Linh La Giới

Chương 92: Mê Vụ Sơn Cốc

17-11-2024


Trước Sau

Vù! Trong rừng, một đạo nhân ảnh nhanh như tia chớp, thân thể mạnh mẽ giống như một con báo, từ một đỉnh núi đảo mắt cái đã tới một đỉnh núi khác.
Áo choàng xanh trên thân người này phát ra từng tiếng phần phật trong gió, những dã thú phi điểu gần đấy đều rối rít chạy trốn.
 Người này chính là Hạ Ngôn! Thân mình Hạ Ngôn đột ngột dừng lại, dừng thân dưới tàng lá một thân cây to tới hai người ôm, tinh quang trong hai mắt liên tục chớp động.
Sau đó, Hạ Ngôn từ trong vạt áo lấy ra một tấm bản đồ.
 Lúc này Hạ Ngôn đã tách đám người Bạch Hoa được ba ngày.
Bởi vì đám con cháu Lục gia phải chấm dứt lịch lãm quay về thành Bạch Thanh nên đám người Bạch Hoa là dong binh mà Lục gia thuê, đương nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ này.
Bạch Nhị tuy rằng thầm nghĩ phải giúp Hạ Ngôn tìm kiếm thảo dược nhưng cuối cùng vẫn phải lưu luyến theo Bạch Hoa rời đi.
 Nếu chưa biết thực lực của Hạ Ngôn thì đám người Bạch Hoa nhất định sẽ khuyên bảo Hạ Ngôn không nên tiếp tục thâm nhập vào rừng rậm.
Nhưng sau khi biết thực lực của hắn, đám người Bạch Hoa cũng không biết nói thêm cái gì.
Thực lực của Hạ Ngôn so với bọn họ cường đại hơn nhiều lắm! Trước khi tiến vào Tội Ác Sâm Lâm, Hạ Ngôn từ đám người Bạch Hoa nghe được không ít chuyện tình về Tội Ác Sâm Lâm này.
Hiện tại tuy rằng không thể nói là hoàn toàn hiểu rõ Tội Ác Sâm Lâm, nhưng đối với nơi này cũng biết đại khái.
 Hiện tại, trong tay lại có bản đồ đi tới Mê Vụ Sơn Cốc, một đường Hạ Ngôn đi rất vội vã, trong ba ngày hắn đã đi được chừng hai trăm dặm.
Nếu một người tu luyện bình thường thì sợ rằng phải mất tới một tuần mới có thể đi được nhiều như vậy ở trong rừng rậm.
 - Nơi này hẳn là cách Mê Vụ Sơn Cốc không xa nữa! Ánh mắt Hạ Ngôn loé lên, cẩn thận đối chiếu bản đồ trong tay với hoàn cảnh xung quanh.
 Hô! Hạ Ngôn đạp mạnh xuống đất, thân mình liền nhảy lên một cây đại thụ bên cạnh, giống như một con khỉ, rất nhanh đã trèo lên tới đỉnh.
 Dưới mặt đất thì tầm nhìn bị những cây cối rậm rạp xung quanh che lấp, mà lên tới trên đỉnh cây đại thụ này thì có thể thấy rõ tất cả địa hình xung quanh.
 - Ha ha! Đúng đường rồi! Đi tiếp hai mươi dặm nữa là ta đã tới Mê Vụ Sơn Cốc! Trên mặt Hạ Ngôn lộ ra thần tình vui vẻ, khoé miệng thoáng hiện lên một vẻ cười tươi.
Hắn nhìn bản đồ hồi lâu rốt cục có thể xác định được vị trí của mình.
 Tấm bản đồ này kỳ thật cũng chỉ vẽ rất tỉ mỉ lộ tuyến đi tới Mê Vụ Sơn Cốc.
Còn về phần những khu vực khác của Tội Ác Sâm Lâm thì bản đồ cũng không miêu tả gì! - Nhớ kỹ! Nhất định phải cẩn thận, bất kể lúc nào cũng không thể khinh suất được! Lão nhân Thánh Hoàng cũng từ trong chiếc nhẫn hiện ra, nhìn Hạ Ngôn trầm giọng nói.
Chòm râu hoa râm không ngừng bay phất phơ, trên mặt lấp loé hồng quang.
 Đã nhiều ngày qua, lão nhân Thánh Hoàng cũng thường hiện thân, không ngừng giảng giải một số chỗ mà khi chiến đấu phải chú ý cho Hạ Ngôn.
