Lúc này Tây Môn công tử rất nghi hoặc, cảm thấy cái tên này rất kỳ quái, nhưng vẫn lễ phép gọi Diệp Lãng là công tử. - Là người qua đường, không phải Lộ công tử, ngươi thích gọi là ta công tử cũng được, gọi người qua đường cũng được!Diệp Lãng vừa cười vừa nói, hắn chẳng muốn giải thích từ Người qua đường này làm gì. - Tùy tiện gọi là được, mục đích của các ngươi tới nơi này là gì, là ai phái các ngươi tới?Tây Môn công tử hỏi. - Ta đến ăn bánh ngọt hoa quế, bánh ngọt hoa quế của các ngươi làm đúng là không tệ! Ta dẫn các nàng đến đây ăn điểm tâm, như thế nào, chẳng lẽ chuyện này cũng cần người phái tới sao? Ngươi đúng là kỳ quái, ăn điểm tâm mà thôi, cần gì người ta phái tới. Diệp Lãng trả lời hắn rất thành thật... . - Được rồi, ta sẽ cho các ngươi ăn điểm tâm!Tây Môn công tử nhíu mày, hắn không muốn tiếp tục dây dưa về vấn đề này nữa, bởi vì Diệp Lãng trả lời đều là như thế, nhiều lời cũng vô ích. - Không phải sẽ cho, mà nó chính là như vậy!Diệp Lãng lập tức cải chính... . - Vì sao ngươi có thể phát hiện vấn đề của ta, trước kia ta không có nói lời nào, cũng không làm gì đặc biệt với Tâm Ảnh. Chúng ta cũng chỉ chào hỏi giống những người khác, cũng không cố ý làm thế. Tây Môn công tử nhìn Diệp Lãng hỏi, cho tới lúc này hắn vẫn không rõ vì sao Diệp Lãng lại có thể phát hiện ra hắn. Mà cái yêu cầu này của Tây Môn công tử, mọi người đã được Diệp Lãng chứng minh lúc nãy, nhưng lại không biết hắn làm cách nào để chứng minh, hắn từ nơi nào mà phát hiện ra chuyện này không đúng. Phải chi Tây Môn công tử và Tâm Ảnh có điểm đặc biệt, thì còn dễ nói, nhưng bọn họ vẫn biểu hiện như tất cả mọi người, cho nên không có ai phát hiện ra giữa hai người có gì khác thường, đặc biệt là không nói lời nào, không tiếp xúc qua. Nếu là như vậy, nếu bọn họ có làm gì khác thường thì còn hiểu được mình vì sao bị phát hiện, nhưng bọn họ lại không làm gì, cho nên vấn đề này bọn họ nghĩ mãi mà không thông. - Các ngươi không có vấn đề gì, ta cũng không có phát hiện ra vấn đề gì, nhưng mà, cũng chính vì như thế, ta mới cảm thấy vấn đề! Đây chỉ là một loại trực giác, đừng hỏi ta nguyên nhân, có thể sai cũng không chừng, nhưng trên thực tế, ta đã đúng!Diệp Lãng lắc đầu, hắn không muốn chịu trách nhiệm cho những lời đã nói. Câu trả lời của Diệp Lãng đã chọc tức không ít người, nhất là Tây Môn công tử, hắn cảm thấy mình thật oan uổng, không có gì cũng bị người ta phát hiện, bị vạch trần quan hệ giữa hắn và Vạn Hoa Lầu. Chỉ vì một trực giác, lúc trước Diệp Lãng còn không dám khẳng định, hắn cảm thấy Tây Môn công tử không có gì đáng ngờ, nhưng người càng không đáng ngờ, thường thường sẽ càng có vấn đề, nhất là vào lúc này, cho nên hắn muốn chứng minh trực giác của mình xem có đúng hay không, cho nên hắn thử, kết quả hắn đã chứng minh, trực giác của hắn là đúng. Đương nhiên, những lời này chỉ đúng vào lúc đó, nếu ở nơi khác, lúc khác, có lẽ không phải như vậy. - Tốt, tốt, tốt, rất tốt! Người đâu, bắt bọn họ lại cho ta, bất kể sống chết!Tây Môn công tử cắn răng, hạ lệnh cho người của hắn giải quyết bọn người Diệp Lãng, vào lúc đó, hắn không quản sự kinh ngạc của những người khác, Vệ Tinh và Liễu gia công tử hình như cũng không biết chuyện này, người biết rõ chính là Vạn Hoa Lầu, nhưng cũng chỉ là số ít. - Các ngươi muốn làm gì, đừng xằng bậy, chúng ta không phải là người dễ chọc!Diệp Lãng nhìn thấy người khác vây quanh, hắn lại lên tiếng nhắc nhở. Nhưng những người này lại xem lời nói của Diệp Lãng là không quan trọng, nếu như bọn họ biết rõ thân phận của Diệp Lãng, chắc chắn sẽ nghe lời, thậm chí lập tức chạy mất, cho dù bị Diệp Lãng biết rõ Tây Môn thế gia và Vạn Hoa Lầu có liên quan cũng không phải là vấn đề gì, đó cũng không phải là tử tội, thậm chí không phải là tội. Nhiều nhất là bị người ta biết rõ Tây Môn thế gia có một lá bài tẩy, tuy vấn đề này làm cho bọn họ rất đau đầu, nhưng cũng không có vấn đề gì. Còn nếu giao chiến với Diệp Lãng, nhất định sẽ có tổn thất, hơn nữa tổn thất sẽ rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức gia tộc của bọn họ từ nay sẽ xuống dốc. Cho nên, sau khi bọn họ biết rõ thân phận của Diệp Lãng, bọn họ sẽ hối hận rất nhiều, bọn hắn sẽ hiểu, không thể xem thường bất kỳ kẻ nào, dù là kẻ nào cũng có thể là người không thể trêu chọc. Nếu như bọn họ không xem Diệp Lãng là nhà giàu mới nổi, là tiểu nhân vật không đáng nhắc tới, chắc chắn sẽ không có kết quả này. - Không dễ chọc? ngươi chỉ là một tên nhà giàu nổi, không biết ta trong năm nay đã đánh chết bao nhiêu tên rồi, nhiều thêm một tên như ngươi cũng không phải là nhiều. Vào lúc này Vệ Tinh cũng tiến lên, hoàn toàn không đem Diệp Lãng để vào mắt, hắn cũng quên luôn Lãnh Huyết Ngũ đáng sợ. Vào lúc này, Vệ Tinh lại nói:- Tây Môn huynh yên tâm, ta sẽ giết tiểu tử này báo thù cho ngươi!- Nhà giàu mới nổi? Ta không phải, chẳng qua ta là một tên bại gia chi tử mà thôi!Diệp Lãng cười cười, nói ra, thân hình lóe lê, tránh khỏi Vệ Tinh, sau đó thuận đà, đá Vệ Tinh văng ra chỗ khác. Không người nó có thể nhìn ra Diệp Lãng đã làm thế nào, chỉ biết sau khi Vệ Tinh tiến lên, đã bị Diệp Lãng đá bay, mà khi đó, Diệp Lãng đã xuất hiện ngay bên cạnh lầu hai, mà Vệ Tinh lúc này, lại bị đá bay xuống lầu. - Đùng!- Ầm!- Aaa... Vệ Tinh đụng mạnh vào mặt ghế, cái ghế nát bét, ở phía dưới biến thành một đồng bừa bãi, mà hắn cũng bị một chút tổn thương. Nhưng mà, chỉ là một chút thương tổn nhỏ mà thôi, với tư cách là một đệ tử thế gia có thực lực cao cường, lúc Vệ Tinh ngã xuống đất, hắn nhanh chóng bật dậy, đứng chỉ vào Diệp Lãng mắng to. - Hắn tên là gì?Diệp Lãng không rõ nên đã hỏi thăm. - Gọi hắn là Chó Điên đi, ngươi không cần chú ý đến hắn làm gì!Lãnh Huyết Ngũ nói, sau đó hung hăng liếc Vệ Tinh, từ trong hai mắt của nàng hắn ra sát khí mãnh liệt, bằn vào Vệ Tinh. Vệ Tinh cảm thấy một cổ lãnh ý, cả người không tự chủ được run lên một cái, vào lúc này hắn không dám nhìn thẳng vào mặt của Lãnh Huyết Ngũ, trong lòng của hắn vào lúc này đã có một tia sợ hãi Lãnh Huyết Ngũ. Chỉ là vào lúc này Vệ Tinh lại không phát giác, cho dù hắn phát giác vấn đề này, hắn sẽ không tin tưởng, bởi vì hắn cảm thấy đây là một việc rất hoang đường, hắn chỉ bị liếc mắt một cái, liền sinh ra sợ hãi, đây quả thực là đang nói đùa, một câu nói đùa không vui chút nào. Nhưng mà, hắn cũng không biết đối thủ của mình là ai, nhưng Lãnh Huyết Ngũ là sát thủ đáng sợ nhất thiên hạ, nàng tuyệt đối có tư cách làm cho bất kỳ kẻ nào cũng cảm thấy sợ hãi. - Đúng thế, chẳng qua hắn là một tiểu nhân vật, không cần để ý. Diệp Lãng gật đầu, đồng ý với thuyết pháp của Lãnh Huyết Ngũ. - Mẹ khiếp, ai là tiểu nhân vật, lão tử chính là nhân vật chính!Vệ Tinh ở phía dưới nghe được lời nói của Diệp Lãng, hắn liền nhảy dựng lên. - Đó là trong sinh hoạt ngươi là nhân vật chính, nhưng ở trong thế giới này, ngươi chẳng qua chỉ là một vai diễn, không, là kẻ chẳng là gì. Diệp Lãng vừa cười vừa nói. - Dù ta mà là kẻ chẳng là gì, vậy còn ngươi thì sao?Vệ Tinh hết lên giận dữ, hắn cảm thấy mình coi rẻ. - Ta à, ta cái gì cũng không phải, ta chỉ là người qua đường. Diệp Lãng cười cười, trả lời rất nhẹ nhàng... . Cơ hồ tất cả mọi người cũng không nghĩ tới, Diệp Lãng vẫn nói thế, bọn họ đang suy nghĩ có nên chê cười Diệp Lãng hay không, bởi vì vấn đề này, nếu là lúc tranh giành địa vị, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua. Trong cái thế giới này không có ai là nhân vật chính, cho dù ngươi là kẻ dẫn dắt thế giới, thì ngươi cũng không phải!Mà bây giờ, Diệp Lãng lại nhẹ nhàng nói mình là người qua đường với thái độ không thèm để ý, làm cho tất cả mọi người ở đầy đều cảm thấy, giờ phút này, Diệp Lãng đã thắng. Một người có thể tự hiểu mình như vậy, dù là ở thời điểm nào, hắn đều đứng ở thế bất bại, bởi vì, hắn không muốn thắng. - Vệ huynh, ngươi không nên tức giận, loại người này không cần ngươi tự mình động thủ, để cho bọn hạ nhân làm là được rồi!Vào lúc này, Liễu gia công tử nói ra. Nguồn: AIGiaitri. com- Đúng, đối phó người như vậy, cần gì mấy vị công tử chúng ta động thủ chứ, chúng ta nhìn là được!Vào lúc này Tâm Ảnh vỗ vỗ tay, âm thanh thanh thúy vang vọng trong Vạn Hoa Lầu. Rất nhanh, lập tức có rất nhiều võ giả xuất hiện ở trước mặt Diệp Lãng, bộ dáng hùng hổ, những võ giả này bao trùm Vạn Hoa Lầu từ trên xuống dưới. - Xem ra Vạn Hoa Lầu hiếu thắng hơn so với chúng ta, những người này cũng không phải xoàng xĩnh. Lãnh Huyết Ngũ nhíu mày, nhưng ngữ khí rất bình tĩnh, không khẩn trương chút nào. - Xem ra, các ngươi thật sự có mục đích khác. Cho nên giết các ngươi, chắc chắn không sai rồi!Tâm Ảnh hừ lạnh nói, ngay từ đầu nàng đã hoài nghi về mục đích của Diệp Lãng, hiện tại lời nói của Lãnh Huyết Ngũ đã làm nàng khẳng định suy nghĩ này. Nếu như không có mục đích khác, chắc chắn là đang điều tra người của mình, dò xét thực lực của mình. - Chúng ta vốn không có mục đích gì, cũng không phải đang dò xét các ngươi, vốn chuyện này cũng không là cái gì, chúng ta cũng có điều tra qua các ngươi, nhưng các ngươi trong bản điều tra, không phải là cái gì trọng yếu cả. Lãnh Huyết Ngũ nói, nàng biết rõ cách nghĩ của Tâm Ảnh, cũng dứt khoát nói ra tình hình thực tế, không muốn đối phương suy đoán tiếp làm gì. - Ngươi nói tiếp cũng vô dụng, nếu như không đến đối phó chúng ta, các ngươi cần gì phải điều tra về chúng ta chứ. Tâm Ảnh lạnh lùng, những lời này của nàng đã tự đánh giá mình quá cao. Nàng cảm thấy, Vạn Hoa Lầu của mình