Tống Đông Cường lén nấp ở bên ngoài phòng, trên mặt biểu tình mê hoặc, chân mày gần nhưnhíu lại cùng một chỗ. Hắn vừa rồi nhìn đến chủ quản Trữ Khúc của trung tâm giao dịch đi vào trong phòng, sau đó Trữ Khúc lại đi ra, không nghĩ rằng lại quay lại củng mấy vị phụ trách khác của trung tâm giao dịch. "Chẳng lẽ, là thứ gì đó Phi thường trọng yếu sao?" Trong lòng Tống Đông Cường run lên, không khỏi nghĩ tới một chút gì đó. Chủ quản Trữ Khúc nếu gọi người phụ trách khác tới, vậy tất nhiên là có thứ gì đó mà ngay cả hắn đều không thể làm chủ. - Thằng nhãi này rốt cục bán cái gì? Ánh mắt Tống Đông Cường càng thêm ác liệt: - Bí mật trên người thật đúng là không ít. Có được nhiều Quy Nguyên Đan như vậy, hiện tại lại bán ra bảo vật khiến Trữ Khúc trịnh trọng như thế. Nếu có thể cướp sạch tiểu tử này, vậy. ♦♦♦ - Vị này chính là. Sau khi dẫn theo bốn vị phụ trách khác của trung tâm giao dịch vào trong phòng, chủ quản Trữ Khúc đầu tiên là mỉm cười, nhấc tay giới thiệu Hạ Ngôn đang đứng lên đón. - Các vị có thể gọi ta là Đông Ngữ. Hạ Ngôn đứng lên, cười nói với mấy người của trung tâm giao dịch. Tại trước mặt mấy người này, Hạ Ngôn cũng không tính sử dụng tên thật của mình, cho nên lâm thời nghĩ ra một cái tên giả. - Đông Ngữ tiên sinh, xin mời ngươi đem vật phẩm muốn bán lấy ra cho chúng ta xem xem. Trữ Khúc khách khí nói với Hạ Ngôn. Mấy người phụ trách khác ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng, hiển nhiên bọn họ đều từ trong miệng Trữ Khúc biết được bảo vật Hạ Ngôn bán ra rốt cục là thứ gì. Mấy người phụ trách này, tuổi tác thoạt nhìn đều rất lớn, có vẻ như đã sống rất lâu đời, hơn nữa đều. là cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới chủ, thực lực Phi thường cường đại. Cũng Khó trách, ở trong trung tâm giao dịch bất kỳ người nào cũng không dám lỗ mãng. Cho dù là tu luyện giả cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới chủ cũng không dám làm càn trong trung tâm giao dịch. - Mời các vị xem. Hạ Ngôn xòe tay ra, đoàn vật thề màu trắng lập tức xuất hiện bên cạnh Hạ Ngôn, nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung. - Đông Ngữ tiên sinh, chúng ta có thể quan sát cẩn thận vật phẩm này ở cự ly gần không? Một người phụ trách lên tiếng hỏi Hạ Ngôn, biểu tình ngưng trọng hiện ra rõ ràng trên mặt Người phụ trách của một nơi quy mô khổng lồ như trung tâm giao dịch thành Chu Tước này. dạng bảo vật gì mà chưa từng gặp qua? Nhưng hiện tại, không ngờ lộ ra thần sắc như vậy. - Đương nhiên có thể Hạ Ngôn khoát tay áo, tùy ý nói. Dưới một cỗ linh lực duy trì, vật thể màu trắng chậm rãi bay đền trước người Trữ Khúc cùng mấy người phụ trách. Năm người thò tay ra cẩn thận sờ vào vật thể màu trắng trong mắt hào quang chớp lóe. Hạ Ngôn chú ý tới, thân hình mấy người này đều đang khe khẽ run lên. Qua thời gian mười mấy hô hập, Trữ Khúc