Tỷ như ánh mắt địch nhân, động tác tay chân.
Kỳ thật, thời điểm hắn chém giết Kim Giác Lang vương cũng đã thể ngộ ra rất nhiều thứ.
Nhiều ngày qua, Hạ Ngôn vừa chạy đi vừa cân nhắc những thể ngộ mới có được.
 Trong chiến đấu, thực lực là mấu chốt nhưng cũng không phải là điều quan trọng duy nhất! Tỷ như nói nếu hai người có thực lực tương đương nhau thì trong chiến đấu, thắng lợi thuộc về ai còn phải xem kinh nghiệm chiến đấu của ai phong phú hơn, nội tâm ai trầm ổn hơn! - Vâng! Ha ha! Con biết rồi! Hạ Ngôn nhìn lão nhân Thánh Hoàng một cái, cười cười nói.
 Đây đã là lần thứ tám trong Tội Ác Sâm Lâm, lão nhân Thánh Hoàng bảo hắn phải cẩn thận rồi! Hiển nhiên, lão nhân Thánh Hoàng cũng biết rằng Tội Ác Sâm Lâm vô cùng hung hiểm.
Theo lão nhân Thánh Hoàng nói, từ bốn ngàn năm trước, Tội Ác Sâm Lâm kỳ thật là một chiến trường khổng lồ, là chiến trường giữa Đại Lục Long Chi và Đại Lục Ám Dạ.
Trên khu vực chiến trường này đã mai táng vô số thi cốt người tu luyện! Dù là hiện tại, Tội Ác Sâm Lâm cũng vẫn còn là địa phương chém giết của những người tu luyện ở hai đại lục, chỉ là chém giết trên quy mô lớn rất ít khi phát sinh! Sau khi thâm nhập sâu hai trăm dặm, Hạ Ngôn đã rất ít khi nhìn thấy người tu luyện.
Tội Ác Sâm Lâm vốn vô cùng rộng lớn, mà người tu luyện bình thường rất hiếm có người xâm nhập tới quá một trăm dặm.
Cho nên hai ngày qua, Hạ Ngôn gần như không thấy có người tu luyện lui tới vùng phụ cận.
 Đương nhiên, trên một đường này, Hạ Ngôn cũng gặp được không ít dã thú.
Một số dã thú cường đại hắn cũng gặp được khá nhiều.
Chỉ là Hạ Ngôn dựa vào ngũ cảm không ai có thể sánh bằng của mình, xảo diệu tránh né được hết đám dã thú cường đại này.
Trong số đó, thậm chí Hạ Ngôn còn cảm nhận được chúng còn cường đại hơn nhiều so với Thiết Trảo Lang.
 Hiện tại mấu chốt chính là tìm cho được Tỳ Bà Thảo cho nên Hạ Ngôn không muốn dây dưa thêm nhiều thời gian nữa! Giữa trưa hôm đó, Hạ Ngôn nhìn thấy một thung lũng rất lớn.
Bên ngoài thung lũng này đều là những tảng đá thật lớn nhô ra giống như những chiếc răng nanh vậy.
Xung quanh nơi này cũng không có cây cối che chắn.
Trong thung lũng, địa hình là dốc lài kéo dài xuống.
Từ bên ngoài nhìn vào cũng không thể nhìn ra nơi này rộng bao nhiêu.
 - Hô! Tới rồi! Hạ Ngôn đứng bên ngoài thung lũng, trên mặt tràn ngập vẻ hào hứng, thật lâu sau mới thở ra một hơi.
 Dưới bộ quần áo màu xanh, sống lưng Hạ Ngôn thẳng tắp, thanh trường kiếm tinh xảo trong tay đặt sát vào người.
 Thanh trường kiếm này là của Bạch Nhị đưa cho Hạ Ngôn.
Bởi vì thanh trường kiếm hắn sử dụng đã bị gãy khi đánh nhau với Kim Giác Lang nên Bạch Nhị mới đưa thanh bội kiếm của nàng cho Hạ Ngôn.
Thanh kiếm này tuy không tính là bảo kiếm chém sắt như chém bùn nhưng so với thanh cương kiếm mà hắn vốn sử dụng nhưng cứng chắc hơn nhiều lắm! - Không biết Tỳ Bà Thảo có thể sinh trưởng ở nơi nào.
