- Hạ Ngôn ca! Hạ Ngôn ca! Hạ Ngôn đang trên đường đi tới Kinh Các, đột nhiên nghe có người kêu tên của hắn, không khỏi xoay người lại. Ánh mắt vừa nhìn Hạ Ngôn thấy hai gã con cháu Hạ gia thân thể cường tráng đang chạy tới về chính mình. Hai người kia hẳn đều là con cháu dòng thứ Hạ gia. Bởi vì, trong số hơn năm mươi con cháu trực hệ ở Hạ gia, Hạ Ngôn vẫn chưa từng thấy qua hai người này. - Phù. Hai người chạy tới chỗ Hạ Ngôn mới dừng lại, liên tục thở dốc mấy hơi. - Các ngươi kêu ta có việc gì vậy? Hạ Ngôn nghi hoặc hỏi, trước đây Hạ Ngôn chưa từng thấy qua hai người. Bình thường, cũng chỉ có một vài con cháu trực hệ của Hạ gia tìm gặp Hạ Ngôn, còn con cháu dòng thứ bởi vì thân phận chênh lệch quá lớn, phần lớn sẽ không tiếp xúc trực tiếp cùng Hạ Ngôn. Hai người nghe được Hạ Ngôn hỏi, liền đưa mắt nhìn nhau một cái, thoáng có vẻ ngại ngùng. Gã thiếu niên hơi cao lớn hơn một chút đột nhiên ánh mắt sáng lên, nhìn Hạ Ngôn nói: - Hạ Ngôn ca! Hiện tại ta đã đả thông hai mươi tám đường kinh mạch. Nhưng, ta cảm thấy được phương thức tu luyện của ta dường như xảy ra vấn đề, đã suốt thời gian ba tháng ta cũng không có chút tiến bộ nào. Nói tới đây, gã thiếu niên này cau mày, có vẻ có chút khẩn thiết. Đồng thời, trong ánh mắt lại thoáng hiện vẻ bất an, dường như là e sợ Hạ Ngôn sẽ không quan tâm tới họ. Hạ Ngôn chợt hiểu, cười cười nói: - Vậy ngươi tu luyện võ kỹ là gì? Tâm pháp đả thông kinh mạch. Mà tâm pháp chẳng qua là phụ trợ cho võ kỹ. Hầu hết các tâm pháp cũng không có khác biệt rõ ràng. Mà cấp độ phân chia phẩm chất cao thấp của mỗi loại bí điển bí tịch, kỳ thật chủ yếu chính là trên võ kỹ. Có thể nói, sự khác nhau giữa bí điển Nhập lưu và Bất nhập lưu chính là võ kỹ, mà không phải tâm pháp. Cho dù là bí điển Thần cấp cũng chưa chắc có tâm pháp khác thường, nhưng võ kỹ lại tuyệt đối là không giống bình thường. Mà gã thiếu niên này đã nói qua thời gian ba tháng không có chút tiến bộ gì, như vậy gây ra vấn đề hẳn là do võ kỹ mà không phải tâm pháp. Kỳ thật, võ kỹ cùng tâm pháp là hỗ trợ lẫn nhau. Nếu võ kỹ xảy ra vấn đề, như vậy dùng tâm pháp đánh thông kinh mạch cũng rất có thể đã bị ảnh hưởng. Gã thiếu niên nghe Hạ Ngôn hỏi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, sốt ruột nói với Hạ Ngôn: - Ta tu luyện võ kỹ là "Cuồng Phong Đao". Hạ Ngôn ca! Ta diễn luyện cho huynh xem? "Cuồng Phong Đao" ở trong số bí điển Bất nhập lưu cũng chỉ là bí tịch bình thường. Hạ Ngôn nhíu nhíu mày, ngược lại lại thầm than một tiếng, chuyện này cũng là không có cách nào. Mặc dù là con cháu Hạ gia cũng không phải người nào cũng có thể tu luyện võ kỹ thượng thừa trong số bí điển Bất nhập lưu như Hạ Lưu, Hạ Tử Hân. Tài nguyên có hạn, chỉ có thể để cho người có thiên phú rất cao sử dụng tài nguyên này. Còn người thiên phú bình thường, cũng chỉ đành từ từ phát triển mà thôi. Hạ Ngôn gật gật đầu, nhìn gã thiếu niên trầm giọng nói: - Được! Ngươi hãy diễn luyện một lần tại đây xem sao. Mà gã thiếu niên hơi nhỏ con hơn đứng bên cạnh thiếu niên kia cũng là hai mắt sáng ngời, có thể trực tiếp đối mặt nói chuyện cùng Hạ Ngôn ca, chuyện này cũng đủ để khiến người ta kích động. Phải biết rằng, thân phận của Hạ Ngôn hiện giờ, cho dù là con cháu trực hệ cũng không thể so sánh được. Hiện tại bất kỳ người nào ở Hạ gia đều biết rằng: Hạ Ngôn đã là người được đề cử tiếp theo đảm nhiệm tộc trưởng. Mà hiện nay, Hạ Ngôn cũng là người xuất sắc nhất trong lớp con cháu thế hệ trẻ ở Hạ gia. Rất nhiều người đều nói: nhiều lắm là hai mươi năm nữa Hạ Ngôn có thể trở thành Linh sư! Tương lai nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hạ Ngôn nhất định sẽ trở thành tộc trưởng. "Xoạt" một tiếng, gã thiếu niên cao lớn cường tráng rút ra thanh bội đao của mình, ánh mắt trở nên ngưng trọng hẳn lên, hai tay nắm chặt trường đao, ngay sau đó bước chân di động bắt đầu dựa theo trên võ kỹ đánh ra thức mở đầu. "Vù vù!" Đao đang ở không trung hình thành hai luồng đao ảnh, rất nhanh chém về hai phương hướng. Thân thể gã thiếu niên cũng rất nhanh chuyển động, một tràng tiếng dồn dập xé gió lấy thiếu niên làm trung tâm truyền lan ra ngoài. Trên mặt đất bốc tung lên một đám bụi đất. Từng chiêu từng thức được gã thiếu niên diễn luyện đều phi thường đúng quy cách, ở diễn luyện võ kỹ trước mặt Hạ Ngôn, hắn không dám có chút sơ suất. Một lát sau, gã thiếu niên diễn luyện võ kỹ xong, liền thu trường đao lại, đứng một bên nhìn Hạ Ngôn với ánh mắt chờ mong. Mà Hạ Ngôn hơi cau mày, biểu tình có chút ngưng trọng. Nhìn thấy biểu tình của Hạ Ngôn như vậy, trong lòng gã thiếu niên càng thêm bất an cả lên, tuy nhiên cũng không dám lên tiếng hỏi. Một lát sau, Hạ Ngôn vươn tay nói với gã thiếu niên: - Đưa đao của ngươi cho ta! Gã thiếu niên cao lớn hơi sửng sốt một chút, sau đó mới "A" một tiếng, vội vàng rất nhanh tiến lên hai bước đưa trường đao tới tay Hạ Ngôn. Hạ Ngôn khẽ nhấc nhấc thanh trường đao, dường như để thích ứng với sức nặng của nó. Lúc này mới dang hai chân ra, trường đao giữ ghì trước ngực. - Ngươi xem cho cẩn thận, vừa rồi ta thấy ngươi diễn luyện võ kỹ một lần, đại khái nhớ một số điều hữu dụng gì đó. Hy vọng, có một chút trợ giúp đối với ngươi! Hạ Ngôn ánh mắt chợt lóe sáng, ánh mắt trở nên sắc bén hẳn lên. Gã thiếu niên cao lớn còn chưa kịp nói chuyện, Hạ Ngôn cũng đã động rồi. Trường đao bỗng nhiên nổi lên một luồng gió xoáy, đâm từ dưới lên trên một nhát. Tuy rằng là đao, nhưng nhát đâm này cũng khí thế muôn vạn. Ngay sau đó, Hạ Ngôn lại thuận thế hung hăng bổ xuống phía dưới một nhát. Một đao này phát huy ra khí thế vô địch thiên hạ. Tuy rằng một đao chém ra thật đơn giản, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bức không thể hô hấp được. Hai