"Cho ta một gian phòng và mang lên vài món ăn ngon. "Bàn tay người trung niên mặc áo sam xám như vô ý vung lên chạm vào y sam bên hông, tức thì một chiếc ngọc bài màu xám nho nhỏ hiện lên, phía trên nó mơ hồ có thể thấy hai chữ minh văn màu bạc nho nhỏ "Động Hào". "Nguyên lai là một vị khách quý, tại hạ không tiếp đón từ xa thật thất lễ, xin mời đi theo ta. " Thị lực tên tiểu nhị cũng thật là kinh người, ngọc bài màu xám vừa mới lộ ra chưa đầy một hơi thở mà đã bị y nhìn thấy rõ ràng. Tiểu nhị nở nụ cười với trung niên áo sam xám, sau đó quay người đi về phía hậu đình. Trung niên mặc áo sam xám cũng không nhiều lời, hai tay vắt sau lưng, mặt không chút biểu tình cũng liền đi theo. Hai người đi tới đình viện ở phía sau của tửu lâu, rẽ vào một con đường, bước tới trước cửa một gian phòng trọ mới ngừng lại. "Khách quan, chính là gian phòng phía trước. " Tiểu nhị chắp tay thi lễ với người trung niên áo sam xám sau đó hắn liền quay người rời đi. Người trung niên mặc áo sam xám thấy tiểu nhị đã rời khỏi, hắn thu hồi ánh mắt rồi phóng thần thức ra nhanh chóng tìm hiểu tình hình xung quanh, sau đó mới nhìn tới gian phòng trọ phía trước. Người trung niên mặc áo sam xám này chính là Liễu Minh. Vậy là đã trôi qua trọn vẹn hai năm kể từ lúc gặp gỡ Thanh Linh tại Mặc Tinh Lâm. Hai năm qua đi, hắn vừa tu luyện vừa đi các nơi để thăm dò tư liệu có liên quan đến U Vương Chi Thương, bất quá thu hoạch hết sức bé nhỏ. Nhưng mà hơn hai tháng trước, vô tình hắn biết được một thế lực tên "Động Hào" vô cùng thần bí tồn tại ở Cửu U Minh Giới. Nghe nói "Động Hào" làm việc cực kỳ bí mật, thế lực trải rộng toàn bộ các khu vực lớn ở Cửu U Minh Giới, nó làm tất cả các giao dịch ngầm, mua bán các loại vật phẩm cổ quái cùng kỳ lạ và quý hiếm, cộng với trao đổi tin tức qua lại, thậm chí còn cung cấp dịch vụ ám sát. Chỉ cần trả đủ giá, không có việc gì mà thế lực này không thể làm, cũng không có tin tức nào mà họ không thăm dò được. Không có ai biết thế lực Động Hào này mạnh đến cỡ nào, chẳng qua là có tin đồn, đại bộ phận Thành chủ ở Cửu U chi địa đều có liên quan với Động Hào, thậm chí ngay cả mấy vị U Vương cũng không có ngoại lệ, bọn hắn chưa bao giờ can thiệp vào hoạt động của Động Hào tại địa vực bọn hắn cai quản. Liễu Minh vô cùng mừng rỡ khi biết sự tồn tại của thế lực này, bất quá hắn nhất định phải đạt được một cái tín vật mới có thể tiếp xúc cỗ thế lực này cùng tham gia Động Hào đại hội. Liễu Minh nhìn ngọc bài màu xám treo bên hông, khóe mắt hắn giật giật, để có được nó, hắn đã phải bỏ ra cái giá cực lớn, đến tận bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy đau như cắt da cắt thịt. Hắn lắc đầu, thu liễm tâm thần, bước vài bước tới trước cửa phòng rồi gõ hai cái. "Vào đi. " Ngay lập tức một thanh âm có vẻ già nua từ trong phòng truyền ra. "Két. . " Âm thanh mở cửa gỗ vang lên, Liễu Minh cất bước đi vào trong gian phòng. Xuất hiện ở trước mặt hắn, là một gian phòng bố trí vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn bằng gỗ lim và bên cạnh có một vị lão giả áo xanh mặt mũi hiền lành đang ngồi, chẳng qua trên mặt y không có một tia huyết sắc, nhìn qua có vẻ quỷ dị. Một chỗ khác ở gian phòng còn có một tấm bình phong khá lớn chạm trổ đầy hoa văn, phía trên nó có ánh sáng âm u mơ hồ, dường như có bố trí cấm chế nào đó. Thần thức Liễu Minh khẽ quét qua lão giả áo xanh, người này khí tức thâm trầm nội liễm, rõ ràng tu vi đã đến Chân Đan hậu kỳ. "Có phải các hạ đến tham gia lần Động Hào đại hội này không?" Lão giả áo xanh lạnh lùng hỏi. "Không sai. " Khuôn mặt Liễu Minh không chút biểu tình cầm ngọc bài bên hông lấy xuống, giao cho đối phương. Lão giả duỗi cánh tay khô gầy ra nhận lấy ngọc bài, ánh mắt