Thung lũng này thoạt nhìn cũng không nhỏ! Hạ Ngôn hít một hơi thật sâu thầm nghĩ, chân mày cũng khẽ cau lại.
 "Nghe Mạc Khải nói trong Mê Vụ Sơn Cốc cực kỳ nguy hiểm.
Hiện tại đã có rất ít người tu luyện tiến vào nơi này để thu thập Tỳ Bà Thảo.
Cũng không biết có thể xuất hiện loại dã thú hung ác nào hay không, ta cần phải luôn đề phòng mới được!" Hạ Ngôn lấy cái túi đeo phía sau đem đặt trước người, lấy ra tất cả các loại dược phẩm chữa thương và giải độc.
 Nghĩ tới sự hung mãnh của Kim Giác Lang vương, thân mình Hạ Ngôn không khỏi chấn động.
 - Địa hình nơi này thật là dốc! Sau khi tiến vào Mê Vụ Sơn Cốc, Hạ Ngôn một đường đi xuống, thông đạo xa xa quanh co khúc khuỷu, căn bản không nhìn tới điểm cuối được! Khoảng nửa canh giờ sau, Hạ Ngôn đã thấy khoảng vài trăm thước phía trước dường như có xuất hiện sương mù trắng xóa.
 - Chẳng lễ.
 Hạ Ngôn chấn động toàn thân, không khỏi nghĩ tới cái tên Mê Vụ Sơn Cốc.
 Trong thung lũng này có sương mù nên mới có tên là Mê Vụ Sơn Cốc sao?! Nếu là sương mù quá dày thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới tầm mắt, như thế thì sẽ nguy hiểm hơn hiện tại hàng chục hàng trăm lần! Trong lòng Hạ Ngôn tuy rằng chấn động nhưng dưới chân vẫn tiếp tục bước tới, thần sắc trên mặt càng lúc càng ngưng trọng.
 Đột nhiên ánh mắt của Hạ Ngôn nhíu lại, thân thể tạm dừng không bước tiếp.
 "Sương mù quả là dày!" Hạ Ngôn kinh sợ, thầm nghĩ.
 Giờ phút này, phía sau Hạ Ngôn cũng không có chút sương mù nào mà trước người lại không thể thấy rõ cảnh vật ngoài ba thước.
Giống như trước và sau Hạ Ngôn chính là hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy! - Không hổ là Mê Vụ Sơn Cốc! Hạ Ngôn nhếch miệng, bất đắc dĩ cảm thán một tiếng! Cho dù đưa tay ra không thấy rõ năm ngón thì Hạ Ngôn vẫn phải tiến vào trong đó.
Tỳ Bà Thảo, hắn phải tìm bằng được! Một bước bước ra, Hạ Ngôn đã hoàn toàn tiến vào trong thế giới này.
 Những thứ bên ngoài ba thước hắn đều không thể nhìn rõ, ngay cả ngón tay của mình cũng thấy rất mơ hồ.
Sương mù trắng xóa dày đặc bao phủ quanh thân thể Hạ Ngôn.
 Hạ Ngôn vểnh tai, mỗi lần đặt chân đều nhẹ nhất có thể.
Hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào thính giác linh mẫn và phán đoán của bản thân để biết có gì nguy hiểm hay không!? Sau khi tiến vào khu vực sương mù, tốc độ Hạ Ngôn đã giảm xuống rất chậm, so với lúc trước phải chậm hơn cả chục lần! Ti ti! Hạ Ngôn nghe thấy bên trái mình dường như có một con rắn đang di chuyển, hơn nữa lưỡi rắn còn đang thè ra rụt vào.
 Tuy nhiên con rắn này đang dần dần đi xa.
 Trong môi trường này, cho dù có Tỳ Bà Thảo ta cũng không nhìn thấy! Hạ Ngôn xoay chuyển ánh mắt, nhíu mày trầm ngâm.
 Khó trách người tu luyện đều không muốn mạo hiểm đi tới nơi này tìm Tỳ Bà Thảo.
Sương mù nơi này dày đặc như thế căn bản không thấy rõ được gì.
Tỳ Bà Thảo dù ở ngoài ba thước cũng không thể nhìn thấy được.
 Bên trong sương mù dày đặc, thân mình Hạ Ngôn không ngừng xâm nhập vào sâu bên trong.
