Ma thiên kí

Quyển 3 - Chương 297: Hai đời oan gia

30-08-2024


Trước Sau

- Trương gia muội tử, ta thực nghĩ không ra bất cứ chuyện gì.
Trước đóta thật sự có thể bảo trì gương mặt trẻ tuổi, mà ngươi cũng không phảivẫn như vậy sao? Chuyện này rất không có khả năng a, nếu thật sự là nhưvậy ta đã là lão yêu quái rồi.
Thần sắc lão gỉ tóc xám ảm đạm trả lời.
Lúc này Liễu Minh chẳng những dung nhan thân hình biến thành lão giả hơnsáu mươi tuổi, ngay cả trí nhớ tu luyện giả cũng biến mất một cách không hiểu được.
- Lúc trước ta tỉnh lại thì phát hiện ngươi biếnthành bộ dáng già nua này, cũng là sự giật mình.
Nhưng mà đây có lẽ làthiên ý a.
Tuy ta vẫn không cách nào biết rõ được tại sao ngươi gọi talà đạo hữu, cùng với bày ra âm mưu suốt mấy chục năm qua, nhưng mà đứatrẻ kia cũng không có chết thật, ngược lại được ngươi nuôi dưỡng lớnlên, còn thuận lợi khai chi tán diệp.
Ta bây giờ cũng chẳng muốn truytìm nguyên nhân nữa, chúng ta nên sống tới cuối đời thôi.
TrươngNha chuyển qua gương mặt kiều diễm như hoa, nhìn gương mặt già nua củaLiễu Minh chậm rãi nói ra, nhưng mặc cho ai nghe cũng biết được ý kiênquyết của nàng.
- Cho dù ta không biết rõ chuyện trước kia, nhưng có ngươi tương bồi thì con đường cuối đời cũng không khó đi lắm.
Lão giả tóc xám lúc này nhìn chằm chằm vào gương mặt nữ tử tóc trắng thật lâu, mới cười nói như vậy.
- Hy vọng như vậy đi!Nữ tử tóc trắng nghe vậy cười nói tự nhiên, trên mặt lại mơ hồ có một tia hạnh phúc...
.
Trong đại điện của Thiên Nguyệt tông trong đại thành.
- Một giờ đến.
Liễu sư điệt quả nhiên không cách nào dễ dàng giác tỉnh Tú Nương! Chúng ta cũng nên kích thích Cửu Chuyển Luân Hồi Bàn a.
Lãnh Nguyệt sư thái lẳng lặng chờ bên ngoài trận pháp nhìn qua Nguyên Ma nói ra.
- Ân, đây cũng là chuyện trong dự liệu.
Thạch tiên tử.
Chuyện kế tiếp phiền ngươi rồi.
Nguyên Ma bất động thanh sắc gật gật đầu, quay đầu nhìn qua mỹ phụ Vạn Diệu Môn nói ra.
- Dễ nói.
Việc này giao cho thiếp thân.
Mỹ phụ áo tím nghe vậy khẽ cười một tiếng đáp.
Sau đó ngón tay ngọc của nàng nhấc lên.
Điểm qua hào quang trong trận pháp.
"Ông" một tiếng!Cái khay ngọc lúc này lập tức chuyển động thật nhanh, dẫn động hào quang chung quanh cho nên không nhìn thấy rõ ràng nó làm gì.
Sau đó là một tiếng trầm đục, khay ngọc phun ra một cột sáng chói măt, vừa vặn chui vào trong thân hình của Trương Tú Nương.
Nàng kêu lên đau đớn, tuy nhiên hai mắt nhắm nghiền, lông mày của nàng nhíu lại, bộ dáng đau đớn vô thức.
Lãnh Nguyệt sư thái thấy vậy trong mắt hiện ra nét ân cần.
Diệp Thiên Mi cũng hơi chấn động.
- Nhị vị đạo hữu yên tâm! Cửu Chuyển Luân Hồi Bàn này chỉ cưỡng ép xoaychuyển thế giới hư ảo của sâu độc mà thôi, làm cho hai người này có thểcăn cứ vào bí thuật gia trì trên khay ngọc mà tiến vào luân hồi.
Hơn nữa bí thuật này gia trì cũng làm cho hai người tiến vào luân hồi cũngkhông cách nào sinh ra quá xa nhau, tuyệt đối không làm cho Trương sưđiệt có bất kỳ tổn thương chính thức nào cả.
Thạch tiên tử dường như nhìn ra lo lắng của hai cường giả Hóa Tinh của Thiên Nguyệt tông cho nên mỉm cười khuyên bảo.
- Thạch đạo hữu cứ tự nhiên ra tay, bần ni làm sao có lo lăng chứ.
Lãnh Nguyệt sư thái nghe vậy hai mắt rủ xuống trả lời.
Diệp Thiên Mi cũng cười nhạt một tiếng...
.
Trong thế giới hư ảo không biết trải qua bao nhiêu năm.
