ảo một hồi, tức thì đạo đạo ảo ảnh móng vuốt màu vàng hiện ra, bảo hộ toàn thân nó vào bên trong. Trong lúc nhất thời, bóng sa nhận màu đen lượn vòng qua lại, thỉnh
thoảng chém lên ảo ảnh móng vuốt, ánh sáng đen cùng những tia sáng vàng
đan vào nhau lập lòe, bao phủ gần hết thân hình sa sài vào bên trong. Cùng lúc Sa Sở Nhi cùng con sa sài thân hình lớn kia quần chiến, ba
con sa sài còn lại ở xung quanh lập tức lắc lư thân hình, nhanh chóng
vây Liễu Minh vào chính giữa, đồng thời mi tâm chúng chớp động, kế đó
từng đạo ánh sáng màu lục từ con mắt nhỏ thứ ba bắn vọt đi. Sắc mặt Liễu Minh khẽ trở nên lạnh lùng, khói đen từ quanh thân cuồn
cuộn tuôn ra, đồng thời khẽ nghiêng đầu tránh thoát một luồng sáng, kế
đó thân hình Liễu Minh bỗng mờ đi rồi lập tức hóa thành ba ảo ảnh tản
ra, hai ảo ảnh trong đó tức thì bị những tia khác đánh trúng, phát ra âm thanh “phốc phốc” trầm đục rồi tức khắc tán loạn ra. Ảo ảnh thứ ba tức thì thừa dịp này nhảy lên không trung, thân hình
đột nhiên từ hư hóa thực, khói đen quanh người ngưng tụ lại, huyễn hóa
ra bốn con vụ hổ, hai cánh đột nhiên chập lại rồi chỉ thẳng thẳng tới. Tức thì một tràng tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc truyền ra, ba con vụ hổ mãnh liệt bổ nhào về phía ba con sa sài ở phía trước. Trong nhất thời, bụi cát đầy trời, sóng khí trùng thiên. Vài tiếng “bành bành” gần như vang lên cùng lúc, ba con sa sài không
kịp đề phòng, thình lình bị ba con vụ hổ mạnh mẽ đánh trúng, chấn bay
lên trời, thân hình quay cuồng xoay liên tục trên không trung mấy vòng
mới ổn định lại được. Mà Liễu Minh nhìn thấy đám sa sài rơi xuống đất, ánh mắt có phần ngưng trọng, trong lòng không khỏi thất kinh. Nhưng con sa sài này quả thực da dày thịt béo, trông vậy mà có thể chịu được một kích Long Hổ Minh Ngục Công toàn lực của hắn. Nhưng sau một khắc, Liễu Minh liền ở giữa không trung, một tay kết
kiếm quyết, tức thì một luồng sáng vàng kim quay trong quanh thân một
vòng rồi thình lình tầng tầng bóng kiếm màu vàng kim, thế như vũ bão bắn vọt ra, quét ngang ba con sa sài ở trước người. Những con sa sài này vì thấy đồng bọn chết từ lúc trước, sớm đã rất
kiêng kỵ với Hư Không phi kiếm này, thấy kiếm quang gào thét lao tới thì thân hình chúng rối rít quay ngược lại để né tránh. Mặc dù tốc độ của những con sa sài này cực nhanh, nhưng Hư Không phi
kiếm nhanh bậc nào chứ? Kiếm quang màu vàng kim chỉ cuốn một cái qua đã
liền chém một con trong số đó ra làm bẩy, tám khúc. Hai con sa sài còn lại, sau khi tránh thoát khỏi vòng kiếm quang này, lại đột nhiên gào lên một tiếng, hóa thành hai cái bóng vàng bắn nhanh
về phía Liễu Minh. Liễu Minh lạnh lùng cười cười, một tay chỉ một cái, Hư Không phi kiếm rung lên rồi bay ra, đoạn thình lìnhphân hóa thành hơn mười đạo kiếm
