"A, các ngươi đã đồng ý rồi à, ta còn chuẩn bị một đống lời thoại, quên đi, không cần nói nhiều thì tốt rồi. "Cô gái thanh tú có vẻ hơi thất vọng, vốn nàng còn tưởng rằng sẽ có nhiều phiền phức một chút, chuẩn bị đấu khẩu một hồi cơ, nàng còn chuẩn bị rất nhiều lý do từ chối. Rốt cuộc lại phát hiện những người này lại dễ dàng đồng ý như vậy khiến cho công phu chuẩn bị của nàng uổng phí!" Được rồi, ta đi trước!" Cô gái thanh tú khoát tay, nhẹ nhàng rời đi. "Dừng lại!!"Mọi người có thể để cô gái thanh tú này rời đi hay sao? Rất hiển nhiên là không thể nào, cho dù những người khác đồng ý thì ở đây còn có hai thiếu nữ sẽ dứt khoát không đồng ý. Các nàng chính là Diệp Lam Vũ và Thất công chúa vẫn đang cùng đợi Diệp Lãng xuất hiện. "Ngươi chính là tiểu thư Diệp Lam Vũ phải không, ngươi không cần phải dựa vào ta để thăm dò tung tích của Thập Tam thiếu gia, bời vì bây giờ ta cũng không biết hắn ở đâu!" Cô gái thanh tú khe khẽ cười, mà nàng cảm thấy ánh mắt của Diệp Lam Vũ dường như hơi kỳ quái. Cô gái thanh tú tiếp tục nói:"Nhưng mà ngươi không cần lo lắng, hắn nói nếu như gặp ngươi và Thất công chúa, bảo ta chuyển lời cho các ngươi rằng ba ngày sau trong trận chung kết, nhất đinh hắn sẽ xuất hiện!""Ngươi cười rất kỳ quái, có phải là đang lừa ta hay không?" Diệp Lam Vũ quay về phía cô gái thanh tú nghi ngờ nói, nàng nhìn thấy thiếu nữ thanh tú kia mỉm cười, giống như có dấu diếm gì đó. "Ta cười là vì lời nói của Thập Tam thiếu gia, vốn là hắn còn cho rằng bọn họ sẽ không đồng ý nhanh như thế, cho nên sẽ mang hai người các ngươi ra bán... . "trong ánh mắt cô gái thanh tú có một chút gian xảo, giống như là đang thực hiện âm mưu gì đó. "Đem chúng ta ra bán? Có ý gì" Diệp Lam Vũ và Thất công chúa nghi hoặc hỏi. Đọc Truyện Online Tại AIGiaitri. com"Hắn nói, nếu như bọn họ cảm thấy Chân Tiểu Yên chưa đủ tư cách thì sẽ để cho tỷ tỷ của ta lên sân khấu khiêu vũ, chắc là có rất nhiều người muốn xem lắm... . . Nếu như vậy mà còn không được thì để Thất công chúa lên sân khấu ca hát... . "Ta kháo, sao không nói sớm!! Một đám người ở bên kia hối hận không thôi, tự trách tại sao mình lại đồng ý nhanh như vậy, nên kiên trì thêm một chốc, bọn họ rất muốn chứng kiến Diệp Lam Vũ khiêu vũ và Thất công chúa lên sân khấu hát, chuyện kia đúng là... Mà sắc mặt Diệp Lam Vũ và Thất công chúa biến thành màu đen, đồng thanh giận dữ hét: "Diệp Lãng, tiểu hỗn đản, trở về lão nương lột da ngươi!!!Vì sao mà mọi người lại có phản ứng như vậy, lý do rất đơn giản, nhiều năm trước đây Diệp Lam Vũ đã từng khiêu vũ một lần, cái khí thế ấy khiến thiên địa quỷ thần khiếp sợ, kỹ thuật khiêu vũ của Diệp Lam Vũ lúc đó có thể dùng ngay một đoạn đối thoại là có thể nhận xét... . . "Tỷ, có phải là ngươi bị co giật hay không?" Diệp Lãng rất quan tâm hỏi. "... . Ta đang khiêu vũ!!" Diệp Lam Vũ có phần khó hiểu. "Ah, hóa ra là đang khiêu vũ a, tại sao động tác lại cứng nhắc như vậy, diễn cảm cũng đờ đẫn như vậy, giống như người gỗ ấy!!!" Diệp Lãng ngốc nghếch nói, cuối cùng hắn cũng hiểu được hóa ra như thế kia gọi là khiêu vũ. "Ngươi muốn chết phải không?" Trên trán Diệp Lam Vũ xuất hiện hắc tuyến. "... . . , Thực ra ngươi khiêu vũ không tệ, là ta ngu dốt không nhìn ra thôi, ngươi xem tất cả mọi người đều đang ủng hộ kìa, bọn họ đều đang cười mà, cũng không biết là bọn họ ôm bụng làm gì, có phải bị đau bụng hay không!" Diệp Lãng rất thành thật mà nói, mà những lời này của hắn làm lửa giận chuyển sang thân một vài người khác. "Tiểu vương bát đản, ngươi không nói thì cũng có ai bảo ngươi câm đâu!! Tiểu Vũ, ngươi khiêu vũ rât