Trên một tòa thành thị náo nhiệt, một nữ tử trẻ tuổi dáng người thon dài,lông mày kẻ đen.
Lúc này khoác trên vai áo bào lụa đỏ đang đứng trên đài cao, tay nâng một quả bóng có dây lụa nhiều mày, bờ môi hơi cắn nhìnqua đám người hối hả phía dưới.
Trong đám người phần lớn là thanh niên hai ba mươi tuổi, đám người này trợn mắt nhìn qua nữ tử trên đài.
Mặt mũi tràn đầy vẻ cuồng nhiệt.
Ở cách đó không xa, còn có hơn mười người ăn mặc quần áo gia đinh đang cầm côn bổng duy trì trật tự.
- Linh nhi.
Ngươi còn do dự cái gì! Người có thể đi vào trong này tất cảđều là người gia thế trong sạch.
Ngày hôm nay ngươi phải lựa chọn langquân hợp ý a.
Bên cạnh nữ tử là lão già mập mạp, thấy tình hình này vẻ mặt cười nói.
- Nếu phụ thân nói như vậy, con gái sẽ ném ra ngoài.
Nữ tử trẻ tuổi cắn răng, có vài phần thẹn thùng ném quả bóng nhiều mày này ra ngoài.
.
Lúc này đám người phía dưới đã bạo động, cơ hồ tất cả thanh niên đều tuôn tới chỗ quả bóng nhiều màu kia.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên hư không xuất hiện một cơn cuồng phong, vậymà đem quả bóng nhiều mày thổi lên trời, sau đó vững vàng rơi thẳngxuống tay của một thư sinh mười bảy mười tám tuổi cầm quyển sách cũ nát, lập tức rơi vào trong ngực thư sinh này.
Người thư sinh kia tràn ngập hoài nghi nhìn qua quả bóng nhiều mày này, không khỏi làm chongười ta líu lưỡi, nhưng chờ hắn ngẩng đầu nhìn qua lầu các thì vừa vặnđối mắt với nữ tử kia.
Thân hình hai người run lên, không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác quỷ dị như quen biết từ lâu.
Đúng lúc này mấy tên gia đinh thoáng cái vọt tới trước người thư sinh này, cũng có người lập tức tươi cười nói ra:- Chúc mừng vị công tử này, ngài chính là rễ hiền của lão gia chúng ta!Vừa dứt lời bọn gia đinh này ba chân bốn cẳng khoác áo chú rể lên người của hắn, cũng mang hắn tới một khu lầu các.
Ba năm sau.
Chỗ cửa thành, bên miệng thư sinh trẻ tuổi năm đó đã có râu ngắn, lúc nàyđang nói lời ly biệt với một thiếu phụ đang bồng một đứa trẻ hai tuổi.
Phần bụng của thiếu phụ này nở ra, lúc này cũng đang có mang.
Mấy tháng sau.
Trong một tòa thành thị khác, thư sinh đang ở trong sương phòng khách sạn,bỗng nhiên hai tay ôm lấy đầu và không ngừng lăn qua lăn lại trên đất,chỉ chốc lát sau thì hôn mê không nhúc nhích trên đất.
Nửa ngày sau, thư sinh chậm rãi đứng lên lần nữa, nhưng hai đó nhìn chung quanh một lát, trong mắt tràn ngập thần sắc phức tạp.
Bảy năm sau.
Trong một khu biệt viện tráng lệ, nữ tử ôm hai nam đồng một lớn một nhỏ nhìnchằm chằm vào thư sinh đang mặc quan phục đỏ thẫm, trong miệng khôngngừng hỏi:- Vì cái gì, vì cái gì, ta ở nhà đau khổ chờ ngươi gần chục năm, đợi đến lúc này chỉ là một tờ giấy bỏ vợ.
Cho dù như thếchẳng lẽ ngươi không cần cả thân sinh cốt nhục của mình sao?Thưsinh nhìn qua nữ tử đối diện, ánh mắt hết sức kỳ lạ, sau nửa ngày tay áo run lên, bay ra một tấm giấy tràn ngập văn tự, không nói hai lời quayngười ly khai.
Một lát sau ở cửa ra vào có một đám tráng hán nhưlang như hổ lúc này đem hai gã nam đồng đoạt lấy từ ngực nữ tử, đồngthời lại kéo tay của nữ tử cưỡng ép ấn chỉ lên tờ giấy bỏ vợ, như vậynghênh ngang rời đi.
Nữ tử ngồi trên đất mặt mũi tràn ngập nước mắt, nhưng ánh mắt nhìn qua đại môn tràn ngập thống hận...
.
Mười năm sau.
Trên một chiếc thuyền quan, thư sinh phong độ nhẹ nhàng năm đó đã biến thành một nam tử trung niên tràn ngập thần sắc uy nghi, cũng đang đứng ở mũitàu nhìn cái gì đó.
- Lão gia, thỉnh dùng canh hạt sen!Từ phía sau có âm thanh khàn khàn vang lên.