dường như trao đổi xong với bốn người phụ trách, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Hạ Ngôn, khóe miệng hiện lên nụ cười. - Đông Ngữ tiên sinh. Bảo vật này của ngươi Chỉ sợ cho dù trung tâm giao dịch chúng la đều không thể nuốt trọn. Theo ta thấy, không bằng như này: Hội đấu giá lần này còn hơn một tuần mới chấm dứt, trung tâm giao dịch chúng ta chuyên môn truyền tin tức cho tất cả đại nhân vật của Tây Vực, thế nào? Trữ Khúc chậm rãi nói với Hạ Ngôn, giọng điệu lại hết sức ngưng trọng. Bởi vì một kiện bảo vật, đặc biệt gửi tin cho những đại nhân vật kia, đây tuyệt đối là tình huống Phi thường hiếm thấy. - Ồ? Hạ Ngôn nhíu mày. "Trung tâm giao dịch thành Chu Tước đều không thể nuốt trọn?" Trong lòng Hạ Ngôn kỳ thật cũng chấn động, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mặt. Hắn khẽ kêu ngạc nhiên một tiếng khiến Trữ Khúc cùng mấy người phụ trách khác của trung tâm giao dịch không khỏi thoáng nhìn nhau. - Đông Ngữ tiên sinh. Kỳ thật vật này bán trên hội đấu giá đối với ngươi mới là có lợi nhất. Nói thật, vật phẩm ngươi muốn bán này Phi thường hiếm thấy, trung tâm giao dịch thành Chu Tước chúng ta tuy ring lớn nhất Tây Vực. nhưng cũng không thể tính toán chuẩn xác giá trị của nó. Trữ Khúc thành khân nói. - Như vậy. Hạ Ngôn suy nghĩ một hồi lâu: - Nếu các ngươi có thể thỏa mãn một điểu kiện của ta, vậy ta đồng ý làm theo lời các ngươi. - Mời nói? Ánh mắt Trữ Khúc sáng ngời hỏi Hạ Ngôn. - Ta bán vật này là vì mua sắm Chân Linh Đan, nếu các ngươi có thể vì ta mà để lại mười viên Chân Linh Đan, ta sẽ đồng ý phương pháp theo như lời các ngươi. Hạ Ngôn nói thẳng. Mấy người Trữ Khúc nghe vậy đều khẽ buông lỏng một hơi, bọn họ còn tưởng rằng Hạ Ngôn sẽ đưa ra điều kiện Phi thường hà khắc gì, không nghĩ tới chỉ là mười viên Chân Linh Đan. Chân Linh Đan tuy rằng cực kỳ hiếm có, nhưng so với vật phẩm trước mắt này, quả thực như là hạt gạo so với mặt trăng mặt trời, hai thứ căn bản không thể so sánh. - Điều này hoàn toàn không thành vấn đề, chúng ta hoàn toàn có thể làm được. Trữ Khúc cười nói: - về phần giá cả Chân Linh Đan, cứ dựa theo giá giao dịch cuối cùng thấp nhất trên hội đấu giá, thế nào? - Cũng được. Hạ Ngôn gật đầu. - Vậy, Đông Ngữ tiên sinh, chúng ta hiện tại liền ký kết một phần hiệp nghị nhé? Có phần hiệp nghị này, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm, chủ nhân trung tâm giao dịch chúng ta là người mở Trọng Thiên Giới, không ai dám xằng bậy. Trữ Khúc cười nói. Hạ Ngôn nghe xong, trong đầu cũng lóe lên các ý niệm. Chủ Nhân trung tâm giao dịch này không nghĩ tới không ngờ là người mở Trọng Thiên Giới. Theo lời đồn, Giới chủ của Trọng Thiên Giới hiện tại chính là cường giả cấp Thần chủ, vậy người mở ra chăng phải thực lực càng mạnh? Đến tột cùng là đạt tới mức độ nào? - Được, hiện tại ký kết luôn! Hạ Ngôn không chút kéo dài