rất trọng yếu, có rất nhiều người mơ tưởng muốn biết được bí mật, dù là kẻ nào cũng có mong ước đối phó với Vạn Hoa Lầu, làm sao lại biến thành một nơi không trọng yếu chứ. Cách giải thích duy nhất, vào lúc này đối phương muốn che dấu mục đích của mình. Nhưng nàng không nghĩ tới, Lãnh Huyết Ngũ là người của Lãnh Huyết Tổ, mà chuyện mà Lãnh Huyết Tổ biết được rất nhiều chuyện là đương nhiên, mà Vạn Hoa Lầu là một trong những số đó, hơn nữa nằm trong số những tin tức không trọng yếu. - Ngươi nói cũng đúng vậy, tuy các ngươi không trọng yếu, nhưng chúng ta chuẩn bị đối phó với các ngươi, nhưng hiện tại lại biết rõ các ngươi thuộc thế lực Tây Môn gia, sự tồn tại của các ngươi đã không còn bất kỳ giá trị nào nữa!Lãnh Huyết Ngũ nói rất lạnh nhạt. Vạn Hoa Lầu có thể tồn tại đến bây giờ, trừ việc có liên lụy đến rất nhiều thế lực ra, còn một nguyên nhân trọng yếu khác, chính là muốn tìm ra người chủ đúng sau màn. Hiện tại Diệp Lãng đã làm rõ chủ nhân của nơi này chính là Tây Môn gia, vậy thì tất cả đều rõ ràng, những lý do trước kia không tiêu diệt Vạn Hoa Lầu, hiện tại đã có đủ. Lý do gì?Chính là muốn gây tổn thương cho Diệp Lãng, đây cũng không phải là một lý do rất tốt, nhưng nơi này chỉ là một thanh lâu, thế màlại dám ra tay động thủ với tiểu vương tử như Diệp Lãng. Thân phận của Diệp Lãng hiện tại là nhi tử của công chúa Long An Kỳ, đương nhiên chỉ là tiểu vương tử, mà Diệp Lam Vũ cũng được xem là công chúa, đây là quy củ trên đại lục. Là nhi tử của công chúa chính thức, có thể thừa kế vinh dự của một công chúa và vương tử, nhưng mà, đây chỉ là một loại vinh dự, không có nhiều quyền lực như công chúa và vương tử chính thức. Ví dụ như, quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế, ví dụ như, nhi tử của bọn họ, không có tư cách được xưng là công chúa, vương tử... Dù nói là một vinh dự, hơn nữa còn cần đế quốc chính thức phong thưởng mới có thể có được, nhưng có một ít đãi ngộ, trên căn bản không giống như công chúa và vương tử chính tử, nhưng nếu bị người ta vây quanh đánh chết, chuyện này sẽ bị truy cứu, mà những kẻ gây ra cái chết cho họ đều là tử tội. Cho nên, hiện tại đã có đầy đủ lý do để Chu Tước đế quốc san bằng cái Vạn Hoa Lầu này, cho dù Chu Tước đế quốc không phái người ra, Long Cát công chúa cũng sẽ làm thay. - Thật sự là không biết sống chết, ta sẽ cho các ngươi xem, ai mới là kẻ vô giá trị!Tây Môn công tử lạnh lùng nói, sau đó phất tay, ra hiệu cho người phía sau tiến lên. - Này này, các ngươi thực sự muốn động thủ? Chuyện này vốn chẳng có gì lớn cả, đừng làm như vậy, có chuyện gì cứ ngồi xuống uống chút trà, từ từ nói chuyện!Vào lúc này Diệp Lãng nói một câu rất không hợp thời thế. - Đồ đần! Không còn gì để bàn cả, trực tiếp khai chiến!Lãnh Huyết Ngũ tức giận nói. - Ah, vì sao?Diệp Lãng ngơ ngác hỏi thăm. - Không có vì sao cả! Một chút nữa ngươi phải tự bảo vệ mình, hay ta bảo vệ ngươi. Lãnh Huyết Ngũ nói, chức trách hiện tại của nàng là bảo vệ Diệp Lãng, nhưng mà, Diệp Lãng cũng là người của Lãnh Huyết Tổ, nàng cũng hiểu Diệp Lãng có năng lực và cũng không cần nàng bảo vệ, cho nên, nàng cho Diệp Lãng tự lựa chọn.