Sương mù màu trắng có ở khắp nơi, quanh quẩn xung quanh thân thể, trên tóc của Hạ Ngôn thậm chí còn có vài giọt nước do sương mù ngưng kết mà thành.
Ngay cả y phục trên người cũng trở nên ẩm ướt.
 Hạ Ngôn di chuyển đến bên cạnh vách núi, vừa cẩn thận đề phòng động tĩnh bốn phía vừa quan sát bên trên vách đá xám xịt.
Hạ Ngôn vừa mới nghĩ tới, Tỳ Bà Thảo nếu có thể sinh trưởng thời gian dài thì hẳn là phải ở trên những vách núi này.
 "Bên trong sương mù dày đặc thế này, những người tu luyện bình thường thật đúng là nửa bước khó đi! Cảnh vật phía trước không nhìn thấy được, chung quanh lại tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng mới nghe được chút thanh âm của các loài bò sát di chuyển.
Nếu có nhiều người tu luyện ở trong này thì chỉ sợ ngay cả thính giác cũng không dùng được.
Nhiều người tất nhiên sẽ ồn ào.
Khó trách không có nhiều người tu luyện nguyện ý đến Mê Vụ Sơn Cốc này.
Sợ rằng trong này cũng đã có rất nhiều người bỏ mạng.
" Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
 - Ồ!? Ánh mắt Hạ Ngôn đột nhiên biến đổi.
 Hắn nhìn về phía vách núi lờ mờ phía trước.
Một gốc cây màu xanh sinh trưởng trên đó, thoạt nhìn như là một loại dược thảo, màu sắc kích cỡ đều tương tự như Tỳ Bà Thảo.
 Hắn bước nhanh tới trước hai bước, Hạ Ngôn đã tới gần gốc cây kia, cẩn thận quan sát.
Một lúc sau, Hạ Ngôn bất đắc dĩ than thầm một tiếng.
 "Đây là một gốc Lam Tinh Thảo, dược liệu trung cấp.
Tuy rằng cũng quý báu nhưng đáng tiếc lại không phải là Tỳ Bà Thảo.
" Hạ Ngôn lắc đầu, có chút thất vọng nhưng vẫn cẩn thận hái gốc Lam Tinh Thảo kia xuống sau đó cho vào cái bọc sau lưng.
 Gốc Lam Tinh Thảo này có giá khoảng hai trăm kim tệ, cũng không khó kiếm lắm vì nó sinh trưởng ở nhiều nơi, cũng không chỉ Mê Vụ Sơn Cốc mới có.
 Hạ Ngôn tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, thung lũng này không tính là rộng lớn nhưng cũng rộng tới năm sáu thước.
Hạ Ngôn chỉ có thể nhìn được một bên vách núi.
Càng vào sâu, hắn càng cảm giác có một loại khí tức khủng bố từ bốn phương tám hướng áp bách tới.
Vách núi càng lúc càng cao, có một số loài thực vật mọc ra từ trên vách đá.
 "Vù vù.
" Đúng lúc này, lỗ tai Hạ Ngôn hơi hơi động, nghe phía trên mình có tiếng động khác thường.
 Hạ Ngôn vội vàng vận chuyển nội lực, thanh trường kiếm trong tay liền đẩy ra, thân thể nhanh chóng lui lại hai bước sau đó nhìn về phía trước.
Thị lực Hạ Ngôn thật ra tốt hơn người thường nhiều lắm.
 Vừa thấy, ánh mắt Hạ Ngôn đột nhiên trợn to lên, trái tim liền đập thình thịch trong lồng ngực.
Chỉ thấy trên vách núi có một con rắn lớn có hoa văn trên thân đang quấn lấy một khối nham thạch thật lớn.
Con rắn lớn này không ngờ thân mình to bằng bắp đùi của Hạ Ngôn, lúc này cặp mắt đỏ ngầu khiến người ta phải khiếp sợ kia đang nhìn chằm chằm về phía Hạ Ngôn phía dưới.
 Sắc mặt Hạ Ngôn có chút trắng bệch, thân mình không nhúc nhích chút nào, cũng đang nhìn chằm chằm vào nó.
Hắn thu liễm hơi thở, toàn thân trở nên căng thẳng.
Mỗi một khối cơ trong cơ thể đều tràn ngập năng lượng có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
 Thanh trường kiếm trong tay hắn phát ra luồng khí lạnh.
 "Têêê.
" Một người một rắn nhìn nhau ước chừng thời gian một chén trà nhