Khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, có Bất Diệt Huyền Thể và Thanh Linh
Khải Giáp, thân thể hắn không có một chút thương tổn nào. Thế nhưng cảm
giác cũng không dễ chịu gì, giống như là người thường rơi đập vào mặt
nước vậy, không bị tổn thương thân thể, thế nhưng cỗ lực lượng mạnh mẽ
kia đánh vào cũng khiến cho cơ thể khó chịu. Phanh. Ngay khi Lục Thiếu Du vừa mới ổn định thân hình thì Vân Khiếu Thiên đã trực tiếp xuất hiện trước người Lục Thiếu Du. - Không xong. Trong lòng Lục Thiếu Du thầm nghĩ không tốt, không có một chút do dự nào, Tử
Vong Phong Bạo được đánh ra. Cuồng phong gào thét, lực lượng bàng bạc
xoay quanh không trung, khiến cho không gian bị xé rách. Phanh. Mà ngay trong nháy mắt này thân ảnh Vân Khiếu Thiên đột nhiên tiếp thoát
khỏi sự bao phủ của Tử Vong Phong Bạo, trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý,
một đạo chưởng ấn trực tiếp đánh vào trên ngực Lục Thiếu Du, tiếng trầm
muộn trầm thấp vang vọng lần nữa. Tâm thần của Lục Thiếu Du rõ
ràng đã nhìn thấy Vân Khiếu Thiên, thế nhưng trên phương diện tốc độ lại không thể so sánh được với vị nhạc phụ này. Tốc độ của Vân Khiếu Thiên lúc này đã tới mức độ giống như thiểm điện cho nên hắn chỉ có thể mở to mắt nhìn một chưởng này rơi vào trên ngực mình. Ầm ầm. Lục Thiếu Du từ giữa không trung bị đánh bay xuống mặt đất. Cả Địa Long đỉnh khẽ rung động, nơi hắn rơi xuống trực tiếp tạo thành một cái hố
to. Vũ Ngọc Tiền, Lục Trung, Vân Hồng Lăng, Khuất Đao Tuyệt tức
thì lo lắng. Chỉ có Tiểu Long và Thiên Sí Tuyết Sư không có chút lo lắng nào. - Lục Thiếu Du sư huynh thất bại rồi sao? Ngay khi không ít đệ tử thầm suy nghĩ như vậy thì trong nháy mắt, thân ảnh Lục
Thiếu Du từ dưới cái hố to nhảy ra. Thân hình đứng ở trên sân rộng phủi
bụi trên người mình, cũng không giống như có việc gì, chỉ chật vật một
chút mà thôi, cả người đầy những bụi đất. - Tiểu tử, chịu thua đi. Giữa không trung, Vân Khiếu Thiên đắc ý cười to, tốc độ của tiểu tử này cũng không nhanh bằng hắn, trên phương diện tốc độ đã bị hắn áp ché. Trong khi đắc ý đồng thời Vân Khiếu Thiên cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, linh
khí phi hành Địa cấp kia trên người tiểu tử này bất phàm, hôm nay sao
tiểu tử này lại không thôi động ra? Nếu như thi triển, sợ rằng hắn cũng
không dễ ứng phó được. - Cáo già này quả thực là mạnh a. Chính
người không khách khí với ta trước, ta cũng cho người đủ mặt mũi. Kế
tiếp ta sẽ không khách khí nữa. Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn bầu trời, thầm nghĩ trong lòng một tiếng rồi nói: - Nhạc phụ, bằng không người chịu thua đi, nếu không tiểu tế cũng chỉ có thể dùng toàn lực. Lục Thiếu Du vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người khiếp sợ, bọn họ
thật không ngờ Lục Thiếu Du từ đầu tới giờ lại không dùng toàn lực. - Tiểu tử, còn chưa chịu thua sao? Ánh mắt Vân Khiếu Thiên trầm xuống, thân ảnh chợt lóe, tức thì lần nữa đánh về phía Lục Thiếu Du. - Thanh Linh Khải Giáp, hổ biến. Lục Thiếu Du không có một chút do dự nào, ánh mắt lóe lên, trong nháy mắt thôi động hình thái thứ hai của Thanh Linh Khải Giáp. Năng lượng tràn ngập Thanh Linh Khải Giáp, dưới cỗ năng lượng kinh khủng này quang mang hóa thành quang mang màu xanh, điện mang quanh quẩn. Lân
phiến của Thanh Linh Khải Giáp thu vào trong, bao vây lấy thân hình Lục
Thiếu Du. Sưu Sưu. Tất cả lân phiến trên Thanh Linh Khải Giáp không ngừng biến hóa, Thanh Linh Khải Giáp trọng tổ mang theo năng lượng kinh người. Bản thể của Lục Thiếu Du cũng nhanh chóng biến hóa,
thân hình biến hóa dưới sự bao phủ của lân phiến, gân cốt cơ thể, tứ chi bách hải, huyết mạch, huyết quản đều được mở rộng. Lân phiến rậm rạp
giống như một tấm lưới lớn khiến cho thân thể bên trong biến hóa ra một
hình thái riêng. Trong nháy mắt ngắn ngủi, ngay trong ánh mắt
kinh hãi của mọi người, hai tay Lục Thiếu Du đã hóa thành hổ trảo lớn,
toàn thân được lân phiến bao trùm. Thân thể cao mười trượng, dài ba bốn
mươi trượng, cả người màu xanh, toàn thân và tứ chi đều được lân phiến
giống như đao mang màu xanh bao phủ. Lân phiến màu xanh này bao vây thân thể Lục Thiếu Du vào bên trong. Trên lân phiến màu xanh còn
được bao trùm bởi bí văn màu trắng. Hai mắt trên cái đầu cũng được mở
rộng, đều được lân phiến bao quanh. Lúc này Lục Thiếu Du hầu như biến
thành một đầu cự hổ trắng xanh, nhìn qua hung mãnh dị thường, quanh thân tràn ngập điện mang, một cỗ uy thế mạnh mẽ khiến cho người khác không
dám nhìn thẳng. - Trời ạ, có chuyện gì sao? Sao lại biến thành cự hổ? - Đây chẳng lẽ là vũ kỹ sao? Mọi người khiếp sợ, kinh hãi không nói ra lời. Đám người Lục Trung, Vũ
trưởng lão, Tạ Trưởng lão, Vân Hồng Lăng, Khuất Đao Tuyệt kinh ngạc tới
rớt cằm, bởi vì điều này hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của mọi người. Nói thì chậm, thế nhưng trên thực tế cũng chỉ trong thời gian chớp mắt mà
thôi. Trong nháy mắt này Vân Khiếu Thiên cũng đã sớm đi tới bên cạnh
thân thể cự hổ khổng lồ của Lục Thiếu Du. Thân ảnh bởi vì khiếp sợ cho
nên dừng lại một chút. Oanh. Sắc mặt trầm xuống, nhìn
thấy biến hóa như vậy của Lục Thiếu Du, Vân Khiếu Thiên cũng chỉ kinh
hãi trong nháy mắt, lập tức có thể nhìn ra đây là Lục Thiếu Du thi
triển bí pháp hoặc là một loại vũ kỹ phòng ngự có uy lực đặc biệt. Cánh
tay mang theo một đạo quyền ấn trong nháy mắt đập về phía thân thể cự hổ khổng lồ của Lục Thiếu Du. Một thanh âm trầm thấp vang lên. Quyền ấn đánh lưng hổ Lục Thiếu Du, lưu quang tức thì quanh quẩn. Ken két. Đồng thời, một quyền của Vân Khiếu Thiên vừa mới đánh vào trên người Lục
Thiếu Du thì hắn lập tức cảm giác được bản thân giống như đang đánh vào
một khối cự thạch không thể lay động. Trong nháy mắt trên thân thể cao
lớn của Lục Thiếu Du có điện mang bạo phát, một cỗ điện mang lớn tức
thì ngạnh kháng với quyền ấn. - Không xong. Biến hóa quỷ dị như vậy khiến cho sắc mặt Vân Khiếu Thiên đại biến. Cỗ điện mang
nhìn qua yếu đuối này tức thì chạy ào ào vào trong cơ thể hắn. Điện mang kinh khủng trùng chung quanh, khi điện mang tiêu thất thì thân hình Vân Khiếu Thiên đã lảo đảo lui về phía sau mấy chục thước. Điện mang này
quá đáng sợ, nơi điện mang đánh vào toàn thân hắn như mềm nhũn, chân khí cũng đình trệ. Rống. Một tiếng hét lớn giống như hổ gầm từ trog miệng Lục Thiếu Du truyền ra, trong thanh âm mang theo một cỗ
uy áp mạnh mẽ. Dưới cỗ uy áp này, tất cả các yêu thú chung quanh toàn
thân run rẩy. Dưới tiếng rít gào này, ngay cả đệ tử bình thường cũng phải che lỗ tai lại, vẻ mặt đỏ bừng. - Lực phòng ngự đúng là mạnh mẽ a. GIờ phút này trong lòng Lục Thiếu Du cũng vô cùng kinh ngạc. Một quyền vừa
rồi của Vân Khiếu Thiên vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng hắn lại không có việc gì. Hắn có cảm giác công kích của nhạc phụ Vân Khiếu Thiên chỉ khiến
cho lân phiến trên người có chút rung động mà thôi. Giống như là một
tiểu đồng năm tuổi đánh vào trên người trưởng thành, tuy rằng có chút
lực lượng thế nhưng người trưởng thành hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Lực phòng ngự mạnh mẽ như vậy khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du không nhịn
được mà kích động. Thân hình chuyển động, bốn chi mạnh mẽ có lực, hắn có cảm giáp khải giáp hình hổ này có thể đem tới lực lượng mạnh mẽ cùng
với tốc độ kinh khủng.