khá, mụ mụ coi trọng ngươi, nhưng mà... sau này tốt nhất là ngươi không cần khiêu vũ trước mặt người khác... . " Long An Kỳ ôm bụng, sắp quỳ rạp xuống đất. "... "... Còn về Thất công chúa hát thì lại trái ngược với việc Diệu Lam Vũ nhưng vẫn có kết cục như vậy, tuy thanh âm của nàng rất dễ nghe, rất mê người, nhưng mà một khi nàng hát thì liên thanh cả ngày, cho dù là hai lão hổ kéo cũng không quay lại. Bởi vì như thế, hai người đều không muốn nhắc đến điểm yếu là khiêu vũ hay ca hát của mình, càng không nói là lên sân khấu biểu diễn. Từ đó có thể suy ra lửa giận lúc này của hai người đối với Diệp Lãng cao như thế nào. Nhưng mà trong lòng của rất nhiều người thì ngược lại đều muốn nghe một chút thử xem tài nghệ "khác thường" của các nàng, cái này cũng có một loại hương vị khác a, dù sao hai người họ đều là tuyệt sắc mĩ nữ hiếm thấy trên thế gian!Nhưng các nàng không để cho bất kì kẻ nào có cơ hội đó, đương nhiên, không tính Diệp lãng vào!"Hì hì, các ngươi cũng nhớ dạy bảo hắn cho tốt nha, cắn hắn giúp ta mấy cái là hay nhất!" Cô gái thanh tú khẽ cười, giống như thích thù vì thực hiện được âm mưu, sau đó liền biến mất trong đám người đang tức giận và hưng phấn chờ đợi. Bời vì tình hình lúc đó hơi hỗn loạn, người lại nhiều, bóng cô gái thanh tú cũng theo đó mà biến mất cho nên từ đầu đến cuối vẫn chưa ai biết được cô gái thanh tú này rốt cuộc là ai. Lại có một ít người nghi ngờ, nghi ngờ cô gái thanh tú này là một người, nhưng mà rất nhanh sau đó bọn họ cũng lắc đầu tự phủ nhận, bời vì hình tượng của hai người quá khác biệt, người kia lại xinh đẹp lẳng lơ, thật quá tương phản!Bọn họ nghi ngờ cũng bởi vì cảm thấy thanh âm của cô gái thanh tú rất giống nhưng lại không giống vì trong thanh âm của thiểu nữ xinh đẹp có mang theo vài phần dí dỏm và thân thiết, khác biệt hoàn toàn với người yêu mị và cao ngạo kia. Vì sao lại cảm thấy là nàng, đúng là rất kì quái a, chẳng lẽ là vì nghĩ đến quá nhiều hay sao? Được rồi, vậy buổi tối sẽ đi đến đó chơi vậy... Mà lúc này, Diệp Lãm Vũ và Thất công chúa đã hơi hối hận, hối hận mình khi đó không nên tức giận thì chắc là đã giữ đươc cô gái thanh tú kia lại hỏi cho ra nhẽ, mặc dù nói là không biết Diệp Lãng ở đâu, thì tối thiểu cũng biết được trước đó hắn ở chỗ nào. Căn cứ vào giọng điệu của cô gái thanh tú kia thì trước đó nàng và hắn ở cùng một chỗ!Bây giờ cũng không có cách nào, chỉ có thể đợi ba ngày sau rồi hãy nói, đến lúc đó thì không thể không lột da hắn!!Lúc này, ở nơi nào đấy... . "Ách xì... . . ai nghĩ đến ta thế nhỉ, mụ béo, đến lần cuối nào, ba ngày sau chính là thời khắc quyết định vận mệnh của ngươi, hai mươi ngày chịu khổ của ngươi cũng sắp thể hiện giá trị rồi!" Diệp Lãng hắt hơi một cái, sau đó tiếp tục dựa vào xích đu đọc sách, đồng thời điềm đạm nói. "Hừ, ngươi nói thì nhẹ nhàng, hơn hai mươi ngày nay ta đều nhanh thành người tàn tật, còn ngươi thì từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh xem kịch!""Ngoại trừ xem kịch ta còn có thể làm cái gì đây, việc này ta không giúp được ngươi được!" Diệp Lãng trả lời. "Ít nhầt là để cho ta biểu hiện, để cho ta cảm thấy được ta và ngươi cùng nhau cố gắng... . ""Ah, vậy thì cố gắng lên. Mụ béo, ta xem trọng ngươi a, ngươi sẽ thành công!!" Diệp Lãng nói rất nghiêm túc, cũng lấy ra một tấm bảng, viết lên phía trên mấy câu ủng hộ cổ vũ dựng ở một bên, sau đó vẫn đong đưa cái xích đi, xem sách. "... . . , tại sao ngươi không chết đi!!!""Ta sớm đã chết rồi, nếu không sao thấy được ngươi... ""Hừ, ngươi nói ta bây giờ giống quỷ hay sao?""Ta chưa nói, là tự ngươi nói!""... "...