gã thiếu niên Hạ gia đều xem đến trợn mắt há hốc mồm! - Đây. đây là "Cuồng Phong Đao" sao? Gã thiếu niên cao lớn chấn động trong lòng, thầm nghĩ. Thoạt nhìn thật thô sơ giản lược, dường như không giống với "Cuồng Phong Đao", nhưng cẩn thận quan sát thì lại phát hiện quả thật chính là nó. Gã thiếu niên cao lớn nhìn không chớp mắt! Càng xem càng kinh hãi. "Vù vù. ". Hạ Ngôn cũng không có sử dụng nội lực múa đao. Cho nên tuy rằng tốc độ cực nhanh, nhưng cũng không có truyền ra hết tiếng gió rít. Tuy rằng như thế khí thế đó vẫn đủ để khiến người ta lui tránh. Thời gian ước chừng mười mấy lần hô hấp, Hạ Ngôn đã diễn luyện xong "Cuồng Phong Đao", trả lại trường đao cho gã thiếu niên. - Ngươi thấy rõ không? Hạ Ngôn cười hỏi. Bởi vì gã thiếu niên này sớm đã luyện thành thục tất cả chiêu thức của "Cuồng Phong Đao", cho nên Hạ Ngôn diễn luyện xong, hắn cũng có thể nhớ rõ không sai biệt lắm. Ở trong đầu hồi tưởng lại một lần, lúc này gã thiếu niên lập tức mừng rỡ. - Hạ Ngôn ca! Ta nhớ kỹ rồi! Cảm ơn Hạ Ngôn ca! Gã thiếu niên kích động đỏ mặt nói. Hắn chỉ là con cháu dòng thứ của Hạ gia, mà Hạ Ngôn lại tốn thời gian chỉ dạy võ kỹ cho riêng hắn, khiến hắn phi thường kích động và hưng phấn. Hơn nữa, tuy rằng Hạ Ngôn chỉ diễn luyện "Cuồng Phong Đao" có một lần, nhưng gã thiếu niên này đã hiểu biết được biến hóa lớn trong đó. - ha ha! Tu luyện cho tốt đi! Hạ Ngôn khoát tay nói. - Ta còn phải đi Kinh Các, không nói nhiều với các ngươi nữa. Nói xong, Hạ Ngôn liền xoay người tiếp tục đi tới hướng Kinh Các. - Hạ Ngôn ca! Tạm biệt! Hai gã thiếu niên ở phía sau Hạ Ngôn cao giọng kêu lên. - Hạ Ngôn ca! Thật dễ nói chuyện! Gã thiếu niên nhỏ con hâm mộ nhìn thiếu niên cao lớn. Hắn có chút hối hận vừa rồi không thỉnh giáo Hạ Ngôn trước. Gã thiếu niên cao lớn còn đang trầm tư nhớ lại võ kỹ Hạ Ngôn diễn luyện vừa rồi, nghe bạn tốt bên cạnh nói dường như có mang theo chút ganh tỵ, hắn không khỏi cười nói: - Sau này còn nhiều cơ hội mà! Ha ha! Không nên nóng vội. Hạ Ngôn ca không giống những người khác. - Ừ! Thật ra trước đó, hai người cũng chỉ là muốn gặp Hạ Ngôn thỉnh giáo thử xem, cũng không có ôm nhiều hy vọng lắm. Nhưng không ngờ Hạ Ngôn liền thật sự trực tiếp chỉ điểm cho bọn họ. Nếu tin tức này truyền ra ngoài, chỉ sợ về sau Hạ Ngôn sẽ phải bận rộn suốt ngày. "Lạc Diệp Kiếm", "Minh Nguyệt Phồn Tinh Kiếm", "Lưu Thủy Miên Tuyệt Đao", "Thiên Sa Chưởng". Hạ Ngôn ở trong Kinh Các không ngừng lật xem các loại bí điển cổ xưa. Đương nhiên, đều là bí tịch Bất nhập lưu. Đồng thời lúc lật xem, Hạ Ngôn cũng bắt đầu diễn luyện trong đầu, sau đó hấp thu bộ phận tinh hoa trong đó nhập thêm vào Linh La kiếm! Tuy rằng hiện tại các bí điển Bất nhập lưu này trợ giúp cho Hạ Ngôn không lớn lắm, tuy nhiên Hạ Ngôn cũng không thèm để ý. Hạ Ngôn đã có thể hấp thu các bí điển Bất nhập lưu này rất nhanh! Về