Đêm tại quán bar HighlightTrong căn phòng thiếu ánh sáng, bên trong nồng nặc mùi rượu nặng, hai người đàn ông một người tỉnh một người say. - Mẹ kiếp! Tôi bảo chia tay, cô ấy liền đồng ý!! Ha, chắc hẳn…khụ…khụ…đã yêu thằng khác!Lâm Hàn cầm một chai rượu vừa uống vừa tức tưởi mà nói, gương mặt anh vì rượu cộng thêm sự tức giận trong người mà càng thêm đỏ đến đáng sợ. Dylan vẫn bình thản ngồi im lặng từ đầu đến cuối, nhấc chân một chút, anh vươn tay lấy ly rượu nhấp lấy một ngụm, đôi mắt mơ hồ tựa như một thứ gì đó mờ ảo khó đoán. - Lâm thiếu, cậu tức giận cái gì? Không phải cô ta đối với cạu chỉ là một sự lựa chọn sao? Đáng để cậu như thế này?Lời nói điềm nhiên, nhưng ý tứ sâu xa lại muốn đâm thẳng vào nơi ngực trái của ai kia mà xỉa bới. Lâm Hàn ngả người ra sau, ly rượu trên tay đồng thời trượt khỏi“Một sự lựa chọn…”- Đúng vậy…chỉ là sự lựa chọn…Đôi mắt hằn đầy tia lửa tức giận, đắm đuối nhìn ánh sáng chiếu hắt lên gương mặt điển trai thiếu nghị lực, anh nhỏ giọng nói- Lựa chọn ư? Haha…Cười khẩy, Dylan lại tiếp tục nói lời cố tình, anh lại còn không nhận ra ai kia là đang có tâm trạng từ cái gì mà ra sao?Rõ ràng để tâm lại tỏ ra vô tình, là anh ta lâu lắm chưa nhận thức được thứ gọi là tình cảm thật lòng à?- Nhóc, đừng dùng một người để quên một người, nhớ câu nói này chứ?Câu nói mà thời gian khá lâu trước đó anh đã nói, trước khi mà Lâm Hàn quyết định làm bạn cùng Giao Uyên. - Cậu nên xác nhận lại, phần tình cảm cậu đối với Trương Giao Uyên và đối với bạn gái cũ. Ba từ bạn gái cũ Dylan nhấn mạnh đến nỗi khiến ai kia mặt mày cau có. Nói xong anh liền đứng dậy chỉnh quần áo một chút rồi rời đi. Lâm Hàn vực dậy, mặt cúi xuống đất tràm mặc suy nghĩ. Đúng là đang say nhưng tất cả những câu nói của người đàn ông kia đều thu liễm lại vào trong đầu. “Bạn…gái cũ?”Mẹ kiếp!Lâm Hàn bực bội, anh tức lại càng thêm tức, anh không biết, anh không hiểu mình là bị cái con mẹ gì, mỗi lần nhớ đến lời cô gái kia anh lại không kiềm được cơn tức mà bộc phát. Chiếc âu phục bị quăng đâu đó cũng không lấy, chỉ cầm chai rượu Lâm Hàn đứng dậy đi ra khỏi căn phòng. - A…Lâm, Lâm tổng…Đang đi đột nhiên anh bị đột kích bởi một đám nữ nhân, quần áo thiếu vải hở hang khiến bọn đàn ông nhỏ rãi. Lâu lắm mới thấy người đàn ông này đến đây, giờ đây đã là chủ Lâm thị nếu được sủng ái chắc chắn sẽ thành phượng hoàng trong một nốt nhạc. Lâm Hàn cau có, mặt đen xì, anh hất tay đám nữ nhân này ra rồi quát lớn- Con mẹ nó! Cút! Cút hết cho ông! Dám chạm bàn tay dơ bẩn đó lên người ông!