quang màu vàng kim, kiếm quang giao thoa vào nhau bện thành một tấm võng kiếm màu vàng kim, ngay sau đó quay cuồng lao đi. Hai con sa sai sau khi đồng thanh gào thét một tiếng liền bị cắt thành hơn mười khối, từ trên không trung rơi thẳng xuống. Liễu Minh bấy giờ đưa một tay khẽ vẫy thu hồi phi kiếm, đồng thời thuận mắt nhìn qua chiến đoàn ở một chỗ cách đó không xa. Chỉ thấy lúc này, ở chỗ con sa sài có thân hình to lớn nhất kia, Sa Sở Nhi xuất quỷ nhập thần khiến thân hình nàng như quỷ mị. Theo những đường đao của thanh sa nhận liên tiếp vung vẩy, miệng vết
thương trên người con sa sài lại càng trải rộng, khí tức của nó đã yếu
đi không ít, tự nhiên không còn khí thế bức người như trước, đồng thời
hiển nhiên ý thoái lui cũng đã manh nha xuất hiện. Có điều dưới công kích không có kẽ hở của Sa Sở Nhi, con sa sài kia tự nhiên không có cơ hội thoát ly khỏi chiến trường. Hiển nhiên người Sa tộc ở đây đã có sẵn phương thức để đối phó với những con sa sài này rồi. Còn có hai con sa sài khác đứng canh bên cạnh trận chiến của con sa
sài cực lớn kia, thấy thực lực Liễu Minh như thế thì sợ hãi nhìn nhau,
xong đột nhiên rối rít quay người chạy thục mạng về phía xa xa. Liễu Minh lạnh lùng cười một tiếng, thân hình chớp một cái, liền hăng hái đuổi theo, đoạn đột nhiên đánh ra một quyền nhắm tới con sa sài ở
chỗ gần nhất. "Ầm" một tiếng. Con sa sài lúc này bị quyền ảnh cực lớn từ không trung đánh cái té
lăn, nhưng nó lập tức trở mình, nhảy dựng lên rồi tiếp tục chạy như điên về phía trước, không dừng lại chút nào. Nhưng một khắc sau, “vèo” một tiếng, kiếm quang màu vàng kim xé gió
bắn tới, sau khi quấn quanh sa sàimột vòng, tức thì cái đầu của chúng
liền lượn vòng bật lên, còn thi thân không đầu vẫn chạy như điên được
hơn mười trượng, sau đấy mới hết lực là té nhào xuống đất. Con sa sài cuối cùng thấy vậy, vẻ sợ hãi lóe lên trong mắt, xong lại nhanh chóng chúi người chui vào trong đám đất cát. Nhưng vào lúc này, một tia chớp màu đen từ một phía khác gào rít bắn tới. "Phốc" một tiếng!Ánh sáng đen thu lại, liền thấy con sa sài cuối cùng bị một thanh sa
nhận màu đen xuyên thủng qua tim, đồng thời bị đóng cứng vào trong đất
cát, sau khi hơi quằn quại liền đờ ra không nhúc nhích động đậy gì nữa. Rõ ràng là Sa Sở Nhi sau khi đã diệt sát xong con sa sài thân hình to lớn kia, liền trở lại từ không trung phía xa đánh ra một kích. Liễu Minh mặc dù có phần nằm ngoài dự kiến, nhưng thân hình tức thì dừng lại, đồng thời thu hồi Hư Không phi kiếm. Bóng dáng màu trắng lóe lên, Sa Sở Nhi xuất hiện trên mặt đất, chỗ
bên cạnh thi thể sa thú, một tay nhổ thanh sa nhận trên mặt đất, tức thì một cột máu đỏ thẫm bắn tóe lên, rơi lên khắp mảng cát đen xung quanh. Nàng thoáng nhìn qua thi thể ba con sa sài khác ở cách đó không xa,
lòng hơi kinh ngạc nhìn Liễu Minh, đang lúc muốn nói gì đó thì từ chỗ
sâu xa trong xa mạc bỗng có từng tràng tiếng gió gào thét văng vẳng
truyền đến, dường như có thêm rất nhiều sa sào đang chạy như điên tới