phần hấp thụ tinh luyện bí điển Nhân cấp "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng", dù tiến chậm cũng đã được bốn mươi phần trăm rồi. Hiện tại Linh La kiếm phối hợp với nội lực của Hạ Ngôn, uy lực võ kỹ đã có thể đạt tới một trăm bốn mươi độ. uy lực khủng bộ như vậy, dưới Linh sư đã khó tìm được người thứ hai. Đương nhiên, hiện tại Hạ Ngôn đã một chân bước vào cảnh giới Linh sư rồi. "Chỉ có điều nội lực của ta chuyển hóa thành linh lực tốc độ quá chậm, hiện tại còn không thể sử dụng linh lực phát huy ra uy lực võ kỹ. Bằng không. ". Hạ Ngôn lắc lắc đầu, hai mắt sáng ngời, thầm than thở. Hơn một trăm bản bí điển Bất nhập lưu trong Kinh Các Hạ gia, cũng đủ Hạ Ngôn xem mấy ngày. "Chờ tới khi ta tới Học Viện Tử Diệp, thì không cần phải phát sầu vì thiếu bí điển, nếu có thể tìm được bí điển Thiên cấp hấp thu tinh luyện thì. ". Hạ Ngôn chấn động toàn thân, ngược lại lại khôi phục bình tĩnh: "Tuy nhiên, với độ cứng cỏi tinh thần lực của ta hiện tại muốn hấp thu tinh luyện bí điển Nhân cấp cũng còn khó khăn, về phần bí điển Thiên cấp vậy chỉ sợ. ". "Hà hà! Có Thánh Hoàng gia gia nhất định sẽ có biện pháp!" Hạ Ngôn cười hà hà. Ánh mắt sáng long lanh lẩm bẩm nói. - Hạ Ngôn! Lúc này, từ bên ngoài Kinh Các truyền vào giọng khàn khàn của trưởng lão Hộ các. Hạ Ngôn buông bí điển trong tay xuống, nhìn ra ngoài cửa Kinh Các, nhấc chân rất nhanh đi ra ngoài. Bóng người màu xám chợt lóe, hộ các đã đi đến. - Hạ Ngôn! Trấn Hoàng Diệp có dã thú xâm nhập! Tộc trưởng bão ngươi mau đi gặp hắn! Trưởng lão Hộ các chòm râu dài phất phơ, mắt nhìn Hạ Ngôn vội vã nói. - Trấn Hoàng Diệp? Hạ Ngôn chau mày: - Đó không phải là trang viên tập trung lương thực của Hạ gia chúng ta sao? Trấn Hoàng Diệp? Hạ Ngôn chau mày: - Đó không phải là trang viên tập trung lương thực của Hạ gia chúng ta sao? Trấn Hoàng Diệp, là nơi tập trung đồng ruộng của Hạ gia. Nơi đó có mấy trang viên lớn của Hạ gia. Thường ngày Hạ gia sử dụng các loại thực vật đều là từ trấn Hoàng Diệp vận chuyển tới cung cấp. Mà trấn Hoàng Diệp, cũng trú đóng một đội ngũ trăm người hộ vệ của Hạ gia. Dưới tình hình như vậy, đội ngũ một trăm người hộ vệ này có thể ứng phó với các loại tình huống. - Đúng vậy, hiện tại trấn Hoàng DIệp xuất hiện dã thú cực kỳ lợi hại. Vẻ mặt của Trưởng lão Hộ các vạn phần ngưng trọng, thanh âm khàn khàn nói. Hạ Ngôn chấn động toàn thân, vội vàng gật đầu. - Ta đi gặp tộc trưởng ngay! Thời gian uống cạn chén trà nhỏ sau đó, Hạ Ngôn mang theo đội ngũ một trăm người hộ vệ của Hạ gia tạo thành, khẩn cấp đi tới trấn Hoàng Diệp. Từ thành Ngọc Thủy đến trấn Hoàng Diệp, dùng khoái mã đại khái cần thời gian một ngày. Vốn chuyện này thật ra cũng không cần Hạ Ngôn đi, tuy nhiên Hạ Phi Long cố ý muốn bồi dưỡng Hạ Ngôn để đảm nhiệm tộc trưởng tiếp theo, cho nên chuyện này coi như là trước tiên rèn luyện