Đám người kia nghiến răng dậm chân nhìn người đàn ông kia rời đi nhưng khoing dám làm gì, đơn nhiên, vì hắn là chủ quán bar này cơ mà, nếu dám hắn chắc hẳn sẽ chặt đứt tay kẻ đó. …. Sáng hôm sau tại biệt thự riêng của Cao Lãnh Khang- Đi đâu?Mới sáng sớm, Cao Lãnh Khang dáng không khác gì hôm qua ngồi sừng sững giữa gian phòng khách nhìn cô chuẩn bị rời đi mà cất giọng băng lãnh hỏi cô. Giao Uyên cũng nhìn anh đáp lại- Tôi muốn đến Hứa gia. - Đi. Anh đứng dậy chậm rãi nhấc chân bước đi, thấy vậy cô vẫn đứng im thắc mắc- Không cần đâu, anh cứ đến Shine đi. - Tiện đường. “Tiện đường? Tiện chỗ nào?”Hứa gia xa hơn muốn đến Shine lại phải quay lại thì lấy đâu ra hai chữ tiện đường vậy ông anh?Xem ra người đàn ông này càng ngày càng rảnh rỗi. Cuối cùng cô vẫn là theo lời ai kia để tài xế chở chung. Như thường lệ anh luôn dán mắt vào máy tính, cô cũng tranh thủ hoàn thành công việc khác của mình. Cứ thế chiếc xe lăn bánh dừng lại tại trước cổng lớn của Hứa gia. - Cảm ơn. Nói xong cô liền bước xuống xe, nhưng đột nhiên lại quay đầu lại, cô ngó vào trong xe nói giọng vừa đủ- Tôi có thể về muộn không?Cao Lãnh Khang tay vẫn gõ bàn phím, anh không nhìn cô, một mặt vô cảm hỏi ngược- Cụ thể?- Ờm…chắc là chiều, ừm chiều. Dừng động tác, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt xa xăm không rõ ý tứ. Bốn mắt nhìn nhau, một hồi anh hơi gật cô mới chậm chớp mắt cắt ngang khung hình rồi rời đi. Lúc nãy cô cảm thấy mình thật mạo hiểm mặc dù không biết vì cái quái gì mà mồ hôi lạnh lại xuất hiện trên mảnh lưng. Cô có làm gì sai đâu?!? Con người kia sao càng ngày càng đáng sợ vậy?Chầm chậm tiến tới, bảo vệ nhìn thấy cô liền mỉm cười ôn hoà, cô nhìn người đàn ông khá lớn tuổi vẫn tràn đầy sự khoẻ khoắn mỉm cười chào- Con chào bác, bác vẫn khoẻ chứ ạ?- Tiểu thư đến chơi sao? Lâu lắm rồi mới thấy tiểu thư đến đây đấy. Ông cười cười nói với cô, gật đầu nhẹ lễ phép đáp lại, cô chầm chậm tiến vào trong Hứa gia. - Aiya, xem ai đến đây, chẳng phải em họ của Cao tổng sao? Lâu lắm rồi bác mới thấy con đến chơi đấy. Thật vinh hạnh nha. Vừa mới bước chân vào nửa bước cô lại nghe thấy tiếng nói của ai đó vang lên, giọng đanh như thép khiến cô khó khăn nghe lọt- Thì ra là nhị phu nhân, cháu chào bác ạ, nếu không có chuyện gì quan trọng thì cháu xin phép lên gặp tiểu Kì. Giao Uyên mỉm cười vô cùng thánh thiện, gương mặt đúng độ không thiếu một sự lễ phép nào. Cô còn tưởng mụ điên nào, hoá ra là người vợ thứ, mẹ kế của Hứa Nhã Kì. Người phụ nữ này chẳng qua là dùng chút thủ đoạn hèn hạ mới có được chức nhị phu nhân trong Hứa gia. Nhưng thủ đoạn này chỉ là nửa vời, Hứa lão gia vẫn một mực thương yêu Hứa phu nhân và đứa con gái đầu lòng. m, còn bà ta mặc sống nhung lụa váy vóc, nhưng