Nam tử quay người lại, đằng sau rõ ràng là một phụ nữ trung niên trên mặtđầy vết sẹo, hai tay bưng một khay trà, phía trên có một bát sứ trànngập hương khí.
- Vương tẩu, ngươi đã tới phủ của ta bốn năm nămrồi, không biết tại sao trong tất cả hạ nhân chỉ có ngươi làm canh hạtsen mới hợp khẩu vị của ta nhất.
Nam tử chậm rãi nói ra.
- Lão gia ưa thích tay nghề của nô tài, đây là vinh hạnh của nô tài.
Phu nhân cúi đầu ánh mắt nhìn xuống trả lời.
- Đúng vậy a, năm đó ta cũng vô cùng ưa thích một người làm canh hạt sennày.
Đáng tiếc người này có lẽ không còn trên thế gian này.
Trung niên nhàn nhạt nói thêm.
Lúc này đây phu nhân bưng khay trà không nói gì thêm.
Nam tử trung niên lại không thèm để ý cầm lấy bát sứ, sau đó chậm rãi uống cạn canh hạt sen này.
Phu nhân thấy tình hình này, thân hình khẽ run lên, từ từ ngẩng đầu lên,hai mắt tràn đầy cừu hận nhìn chằm chằm vào nam tử trước mặt.
- Như thế nào, Linh Nhi, ngươi rốt cục cảm thấy không cần dấu diếm thân phận của mình nứa sao?Nam tử trung niên đối mặt cảnh nầy, không có chút dị sắc nào cả, ngược lạicầm bát sứ trong tay ném xuống sông, mỉm cười nhìn qua phu nhân mặt sẹonói ra.
- Ngươi...
Ngươi phát hiện thân phận của ta lúc nào?Phu nhân mặt sẹo cả kinh, giống như bị sét đánh liên tục lui ra phía sau.
- Lúc nào à, tự nhiên là thời điểm ngươi lẻn vào phủ lần đầu tiên.
Khục...
Độc này đúng là lợi hại, hẳn là hạc đỉnh hồng lợi hại nhất trênđời a.
Nam tử khẽ cười một tiếng nói ra, sắc mặt hắn biến đổi phun ra một ngụm máu đen.
- Ngươi biết ta hạ độc gì trong canh hạt sen?Phu nhân nhìn qua nam tử trước mặt đang phun máu, trong mắt tràn đầy kinh nghi.
- Hắc hắc, ngươi ở trong phủ nhiều năm như vậy, ta bình thường trước khidùng bữa đều dùng đũa bạc ăn cơm, cũng chỉ có lúc này mới không mangtheo chúng.
Cơ hội tốt như vậy sao ngươi có thể có thể buông tha.
Nam tử thần sắc không thay đổi khoan thai trả lời.
- Ngươi đã biết rõ ta hạ độc, vì sao còn uống chúng! Ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?Phu nhân mặt sẹo cảm thấy mình sắp nổi điên, nhìn qua nam tử trước mặt thì thào tự hỏi.
- Ngươi có biết hay không, hài tử của chúng ta bây giờ đã thành gia lậpthất rồi, một đứa đi tới kinh thành đậu cử nhân rồi, đã được đưa rangoài làm Nhâm Huyện lệnh.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh .
comNam tử vẫn đang bình tĩnh nói ra.
- Nói bậy, ta rõ ràng nghe người trong phủ nói, hài tử đáng thương của ta đã bị ngươi vứt bỏ không có tung tích.
Ngươi là đàn ông phụ lòng, mơtưởng lại lừa bịp ta.
Phu nhân nghe xong chuyện đó, vốn ngẩn ngơ nhưng lập tức thần sắc kích động kêu to lên.
Nhưng kỳ quái là cho dù phát sinh chuyện dị thường như vậy, cả quan thuyềnvẫn im ắng như không, cũng không có người nào tới xem là chuyện gì.
- Ta sắp đi đời nhà ma, cần gì phải lừa ngươi chứ.
Phong thư này có địachỉ của hài nhi đấy, trong đó có chuyện tân muốn nói với ngươi, ngươicất kỹ đi.
Nam tử từ trong ngực móc ra một phong thư, không quan tâm mà đưa tới.
Phu nhân vô ý thức tiếp nhận phong thư, nhưng hai mắt nhìn chằm chằm lênnam tử mà mình hàng đêm mong muốn giết chết này, từng chữ hỏi:- Ngươi vì cái gì làm như vậy, vì cái gì!- Vì cái gì! Chờ ngươi xen xong nội dung phong thư sẽ tự hiểu.
Linh Nhi,không, là Trương đạo hữu, hy vọng ngươi xem hết phong thư này là có thểtỉnh lại.
Nếu không chúng ta chỉ có thể gặp lại ở kiếp sau.
Nam tử trung niên nghe vậy lại cười khổ một tiếng nói ra, sau đó hắn lại phun máu đen bảy lần, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!