năng lực xử lý sự việc khẩn cấp cho Hạ Ngôn. "Vút vút. ". Dưới quyền Hạ Ngôn dẫn đầu, một trăm tên hộ vệ cưỡi khoái mã, chạy ra cửa nam thành Ngọc Thủy! Trên đường cái bụi đất tung bay đầy trời, phủ kín đoàn ngựa thồ vừa mới vượt qua phía sau. Trấn Hoàng Diệp là một thành trấn dưới sự quản lý của thành Ngọc Thủy. Trấn này chủ yếu là nông nghiệp, mà ruộng đất Hạ gia ở trấn này, tính sơ sơ chiếm một phần hai tất cả ruộng cày của trấn Hoàng Diệp. Nếu có dã thú xâm nhập trấn Hoàng Diệp, như vậy trang viện của Hạ gia sẽ gặp phải tổn thất rất lớn. Trưởng trấn Hoàng Diệp cũng là con cháu Hạ gia, tên là Hạ Hầu Thắng, thực lực bản thân đại khái chỉ có thể phát huy ro võ kỹ uy lực sáu mươi độ. Tuy nhiên người này ý nghĩ khôn khéo, quản lý sản nghiệp Hạ gia ở Trấn Hoàng Diệp đâu ra đấy cho nên ngầm được mấy vị trưởng lão Hạ gia khen ngợi. Ở trấn Hoàng Diệp, Hạ Hầu Thắng đã làm trấn trưởng được mười bốn lần. Lúc này dã thú xâm nhập khiến Hạ Hầu Thắng ăn không ngon, ngủ không yên. Mấy ngày liên tiếp, trang viên Hạ gia tổn thất đã quá nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ thu hoạch năm nay sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. - Trưởng trấn, trưởng trấn. Ở trong trấn nha của trấn Hoàng Diệp, một gã hộ vệ áo đen bên hông đeo kiếm kêu lách tách, tên hộ vệ này chạy nhanh từ bên ngoài vào, đồng thời miệng hô to trưởng trấn. - Chuyện gì? Hô to gọi nhỏ! Dã thú lại đột kích? Hạ Hầu Thắng đang khó chịu đi đi lại lại trong đại sảnh, nghe hộ vệ hô to không kiên nhẫn phất tay trách mắng. Hộ vệ kia giống như không nghe thấy gì, mà hưng phấn lớn tiếng nói: - Không phải! Thành Ngọc Thủy. trưởng trấn. Người ở thành Ngọc Thủy tới! - Cái gì? Hạ Hầu Thắng trừng mắt, mạnh mẽ bước tới một bước, giữ chặt bả vai dày rộng của hộ vệ áo đen kia: - Ngươi nói cái gì? Gia tộc phái người đến hả? Ai đến, là vị trưởng lão nào? Có phải là Đại trưởng lão hay không? Ba ngày trước Hạ Hầu Thắng đã báo chuyện trấn Hoàng Diệp bị dã thú tập kích cho trưởng lão hội của Hạ gia, nhưng vẫn không có hồi âm. Nếu vẫn không có tin truyền đến, Hạ Hầu Thắng cảm thấy được mình có khả năng phát điên mất. Hạ Hầu Thắng vóc người bình thường, gò má hơi thấp, trên mũi có một số điểm đỏ, trán cao rộng. Hắn sử dụng một đôi Thiên Lôi chùy, tuy đã tu luyện võ kỹ nhiều năm, mấy năm nay vẫn rất chăm lo chức vụ trưởng trấn. - Trưởng trấn đại nhân, ta cũng không biết là vị trưởng lão nào trong tộc. Tuy nhiên ta có thể nhìn thấy đại khái có hơn trăm khoái mã, người trên ngựa mặc quần áo hộ vệ Hạ gia chúng ta! Mắt tên hộ vệ áo đen tỏa sáng, hơi khom người, giọng hưng phấn: - Trưởng trấn, chúng ta mau đi ra đón tiếp. Người gia tộc rất nhanh sẽ tới! - Đúng, đúng, đúng! Nhanh đi ra ngoài đón tiếp! Hai mắt Hạ Hầu Thắng tỏa sáng, miệng nói mấy từ "đúng" rồi sau đó sửa sang lại quần áo trưởng trấn xa hoa của mình nhanh chóng bước ra ngoài cửa trấn nha. Còn không ra khỏi cửa lớn kiên cố màu tím rộng bốn, năm thước thì đã nghe được tiếng vó ngựa gấp rút bên ngoài. - Hiiii! Ít nhất là hơn trăm kỵ sĩ! Thân hình Hạ Hầu Thắng nhoáng một cái, một chân bước ra cửa chính, nhìn thấy xa xa bay lên một đám bụi đất. Bóng người ngựa rậm rạp chính đang giảm dần tốc độ. Trấn nha cũng không phải trung tâm trấn mà ở bên cạnh thành trấn, cho nên đám người Hạ Ngôn tới cũng không khiến cho đám cư dân sinh sống ở trấn chú ý. - Là ai nhỉ? Hạ Hầu Thắng nhíu mày. Hạ Hầu Thắng cẩn thận quan sát người dẫn đầu, lại kinh ngạc phát hiện người dẫn đầu dường như là một người trẻ tuổi mặc áo trắng, trong tay cầm một thanh trường kiếm thật nhỏ. Hiện tại vũ khí Hạ Ngôn sử dụng vẫn là thanh trường kiếm Bạch Nhị đưa cho hắn. Tuy rằng hiện tại có loại kỳ trân khoáng thạch Bích Thủy Chi Tâm, tuy nhiên trong lúc nhất thời căn bản không thể tìm được thợ rèn có thể sử dụng Bích Thủy Chi Tâm để tạo ra binh khí. Phải biết rằng, độ cứng cỏi của Bích Thủy Chi Tâm gấp mấy chục, mấy trăm lần tinh cương bình thường, thợ rèn bình thường căn bản không có năng lực này. - Như thế nào không phải là trưởng lão trong tộc? Hạ Hầu Thắng chau mày, mê hoặc. Tới trấn nha, Hạ Ngôn xuống ngựa đi tới Hạ Hầu Thắng. Nhìn trang phục trên người Hạ Hầu Thắng, Hạ Ngôn liền biết hắn ta là trưởng trấn Hạ Hầu Thắng. Ôm quyền, Hạ Ngôn cười nói: - Ta là Chấp sự Hạ gia Hạ Ngôn, nhận lệnh tộc trưởng đến diệt trừ dã thú. Các hạ là trưởng trấn Hạ Hầu Thắng hả? Hạ Hầu Thắng hơi sửng sốt, sau đó mới giật mình tỉnh lại, vội nặn ra một khuôn mặt tươi cười, giọng hoan nghênh nói: - Hóa ra là Chấp sự Hạ Ngôn. Ha ha, xin mời vào. Các vị huynh đệ, đều theo ta vào trấn nha đi! Một đường vất vả rồi! Chức vụ hiện tại của Hạ Ngôn là Chấp sự Hạ gia. Kỳ thật tính ra Hạ Ngôn vẫn là vãn bối của Hạ Hầu Thắng, tuy nhiên địa vị của Hạ Hầu Thắng cùng Hạ Ngôn ở Hạ gia cách xa nhau, hơn nữa quan hệ huyết thống giữa họ cũng khá xa cho nên Hạ Ngôn cũng không dừng xưng hô trưởng bối để nói chuyện. - Làm phiền rồi! Hạ Ngôn cười nói với Hạ Hầu Thắng. Hạ Ngôn đương nhiên nhìn ra thứ ẩn dấu bên dưới biểu tình trên mặt Hạ Hầu Thắng. Hạ Hầu Thắng nhìn thấy Hạ Ngôn tuổi trẻ đã sinh ra lòng khinh thường, tuy rằng không biểu hiện rõ ràng ra ngoài nhưng từ lời nói cử chỉ của hắn, Hạ Ngôn có thể rõ ràng cảm giác được Hạ Hầu Thắng cũng không hết sức tôn trọng mình. Nếu là hôm nay một trưởng lão Hạ gia đến đây, hạ Hầu Thắng nhất định sẽ không như thế. Lại nói, điều này cũng không thể trách Hạ Hầu Thắng, Hạ Ngôn tuổi rất trẻ, lần này dã thú tập kích trấn Hoàng Diệp cũng không phải dã thú bình thường, nếu không bằng vào hộ vệ canh giữ ở trấn Hoàng Diệp đã có thể giải quyết dã thú, cũng không cần phải cầu cứu thành Ngọc Thủy. Hạ Ngôn lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, không nói gì thêm. Một trăm người vào trong trấn nha, dưới sự bố trí của Hạ hầu Thắng, mọi người vội vàng ăn cơm chiều rồi đều tự đi nghỉ ngơi. Đợi ngày mai trời sáng liền đi tiêu diệt dã thú. Đương nhiên, nếu là ban đêm dã thú tập kích trang viện, mọi người tự nhiên cũng phải tham gia. Hạ Ngôn kêu gọi đám người Hạ Hầu Thắng trong trấn nha lại, tìm hiểu một chút tình huống lần này dã thú tập kích trấn Hoàng Diệp. Lúc này dã thú tập kích trấn Hoàng Diệp đại khái hơn trăm con, bao gồm rất nhiều loại hết sức hung mãnh. Trong đó một con dã thú khó chơi nhất là Huyễn Ảnh Lang. Huyễn Ảnh Lang tốc độ nhanh, đi lại như gió, hơn nữa hết sức giảo hoạt, tàn nhẫn. Mấy ngày nay, bởi vì Huyễn Ảnh Lang mà chết và thương tám hộ vệ, tuy nhiên vẫn không thể giết chết hoặc bắt được Huyễn Ảnh Lang! - Không biết Chấp sự Hạ Ngôn có phương pháp gì tốt để giải quyết đám dã thú này Trong đại sảnh, một người trong trấn nha giọng nói kỳ quái liếc xéo nhìn Hạ Ngôn, đồng thời nói. Thêm cả Hạ Ngôn, lúc này ở đây có tất cả năm người. Trừ Hạ Hầu Thắng, ba người khác đều là nhân viên làm việc trong trấn nha. Tuy nhiên mấy người này cũng không phải là người Hạ gia. Trong năm người này, chỉ có Hạ Ngôn trẻ tuổi nhất, mấy người khác trẻ tuổi nhất cũng đã hơn ba mươi. Người đặt câu hỏi với Hạ Ngôn này hiển nhiên là coi thường hắn. Cái tuổi mười lăm của Hạ Ngôn, vừa mới trưởng thành, quả thật không thể không khiến người khác coi thường. Ít nhất, trước khi Hạ Ngôn biểu hiện ra thực lực, hầu hết mọi người đều không cho rằng Hạ Ngôn là một cường giả. - Biện pháp tốt nhất giải quyết vấn đề này. Hạ Ngôn cười cười, ánh mắt chớp động, thoáng trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói tiếp: -. Đó chính là: Giết chết hoặc đánh lui dã thú. Ánh mắt Hạ Ngôn xoay chuyển, nhìn thấy bốn người bao gồm cả Hạ Hầu Thắng đều cùng nhíu mày. Hạ Ngôn biết những người này tất nhiên cảm thấy được lời nói của mình coi như không nói gì. - Phía Đông Nam trấn Hoàng Diệp là Hắc Phong Sơn, núi rừng rộng lớn, dã thú rất nhiều. Cứ vài năm sẽ xảy ra chuyện dã thú tập kích. Lúc này dã thú chắc cũng là đến từ Hắc Phong Sơn. Hạ Ngôn không đợi người khác lên tiếng, cầm chuôi kiếm, mở miệng nói. - Đúng vậy, dã thú lần này tập kích trấn Hoàng Diệp, đúng là dã thú trong Hắc Phong Sơn. Hắc Phong Sơn diện tích mấy trăm dặm, địa hình hiểm trở, dã thú bên trong vô số kể. Lúc này dã thú đột kích, số lượng rất nhiều, hơn nữa thực lực hết sức cường hãn. Muốn chặn đánh đẩy lui chúng nó, rất khó! Hạ Hầu Thắng nhíu mày nhìn Hạ Ngôn một cái, tuy rằng trong lòng có chút khinh thường, tuy nhiên vẫn thành thật mở miệng. Hạ Ngôn gật đầu, liếc mắt nhìn mọi người một cái, rồi vỗ tay một cái phát ra tiếng kêu giòn vang: - Thời gian mấy ngày nay, các ngươi chắc rằng cũng rõ ràng dã thú thường trốn ở nơi nào quanh trấn. Hiện tại các ngươi chỉ cần vẽ ra khu vực dã thú ẩn nấp, sau đó giao cho ta. Ngày mai ta liền dẫn người đánh lui bọn chúng! Hạ Ngôn nói xong, đưa giấy trắng và bút lông đã chuẩn bị tốt trước đó ra. - Đúng rồi. Vị trí Huyễn Ảnh Lang nhất định phải chính xác! Có thể giết chết hoặc đánh lui Huyễn Ảnh Lang mới là mấu chốt. Chỉ cần đàn dã thú này không còn đầu lĩnh vậy sẽ rất nhanh chạy tán loạn. - Cái gì? - Hả? Mấy người nghe lời nói của Hạ Ngôn, đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc nhìn về phía hắn. - Hừ! Nói khoác không biết ngượng! Sau một lúc lâu, tên nam nhân âm dương quái khí kia liếc nhìn Hạ Ngôn một cái, thấp giọng nói. Tuy rằng Hạ Ngôn là Chấp sự Hạ gia, nhưng hắn thật sự là không nể mặt Hạ Ngôn. Trong suy nghĩ của hắn, có lẽ cảm thấy được cho rằng đắc tội Hạ Ngôn thì Hạ Ngôn cũng không làm gì được hắn. Hạ Ngôn nhíu mày nhìn người này một cái, không nói gì. Hạ Hầu Thắng không vừa lòng nhìn người âm dương quái khí kia một cái, trách mắng: - Còn nói linh tinh nữa, phạt gậy! Tiếp theo, lại chuyển ánh mắt cười giả tạo nói với Hạ Ngôn: - Chấp sự Hạ Ngôn, xin chớ trách. Vậy, nếu chúng ta vẽ bản đồ phân bố dã thú ra, Chấp sự thật sự chắc chắn đánh lui dã thú sao? Trong lòng Hạ Hầu Thắng đã sớm coi Hạ Ngôn hoàn toàn là loại người nói mạnh miệng, tuy nhiên Hạ Ngôn cuối cùng cũng là Chấp sự tộc trưởng Hạ gia phái tới, Hạ Hầu Thắng tự nhiên không dám trắng trợn đắc tội Hạ Ngôn. "Hắc hắc, trẻ con vô tri! Ngươi nói cái gì, chúng ta làm vậy, xem ngươi cuối cùng thế nào xong việc. Dù sao đến cuối cùng biến thành rối loạn, cũng không liên quan đến ta. Tộc trưởng muốn trách cũng không trách đến ta". Hạ Hầu Thắng thầm nghĩ trong lòng, khinh miệt nhìn Hạ Ngôn, da mặt vẫn giữ vẻ tươi cười. Hạ Ngôn cũng không để ý, nói thẳng: - Được. Thời gian cấp bách, các vị liền khổ cực một chút. Về phần có thể đánh lui dã thú hay không, ta cũng không hoàn toàn nắm chắc. Chỉ vào tờ giấy trải rộng, ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, hít sâu một hơi nói: - Các vị cần phải chăm chú vẽ, vẽ càng kỹ càng tỉ mỉ, còn có số lượng đại khái của dã thú cũng phải viết rõ. Nếu là có người cung cấp thông tin sai lầm, đến lúc đó đừng trách ta trở mặt vô tình! Đột nhiên, Hạ Ngôn vốn giống người thường trở nên tràn ngập sát khí, ánh mắt đảo qua đám người Hạ Hầu Thắng, đám người này đều toàn thân run lên, trong lòng hiện lên một loại tâm tình hoảng sợ. "May là ngươi còn không tự đại đến mức cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất!" Hạ Hầu Thắng từ trong kinh hãi tỉnh lại, trong lòng lặng oán thầm một câu, lập tức cười mở miệng nói: - Chấp sự Hạ Ngôn, để ta vẽ trước, Huyễn Ảnh Lang ngày hôm qua xuất hiện ở phía Bắc trang viện Hạ gia! Nói xong, Hạ Hầu Thắng cầm bút lông, bắt đầu nhanh chóng vẽ. Rất nhanh trên tờ giấc trắng hiện ra toàn bộ địa hình trấn Hoàng Diệp.