chỗ này. “Không tốt, chuyện lớn rồi, đó là sài triều! Chúng ta phải mau chóng
trở về thành. ” Sa Sở Nhi sau khi nghe được, tức thì thần sắc đại biến,
nói. Tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng Liễu Minh cũng không
phản đối, liền cùng nàng chạy như điên về phía ốc đảo. Không lâu lắm,
hai người đã đến trước cửa Sa Mạn Thành. Xa xa nhìn lại, trên tường thành cao thêm mấy trượng, bóng người di
chuyển, phần đông những người Sa Tộc đang bận rộn, một mặt thì gia cố
tường thành, một mặt thì chuẩn bị công sự phòng ngự, bộ dáng giống như
gặp đại địch. “Xem ra bộ lạc ngươi cũng sớm phát hiện ra dị động của sa sài rồi. ” Lông mày Liễu Minh nhíu lại nói ra. Sa Sở Nhi nghe vậy thì gật đầu, nhưng đôi mi thanh tú vẫn nhíu chặt như trước. Tiếng “Ầm ầm” vang lên cực lớn!Cửa thành nguyên bản đóng chặt lúc này liền hé ra một khe hở cho hai người Liễu Minh phi thân vào, sau đó vội vàng đóng lại. “Liễu huynh, nơi đây xem ra không tránh được một trận ác chiến rồi,
trước tiên ta dẫn ngươi đến một địa phương an toàn hơn một chút. ” Hai
người vừa chạy vào trong thành, Sa Sở Nhi có chút thư giãn nhưng sắc mặt ngưng trọng nói ra. “Không cần, thực lực của tại hạ chắc cô nương cũng hiểu biết một
chút, đối phó với những sa thú này thì không thành vấn đề, chúng ta hãy
lên thành xem một chút đi. ” Liễu Minh cười nhạt một tiếng nói. Thực lực Liễu huynh đúng là bất phàm. Cũng tốt, cùng nhau lên xem
đã. ” Sa Sở Nhi suy nghĩ một chút, cũng không khuyên bảo thêm gì nữa. Sau đó nàng ta cùng Liễu Minh đi lên tường thành. Lúc này, từ trên tường thành nhìn xuống, mặc dù sắc mặt mỗi người đều khẩn trương nhưng đội hình trật tự, ngay ngắn, hang động đâu vào đó, có bộ dạng đã được huấn luyện khá là nghiêm chỉnh. Vài tộc nhân có tu vi hơi thấp thì đứng đằng sau, không ngừng lợi
dụng bí thuật đem cát đất đắp lên tường thành để tăng độ cao và độ dày,
còn những người có tu vi cao hơn thì đứng nhao nhao ở lỗ châu mai, tùy
thời chuẩn bị tư thế ứng chiến. Lúc này tiếng gào thét ngày càng tiến đến gần, Liễu Minh ngưng thần nhìn tình huống phía xa. Phía trước, cách thành hơn một trăm trượng, bên trong một mảnh đất cát tối om vô số sa sài hăng hái tiến về phía tường thành. Những sa sài này chiều cao không đồng nhất, con nhỏ thì chỉ cao có nửa trượng, con lớn thì cao tầm hai ba trượng. Những chỗ sa sài đi qua thì tạo nên một hồi cát bay đá chạy, bụi đất đầy trời, mặt đất đều chấn động. Phóng mắt nhìn lại thì số lượng sa sài này có khoảng gần một nghìn con. Với số lượng sa sài kéo đến nhiều như vậy, khí thế quả thật là kinh người, Liễu Minh nhìn lại, trong lòng cũng run lên. Nếu mỗi đầu sa sài đều có thực lực như những con Liễu Minh vừa gặp,
bộ lạc Sa Tộc naỳ có thể đẩy lui đàn thú này hay không, cũng là sự tình
khó nói. Xa xa có vài con sa sài không tiềm xuống mặt đất, thỉnh thoảng dừng