tất cả đều nằm trong quy mô giới hạn của ông. Lăng Cẩm Nghê cười trừ nhìn cô, bà ta khẽ nghiến răng để bớt đi sự tức giận bị ai kia cố tình bỏ lơ, muốn kéo cô lại tiếp tục làm thân, bà ta lại cất tiếng nói- A…à ờ…haha, cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé. Kì nhi ấy, nó đang ngủ không biết hôm qua lại mang cái đứa nào về, người ướt hết ra, chẳng ra thể thống gì. - Nhị phu nhân, bác đừng quên, tiểu Kì sẽ là chủ tịch tập đoàn Hứa thị tương lai, bác nên cẩn trọng lời nói của mình, nếu không còn chuyện gì khác, xin phép bác cháu đi ạ. Giao Uyên vẫn dùng thái độ và giọng nói lễ phép, nhưng lời nói sắc bén khiến ai kia nhận ra mình đang bị kẻ khác đè đầu nhắc nhở như một bề trên, rốt cuộc đứng trước cô gái này bà vẫn bị yếu thế dù là lời lẽ hay địa vị, mặt bà ta hơi nhăn lại tỏ vẻ không vui- Hừ! Ta mới không muốn nói chuyện cùng ch…- Có chuyện gì thế?Lời chưa kịp hết, đột nhiên giọng nói băng lãnh nghiêm nghị truyền từ trên đỉnh đầu Lăng Cẩm Nghê xuống khiến bà ta lập tức thay đổi gương mặt. - Bác Hứa, cháu chào bác. Trên cầu thang bước xuống là một người đàn ông tuổi tác không khác Cao Văn Lạc, bên cạnh là một người phụ nữ tao nhã tuy không xinh như ai kia nhưng nét mặt thanh thuần từ trên xuống dưới đầy đủ yếu tố của một bậc quý nhân. - Ồ, Uyên Uyên tới chơi đấy hả? Sao không đến thường xuyên, tiểu Kì nhà bác dạo này nó mê thằng bé kia quên luôn cả ba mẹ nó đây, thật là mấy đứa trẻ. Lời nói khá dài từ Hứa lão gia ba của Hứa Nhã Kì tiến thẳng về cô, ông xem người phụ nữ đứng đó không xa kia như không khí. Ông và Hứa phu nhân vẫn là vợ chồng mặn nồng không vì ai kia xen vào mà gián đoạn. - Con chào hai bác ạ, cháu dạo gần đây khá bạn nên mới không thường xuyên tới thăm hai bác, con có mang chút quà đến để thứ lỗi đây. Cô mỉm cười thật thà, lễ phép đưa cho ông một chiếc túi đựng có bao nhãn trà, một loại trà hiếm của đất Trung. - Con đến là được, quà cáp gì chứ. Mà hôm nay nhìn con vui hơn mọi hôm đấy, rất xinh. Mẹ Hứa Nhã Kì nhẹ giọng từ tốn nói, bà mỉm cười hiền hậu nhìn cô thích thú, bà thực rất thích cô gái trước mặt này. Từ cách ăn nói cư xử, đến vẻ bề ngoài đều khiến bà rất ưng, nếu bà có con trai thì tốt biết mấy. - Con cảm ơn bác ạ. Biết hai bác đều thích loại trà này nên con mới dùng chúng chuộc lỗi đó ạ. Giao Uyên cười nhẹ, cô chầm chậm nói, sự ưu nhã vãn là một thứ không thoát khỏi trong người cô. - Được được, vẫn là con biết điều, hâh. Hứa lão gia cười lớn rồi đưa tay xoa đầu cô, người phụ nữ bên cạnh lại nói- Kì nhi ở trên phòng, ừm còn có một cô bé khác, con có biết không?- Sao cơ ạ? Bác nói tiểu Kì ngủ cùng một cô gái ạ?