đảo qua ngọc bài, trong mắt hắn tản mát ra bạch quang nhàn nhạt rồi lập tức gật đầu, cầm ngọc bài trả lại Liễu Minh. "Không có vấn đề, mời đạo hữu vào. " Lão giả ngẩng đầu nhìn Liễu Minh, sau đó lấy ra một cái lệnh bài to cỡ bàn tay, không khí bỗng nhiên rung động, một đường bạch quang bắn ra rơi lên trên tấm bình phong. Mặt ngoài bình phong có linh quang lưu chuyển, sau đó lộ ra một cái lối đi ngắn hình tròn, phía cuối con đường chính là một tòa pháp trận truyền tống. "Bên trong chính là lối đi đến hội trường Động Hào đại hội. " Lão giả áo bào xanh nhận thấy Liễu Minh có đôi chút do dự liền nhàn nhạt nói ra. Liễu Minh suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra một cái mặt nạ mặt quỷ đeo lên mặt, đây chính là một kiện Minh Khí hắn phát hiện trong túi trữ vật của lão giả mặt xanh, nó có tác dụng ngăn cách thần thức, hôm nay vừa vặn có thể dùng đến. Đeo mặt nạ vào, thân hình hắn nhoáng lên trực tiếp xuyên qua thông đạo, đã đứng bên trong pháp trận truyền tống. Truyền Tống Trận hào quang chập chờn, thân ảnh Liễu Minh lập tức biến mất. Liễu Minh chỉ cảm thấy hoa mắt, sau khi vầng sáng tan hết, hắn đã xuất hiện ở một cái sơn động rộng gần trăm trượng. "Hoan nghênh các hạ quang lâm đại hội Động Hào tại U Thủy Vực. " Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến. Một nữ tử U tộc che mặt mặc trường bào đen trắng đang đứng bên cạnh Truyền Tống Trận. Liễu Minh nhẹ gật đầu sau đó ánh mắt đảo quanh bốn phía. Khắp trong động này có đến vài chục cái bình đài hình thang, trên từng cái bình đài đều có truyền tống pháp trận, có mấy cái pháp trận vẫn đang lóe hào quang. Bên cạnh từng cái pháp trận đều dựng một cái Minh Bài, bên trên ghi danh tự của từng thành trì và đều có một gã U tộc che mặt mặc trường bào đen trắng. "Lãnh Nguyệt Thành. ""Thú Thiên Thành. ""Hàn Thủy Thành. "Liễu Minh quét ánh mắt thoáng qua phía dưới, bất ngờ phát hiện mấy tòa thành trì mình biết đều không ngờ rằng nằm chung một nhóm. Liễu Minh vẻ mặt tiêu sái hờ hững đi xuống cái sân, đi dọc theo cái lối trước mặt. Cũng không bao lâu, hai mắt tỏa sáng, một quảng trường to lớn nằm dưới mặt đất hiện ra trong mắt hắn. *(*:Liễu Minh hiện giờ đang trong lòng đất, tức là dưới mặt đất)Quảng trường nằm dưới mặt đất này có hình tròn, rộng chùng vài chục mẫu, trông hết sức rộng rãi. Trên đỉnh khảm nạm Tảng Đá tỏa ra lượng lớn bạch quang ôn hòa, chiếu rọi không gian dưới mặt đất sáng ngời khắp mọi nơi. Giờ phút này trong sân rộng, sơ sơ có năm sáu trăm tên u tộc, trông có vẻ náo nhiệt. Ngoại trừ những thành viên mặc trường bào màu trắng đen kìa, những người khác phần lớn đều giống Liễu Minh. Trên mặt có đeo mặt nạ hoặc áo choàng có hiệu quả che dấu, cũng có người dùng bí thuật che dấu hình dáng, khuôn mặt mơ mơ hồ hồ. Liễu Minh quét sơ thần thức qua, trong lòng khẽ rùng mình. Những người ở đây phát ra khí tức rõ ràng có tu vi Chân Đan cảnh trở lên chiếm hơn một nửa. Tại chỗ khác quảng trường, có vài tòa lầu các với kiến trúc khác nhau to lớn không đều. Thỉnh thoảng có một vài tên u tộc ra vào trong đó, từng cửa ra vào lầu các đều treo một tấm biển hình chữ nhật. Tấm biển ghi một số thông tin bên trên, hẳn là để phân biệt cung cấp mua bán tin tức, trao đổi bảo vật hoặc là phục vụ ám sát. Liễu Minh gặp tình cảnh này trước mắt cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào. Tổ chức Động Hào ngoài trừ bình thường phục vụ cung cấp bên ngoài. Thì cách một khoảng thời gian liền cử hành một lần thịnh hội mang tình khu vực như thế này, chẳng qua là địa điểm mỗi lần khác nhau mà thôi. Liễu Minh đi đến, không khiến u tộc khác nào có chút chú ý. Tự nhiên cảm thấy vui vẻ thoải mái, lập tức dạo bước đi lên phía trước. Kết quả khi đi trong sân rộng một lúc, lại phát hiện không ít tên u tộc đặt quầy hàng đơn sơ, thi thoảng có người đi đến xem hàng. Hắn thấy vậy thì trong lòng khẽ động tâm. Coi như thời gian còn nhiều, chẳng bằng đi xem thử trong tay những tu sĩ này có thể tìm được chút ít vật có ích. Lại nói thêm, Đại hội Động Hào này cũng là nơi thủ tiêu những tang vật tuyệt vời. Bên ngoài không dám giao dịch công pháp, minh khí hay tài liệu hiếm có. Miễn là đến nơi này, bất luận kẻ nào cũng không đi điều tra lại lịch xuất xứ bảo vật, chẳng qua là ngươi tình ta nguyện cũng một giá giao dịch. (Ngươi tình ta nguyện: 2 bên cùng đồng ý)Cho nên có một số bảo vật thành danh của đại năng bị vẫn lạc từ bên ngoài, thậm chí là có một số bảo vật linh tài của thành chủ bị mất trộm trong nhà cũng xuất hiện. Liễu Minh sải bước trong đại sảnh rộng rãi, ánh mắt tùy ý nhìn mọi nơi toát ra vẻ do dự. Khi hắn đi qua một quầy hàng, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên. Chủ quán là một đại hán mang mặt nạ em bé, trước người có một mảng bàn gỗ giản dị chất đầy vật phẩm rực rỡ. Có điều cũng không hấp dẫn ánh mắt Liễu Minh, nhưng nằm chỗ góc khuất khối màu đỏ như máu có hình dáng như viên ngọc thô chưa được mài dũa. Liễu Minh nhìn vật trước mặt, đang định mở miệng thì đại hắn mang mặt nạ em bé liền bắt pháp quyết, thả ra màn chắn hơi nước mờ biết có khả năng cách âm bao bọc hai người. "Các hạ muốn xem Noãn Dương bảo ngọc này? Vật ấy đến nay cũng có thể xem là hiếm gặp, thích hợp nhất cho việc luyện chế minh khí phòng ngự, dù đeo bên người cũng có thể phòng ngự một ít thuộc tính âm hàn tránh gây tổn thương, năm vạn minh thạch, không đổi. " Đại hán mang mặt nạ em bé nhanh chóng nói ra. "Noãn Dương bảo ngọc?"Liễu Minh nghe vật thì hai mắt nhíu lại. Người trước mặt thực ra cũng không nói lung tung, vật ấy chính là một loại linh ngọc hiếm thấy cực kỳ tại Cửu U Minh Giới. Với giá trị vật này, nếu đặt tại Đại Lục Trung Thiên thì có khả năng giá trị còn muốn cao hơn một chút. Mà căn cứ theo một ít hiểu biết của hắn, khu vực U Vương chi thương kia nằm giữa U Thủy vực và U Thanh vực. Bên ngoài gần hai vực có một lớp hải triều dòng nước lạnh vô cùng lợi hại. Loại hải triều dòng nước lạnh này bá đạo cực kỳ, chính là một loại gần với thiên tai. Hơn nữa bị ảnh hưởng một chút đặc thù từ vị trí của khu vực U Vương chi thương, cho dù là tu sĩ Thiên Tượng cảnh muốn đột phá xông qua cũng đầy rẫy khó khăn. Nếu hắn có được cái Noãn Dương bảo ngọc này thì cơ hội nắm chắc tăng lên rất nhiều. "Ta đây có một cặp bảo kiếm cấp bậc pháp bảo hình thức ban đầu, cộng thêm một vạn minh thạch đổi lấy cái Noãn Dương bảo ngọc, ngươi chỉ lời không lỗ, như thế nào?" Liễu Minh nói không nhanh không chậm, bắt pháp quyết liền hai thanh trường kiếm toàn thân màu tím hiện ra trong tay. Đây chính là minh khí của Thanh niên kiếm tu Kiếm Ngũ chết dưới tay Hư Linh kia. "Hắc hắc, dư xài, dư xài. " Tên đại hán mang mặt nạ em bé ánh mắt khẽ quét qua song kiếm trong tay Liễu Minh liền sáng ngời, dường như sợ Liễu Minh hối hận vội vàng cầm bảo ngọc trong tay trao đổi. Liễu Minh cũng không nói nhiều, tay khẽ điểm thì bảo ngọc lập tức bay vào trong tay. Một luồn nhiệt lưu dọc theo lòng bàn tay nhanh chóng tỏa ra khắp thân thể, làm cho toàn thân đều muốn bốc cháy. Quả nhiên là Noãn Dương bảo ngọc, xem ra chuyến này dù sao cũng không trắng tay rồi. Liễu Minh âm thầm vui vẻ, song kiếm cầm trong tay cùng với một túi minh thạch ném tới, cũng không dừng lại lâu liền khẽ động thần niệm thu hồi bảo ngọc rồi rời đi. Tuy nói song kiếm này cũng không tệ nhưng hắn đã có Tử Mẫu Âm Hồn kiếm cùng Khổ Luân kiếm không thua so với song kiếm này. Chi bằng lấy ra đổi lấy những bảo vật có nhu cầu cấp bách khác.