Sau khi hắn nuốt nhân sâm màu vàng vào trong bụng, trực tiếp dùng Minh Cốt Quyết luyện hóa và kết quả gia tăng một ít pháp lực, trong cơ thể lại sinh ra biến hóa kinh người. Cốt cách của hắn thô to hơn so với lúc trước một chút, giờ phút linh văng màu bạc mặt ngoài tuy còn có chút mơ hồ không rõ, nhưng mà đã hoàn toàn khác so với trước kia. Mười ngón tay của Liễu Minh nắm chặc, cảm nhận được cốt cách trong tay cũng to lên, khí lực gia tăng lên không ít. Mà hắn lúc này trừ luyện hóa một miếng nhân sâm màu vàng nhỏ, trong cơ thể gia tăng chút ít pháp lực, căn bản không có chuyện gì khác nữa. Nhân sâm màu vàng ngoại trừ gia tăng khí lực ra cũng không có bổ sung thêm hiệu quả thuộc tính nào khác. Nói như vậy khung xương dị biến, gia tăng pháp lực lên mười phần. Mà loại tình hình này vào lúc hắn ở Linh Đồ chỉ có tu thành mỗi tầng Minh Cốt Quyết mới có thể phát sinh, hơn nữa khung xương biến hóa không rõ ràng. Chẳng lẽ bởi vì hắn trở thành Linh Sư hoặc là Minh Cốt Quyết tu luyện tới tầng thứ tư viên mãn có thể tu luyện tầng thứ năm. Sắc mặt vui mừng trên mặt của Liễu Minh thu lại, bắt đầu trầm ngâm. Sau một lúc lâu hắn mới co đoản kiếm lại, hàn quang lóe lên và cắt một mảnh trên nhân sâm này, lần nữa bỏ vào trong miệng. Lập tức một màn giống như lúc trước diễn ra trong mật thất. Mấy canh giờ sau, khi tất cả hắc khí cuốn lại một chỗ, lúc này Liễu Minh lại đứng dậy, lắc lư tay chân một chút và bỗng nhiên hít sâu một hơi nâng chân giẫm mạnh một cái. "Oanh" một tiếng. Một cổ khí lãng từ trong chân của hắn truyền ra ngoài, mặt đất vỡ vụn. Cả gian mật thất như đang run lên. Sau đó hắn lại dùng tinh thần lực quét qua mọi nơi, lập tức phát hiện linh vân màu bạc trên cốt cách thô to hơn trước kia, hơn nữa càng hiện ra nhiều hơn. Liễu Minh bắt đầu vui vẻ. Xem ra hắn trước đó phỏng đoán cũng không sai. Hiện tại hắn dù không có tu luyện tầng cao hơn của Minh Cốt Quyết nhưng mà chỉ cần pháp lực gia tăng thì khung xương sẽ biến dị, khí lực cũng tăng lên theo. Một khi tu luyện Minh Cốt Quyết tới tầng thứ năm thì hiệu quả sẽ kinh người, nếu như còn tu luyện tiếp thì chẳng phải sẽ có thần thông nghịch thiên sao?Trước kia trong Quỷ Tông chưa từng có người nào tu luyện công pháp này tới Ngưng Dịch Cảnh. Cho nên không ai biết chuyện này, nếu không thì không biết sẽ tạo thành bao nhiêu oanh động. Khó trách lúc trước Lục Âm chân nhân coi trọng nó như vậy, cũng nói công pháp này có lai lịch lớn, còn đích thân phiên dịch mấy tầng trước. Liễu Minh nghĩ tới đây thì trong nội tâm lại đáng tiếc, cũng may sau này tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công cũng là công pháp đỉnh cấp khác, chuyện này cũng làm cho hắn được an ủi. Mà dựa vào thần niệm lưu lại của Lục Âm chân nhân, sau khi tu luyện Minh Cốt Quyết thì có lẽ sẽ tìm được ở ‘Trung Thiên đại lục’, ngày sau có cơ hội đi tìm cũng không biết chừng. Sau khi Liễu Minh tự định giá như vậy thì tinh thần khẽ động. Vì vậy trong cuộc sống kế tiếp hắn lại không ngừng phục dụng linh dược, pháp lực trong người của hắn một đường bạo tăng không ít, trọn vẹn nhiều hơn lúc vừa tiến giai ba thành. Chuyện làm cho Liễu Minh rất mừng rỡ và hưng phấn là sau khi ăn mỗi cây linh dược vào trong người thì linh vân màu bạc trên xương cốt chẳng những rõ ràng hơn, những chỗ trống không cũng sinh ra linh vân màu bạc. Khí lực thân thể còn nhiều hơn một nửa so với trước kia. Phải biết rằng Liễu Minh khí lực trước kia rất kinh người. Bây giờ lại bành trướng một nửa thì chỉ sợ lực lượng to lớn không kém gì luyện thể sĩ cùng giai. Cứ như vậy Liễu Minh tiếp qua mấy ngày chỉ củng cố pháp lực vừa gia tăng trong cơ thể, một tháng sau ra ngoài. Sau đó hắn ra khỏi mật thất và rời khỏi Cửu Anh Sơn. Qua thời gian nửa chén trà, Liễu Minh xuất hiện trên vách đá gần Luyện Thi nhất mạch, tay áo phất qua và một cổ sức lực lớn vô hình vỗ lên mặt cửa đá. "Oanh" một tiếng. Cửa đá run lên và ánh sáng hiện ra ngoài. Sau đó hắn lặng lẽ chờ trên không trung. Kết quả một lát sau cửa đá mở ra, thanh niên lúc trước đi ra ngoài cửa đá, vừa thấy Liễu Minh thì không dám lãnh đạm cúi người chào. - Đệ tử bái kiến Liễu sư thúc, gia sư đã phân phó, mấy ngày nay nếu sư thúc tới thì không cần thông báo, sư thúc cứ vào. - Đã như vậy thì phiền toái sư điệt. Liễu Minh cũng không thấy kỳ quái, gật gật đầu nói ra. - Sư thúc, thỉnh!Sau đó thanh niên cường tráng kính cẩn nói ra, sau đó quay người dẫn đường. Trong một giây lát Liễu Minh được thanh niên đưa vào trong đại sảnh. Ở đó lão giả áo đen đang xem điển tịch, chau mày nghiên cứu cái gì đó. Mà khi Liễu Minh vừa tiến vào đại sảnh, lão giả lập tức thu điển tịch lại, nhàn nhạt nói một câu:- Liễu sư đệ đến đúng lúc, đồ ngươi cần đã luyện chế xong từ hai ngày trước. - Nói như vậy sư huynh đã luyện chế thành công!Liễu Minh nghe xong lời này thì vui vẻ. - Không chỉ luyện chế thành công hơn nữa còn cho sư đệ kinh hỉ ngoài ý muốn. Đi theo ta. Trên mặt của lão giả hiện ra thần sắc kỳ quái, sau đó đi vào một gian phòng. Liễu Minh nghe vậy thần sắc khẽ động, nhưng cũng đi theo. Một lát sau, hắn được vị Hoàng sư huynh đưa tới một gian nhà đá. Lão giả phất tay mở cửa đá ra, bên trong có khí tức nóng rực hiện ra ngoài. Trong nội tâm Liễu Minh có chút rùng mình, ánh sáng màu lam trong cơ thể lóe lên, đem nhiệt lưu này chắn ở bên ngoài. Lúc này hắn mới nhìn rõ ràng trong nhà đá. Trong một bệ đá có một cự đỉnh đang đặt ở nơi đó, không biết là tài liệu gì luyện chế mà thành, bên dưới có xích diễm nóng rực thiêu đốt, còn không thấy nó biến đổi màu sắc. Về phần những nơi khác của nhà đá thì bày ra bốn năm cái bàn hình thù kỳ quái, phía trên đặt không ít đồ vật loạn thất bát tao. Liễu Minh nhận ra duy nhất chính là cái chùy dài mà thôi. - Trọng Thủy Châu đang ở trong, sau khi luyện chế thành công, bởi vì còn chưa nhận chủ tế luyện cho nên ta đặt nó trong đỉnh để nung khô, làm cho linh tính của nó không mất. Ta hiện tại mở đỉnh ra cho sư đệ định giá. Hoàng sư huynh nói như thế thì hai tay bấm niệm pháp quyết, điểm qua cự đỉnh một cái. "Phốc" một tiếng và một đạo pháp quyêt bắn ra ngoài, lóe lên tức thì chui vào trong cự đỉnh. Trong đỉnh lập tức oanh minh một tiếng, nắp đỉnh nặng nề mở ra. "Vèo" một tiếng. Một đoàn