lại, tru lên vài tiếng “Ngao ngao” giống như hướng dẫn lộ tuyến cho đồng bạn. Những sa đôi trong đàn sa thú nghe theo thanh âm, nhanh chóng kết
thành các loại phương trận, hiển hiện ra một chút trật tự ngay ngắn. Không bao lâu sau, sa sài cùng sa đôi đã tiến đến gần tường thành gần mười trượng. Cùng lúc đó, bên trong đất cát màu đen, vang lên âm thanh “Phốc phốc” liên tiếp, từng đống sa đôi ngưng kết liền hóa thành từng con sa sài ba mắt. Những sa sài do sa đôi biến thành này thì hình thể bất đồng, có con
chỉ cao vẻn vẹn năm sáu thước, mà con lớn nhất thì dài đến hai ba
trượng. Hình thể cao hơn trượng thì tu vi phần lớn là Ngưng Dịch kỳ, mà những con sa sài chỉ cao năm sáu thước thì khí tức chỉ vẻn vẹn có tu vi Linh
Đồ kỳ. “Là sa sài, công kích bằng sa thương, đừng cho bọn chúng đến gần đây” Sau lưng Liễu Minh, không biết là ai la lên. Những Sa Tộc trên tường thành nhao nhao bấm niệm pháp quyết, lúc này
trên tay bọn họ xuất hiên một cây sa thương có cán màu ngăm đen tỏa
sáng, sau một tiếng lệnh hét lên, âm thanh “Sưu sưu” vang lên, mỗi chuôi sa thương xoáy lên một luồng hắc phong điên cuồng lao đến bầy thú. Bốn phía vang lên tiếng xé gió, sa thương vừa mới đánh trúng sa sài
liền biến thành một đống cát đen vỡ ra, hóa thành một đống cát đen đầy
trời bao phủ hơn một ngàn con sa thú vào trong đó, trong lúc nhất thời
không thể thấy được tình huống bên trong. “Sa cô nương, những con sa sài này tuy có số lượng lớn nhưng tu vi
cũng không cao, trong quý tộc cũng có vài người có tu vi Hóa Tinh, đánh
lui bọn chúng cũng không phải là việc khó, sao thái độ giống như lâm đại địch vậy. ” Nhìn đến đây, Liễu Minh bỗng quay sang Sa Sở Nhi hỏi. “Liễu huynh trước đây chắc cũng thấy qua, những sa sài này tuy thực
lực không cao, nhưng trời sinh có một thân man lực, tốc độ cực nhanh, mà thân thể rắn chắc, lực phòng ngự kinh người, lại thêm có thể hấp thu
thổ nguyên khí để tiến hành chữa thương, cho nên nếu không thể một kích
đánh trúng trái tim hoặc đầu lâu chúng thì muốn đánh chết chúng cực kì
khó khăn. Sa Tộc chúng ta cũng chỉ có vài bí thuật tạo cho chúng vết
thương chí mạng. Những năm gần đây, Sa Tộc chúng ta đã đánh chết vô số
sa sài, nhưng vô luận mỗi lần chém giết bao nhiêu, chỉ cách một đoạn
thời gian, chúng lại hồi phục nguyên khí, số lượng cũng tăng vọt lên đến một trình độ nhất định, lại tiếp tục tấn công ốc đảo. Dưới tình hình
như vậy thì Sa Tộc của ta sao có thể không coi trọng đám sa thú này. ” Sa Sở Nhi nói đến đây, thanh âm ngừng lại một chút. “A, vậy trước đây quý tộc có lần nào mà không thể ngăn cản sự tấn
công của sài triều không?” Nghe đến đó, Liễu Minh nhướng mày hỏi thêm
một câu. Nghĩa chuẩn của Sa Sài: Sói bằng cát (khi chết chúng cũng hóa ngay
thành cát bụi), Sa Đôi dịch thô thiển là Đống Cát, Lùm Cát To, vì nguyên nhân văn phong + chúng có vẻ có linh tính nên đội dịch quyết định để
nguyên văn là Sa Đôi.