Phi thường dứt khoát nói. Bất kể là bảo bối này là cái gì, có tác dụng như thế nào, Hạ Ngôn đều quyết định bán ra Mà vật phẩm này bán trên hội đấu giá quả thật mới là có lợi nhất với hắn. Bán đấu giá vật phẩm này, trung tâm giao dịch sẽ rút ra 5% giá giao dịch cuối cùng làm phí dụng, điểm này Hạ Ngôn cũng không có ý kiến gì. Phí thủ tục 5% cũng không tính cao. ở trên hiệp nghị. Hạ Ngôn thấy được tên của vật phẩm này. Đoản vật thể màu trắng này tên là Bạch phù! "Bạch phù này, rốt cục là cái gì?" Hạ Ngôn mặc dù thấy được tên của nó trôi hiệp nghị nhưng lại không biết tác dụng của nó. - Ha ha, hợp tác khoái trá, Đông Ngữ tiên sinh. Sau khi ký hiệp nghị, Trữ Khúc cùng Hạ Ngôn phân biệt thu hồi hiệp nghị, sau đó Trữ Khúc cười nói với Hạ Ngôn. - Hợp tác khoái trá. Hạ Ngôn cũng đồng dạng nói. - Đông Ngữ tiên sinh, vận khí ngươi thật sự là tốt nha, không ngờ có thể có được bảo vật như vậy. Ha ha, nếu bảo vật này mà thu thập đù, vậy thật sự kinh người. Trữ Khúc dường như tâm tình rất tốt, sau khi vài người phụ trách khác rời khỏi, bắt đầu tán gẫu với Hạ Ngôn. - Nếu muốn tìm đủ, rất khó sao? Hạ Ngôn thửđò hỏi Kỳ thật Hạ Ngôn đối với vật này căn bản không có chút tin tức, hiện tại chẳng qua là thuận theo lời Trữ Khúc nói. - Đương nhiên là khó. Nếu là có đủ vây nói không chừng một vị Thần chủ mới sẽ sinh ra. Trữ Khúc tựnhiên nói: - Bạch phù, Hắc phù, Thải phù có thể nói là bảo vật thần kỳ nhất trong vũ trụ. Tu luyện giả cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới chủ đỉnh, nếu có thể thu thập đủ ba món bảo vật này, vậy thật sự có hy vọng có thể bước vào cảnh giới Thần chủ. Trữ Khúc có chút cảm khái. Nghe vậy, Hạ Ngôn cũng ngây cà người. - Thần chủ? - Thu thập đủ ba món, bước vào Thần chủ? Bạch phù, Hắc phù, Thải phù? Trong lòng Hạ Ngôn, một ý niệm không ngừng bành trướng: "Ta bán bảo vật có thể khiến tu luyện giả bước vào cảnh giới Thần chủ?" Trong nháy mắt này, trong lòng Hạ Ngôn thật có chút hối hận, hô hấp đều hơi hơi ngừng lại. Nêu sớm biết tác dụng vật này, vậy cho dù có thể bán được nhiều Quy Nguyên Đan đến đâu đi nữa, Hạ Ngôn cũng sẽ không bán ra. "Quên đi!" "Hiệp nghị đều ký rồi, hiện tại hối hận căn bản cũng không có khả năng". Hạ Ngôn khẽ lăc đầu, chi đãnh vứt bỏ ý nghĩ ào não trong đầu, một bên tự an ủi. Không Nhận thấy được vẻ khác lạ của Hạ Ngôn, Trữ Khúc lại nói tiếp: - Đáng tiếc, muốn thu thập đủ ba món bảo vật này, rất khó khăn. Trong vũ trụ, số lượng cường giả cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới chủ coi như rất nhiều, một số tu luyện giả cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới chủ cường đại sống không biết bao nhiêu ức năm, cũng không thể thu thập đủ ba bảo vật này. - Đúng vậy! Hạ Ngôn gật đầu: - Nếu dễ dàng, ta cũng sẽ không bán vật ấy đi! - Tu luyện giả cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới chủ đình, bước vào cảnh giới Thần chủ cũng vị tất đã nhất định phải cầnloại bảo vật này chứ hả? Hạ Ngôn dừng một chút, lại bật thốt hỏi một câu. - ừ. Trữ Khúc lập tức gật đầu: - Ba loại phù này chỉ là một loại phương pháp mà thôi. Theo ta được biết, còn có vài phương pháp có thể khiến cường giả cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới chủ đỉnh trở thành Thần chủ hóa tbần của pháp tắc. Mỗi một loại phương pháp đều phi thường gian nan, bằng không cường giả cảnh giới Tạo Hóa cấp Thần chủ cũng sẽ không ít như vậy. Trữ Khúc nói tiếp: - Ta bước vào cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới chủ cũng đã hơn một ức năm, nhưng cảnh giới Thần chủ đối với ta mà nói vẫn là cựe kỳ xa xôi căn bản là nhìn không tới một tia ánh rạng đông. - Đông Ngữ tiên sinh Sau khi Bạch phù này được bán đi, tài phú ngươi có thể đạt được đủ đề khiến ngươi bước vào cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới chủ rồi. Chờ sau khi ngươi chân chính bước vào cảnh giới này, ngươi sẽ biết tiếp tục tu luyện khó khăn bao nhiêu. Như chúng ta, Chỉ có thể dùng thời gian chậm rãi đi tích lũy, chồng chất. Dù sao, chúng ta có được thời gian vô cùng tận. Trữ Khúc trầm trọng nói. "Quên đi, đều đã bán có nghĩ thêm cũng vô dụng. Dù sao, bước vào cảnh giới Thần chủ cũng không phải chỉ có một loại phương pháp này. Có lẽ, ta còn có thể tìm được phương pháp khác". Trong đầu Hạ Ngôn âm thầm chuyển ý niệm. "Hiện tại ta hẳn là nên suy nghĩ làm như thế nào bước vào cảnh giới Tạo Hóa cấp Hạch Tâm Điện chủ, tiến tới bước vào cảnh giới Tạo Hóa cấp Giới chủ!" Ánh mắt Hạ Ngôn kiên định. Hai người lại nói chuyện Phiếm một hồi, Hạ Ngôn cáo từ rời đi, một lần nữa trở lại phòng đặc biệt trong hội trường đấu giá tầng chín. Tống Đông Cường vẫn chờ ở bên ngoài tự nhiên cũng theo trở về. Giới chủ Khương Vân cũng không hỏi Hạ Ngôn đi ra làm gì, ngược lại Vương Lăng ánh mắt quét tới quét lui trên người Hạ Ngôn, "âm dương quái khí" hừ lạnh một tiếng. Rất nhanh, Tống Đông Cường cũng từ bên ngoài tiến vào. - Sư phụ. Tống Đông Cường truyền âm cho Vương Lăng. - Ngươi theo dõi có phải bị phát hiện hay không? Tiểu tử này làm sao đãtrở lại? Vương Lăng truyền âm hỏi Tống Đông Cường. - Không có, sư phụ. Tiểu tử này không phải muốn rời đi, mà là đi bán bảo vật. Tống Đông Cường lập tức nôn nóng giải thích. - Trung tâm giao dịch không phải có quy định, trong thời gian cử hành hội đấu giá sẽ không đối ngoại buôn bán sao? Vương Lăng nghi hoặc nhìn về phía Tống Đông Cường. - Đúng vậy, sư phụ, đích thật có quy định như vậy. Nhưng tiểu tử này trực tiếp gặp chủ quản Trữ Khúc của trung tâm giao dịch, hắn bán ra một món bảo vật Phi thường hiếm thấy, ta nghe bọn họ nói, dường như gọi là Bạch phù. Tống Đông Cường cũng không biết Bạch phù là cái gì. hắn chỉ mơ hồ nghe được một ít tin tức, cũng không phải rất rõ ràng.