hắc quang từ trong đỉnh bay ra ngoài, sau đó quay tít một vòng và lơ lửng trên không trung. Trong chốc lát một cổ cảm giác mát lạnh đảo qua cả nhà đá, khí tức nóng rực bị quét sạch, cũng xuất hiện ra một chút ẩm ướt. Liễu Minh hai mắt ngưng tụ nhìn qua hắc quang trước mặt. Một viên châu nhỏ như móng tay cái, mặt ngoài óng ánh sáng long lanh, từng tia hắc khí hiển hiện ra ngoài, cũng có một cổ hàn khí hiện ra ngoài. - Đây chính là Trọng Thủy Châu, quả nhiên là linh tính mười phần. Liễu Minh thì thào nói ra. Bên cạnh Hoàng sư huynh nghe vậy thì thở dài nói:- Ta luyện chế bảo vật này không biết vì nguyên nhân vì mà đột phát, luyện chế thành phẩm có phẩm chất cao, cơ hồ là cực hạn của ta trên phương diện luyện khí. Nếu không phải thuộc tính viên châu này không thích hợp cho ta dùng, ta thậm chí nghĩ cách cưỡng ép lưu nó lại. Nhưng hôm nay cũng chỉ tiện nghi sư đệ thôi. - Sư huynh nói như thế đã luyện chế ra trung phẩm linh khí!Liễu Minh nghe vậy đại hỉ, lúc này tiếp nhận viên châu. Với hắn mà nói Trọng Thủy Châu thân là kỳ bảo, uy lực vốn không phải linh khí cùng giai có thể so sánh được, hiện tại nếu luyện chế thành trung phẩm linh khí, uy năng của nó miễn cưỡng có thể so sánh được với thượng phẩm linh khí. - Chẳng những là trung phẩm linh khí, hơn nữa còn gia nhập mười tám trọng cấm chế linh khí, dù cho khoảng cách thượng phẩm linh khí chính thức chỉ một bước mà thôi. Nghe Liễu Minh noi như vậy thì thương tiếc trên mặt của Hoàng sư huynh đậm hơn ba phần, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này. Nếu hắn sớm biết mình sẽ luyện chế ra Trọng Thủy Châu phẩm chất như vậy, hắn không có khả năng chỉ lấy chút thù lao này. Lúc này hắn đúng là lỗ lớn. Dù sao hắn sử dụng một kiện trung phẩm linh khí cũng không quá mười ba đạo cấm chế mà thôi. - Lần này thật sự vất vả cho sư huynh. Đây, đây là thù lao sư đệ nói ngày đó, sư huynh nhìn xem có đủ không!Liễu Minh nghe xong tự nhiên tươi cười, thoáng kiểm tra viên châu trong tay, xác nhận đúng là mười tám trọng cấm chế, lúc này liền từ trên người lấy một bình nhỏ và hai vạn linh thạch ra, trực tiếp vứt cho lão giả áo đen... . Nửa khắc đồng hồ sau, Liễu Minh bay ra khỏi ngọn núi Luyện Thi nhất mạch, cũng thỉnh thoảng dùng tay sờ viên châu trong áo, trên mặt tràn đầy thần sắc hưng phấnHắn cũng không có bay trở về động phủ, hắn đổi hướng trực tiếp bay ra khỏi sơn môn Man Quỷ Tông, bay tới địa phương xa hơn. Sau khi hắn bay hơn trăm dặm thì Liễu Minh chọn một nơi có loạn thạch yên tĩnh và dừng lại. Lúc này hắn mới cầm viên châu trong áo ra ngoài, dùng ngón tay niết nhẹ, tròn dẹp tùy ý của hắn. Trọng Thủy Châu lại vô cùng mềm. Nhưng mà bảo vật này trước đó là Nhất Nguyên Trọng Thủy vô cùng nặng nề, giờ phút này ngược lại trở nên bay bổng, giống như không có chtu sức nặng nào cả. Liễu Minh cũng không có cảm giác kỳ quái gì, ngược lại ánh sáng màu lam trong thân thể lóe lên, mà bắt đầu đem pháp lực toàn thân quán chú vào trong viên châu. Một lát sau viên châu bắt đầu tỏa ra hắc khí nặng nề, đồng thời mặt ngoài của nó có sương mù hiện ra, càng lúc càng nhiều hơn nữa.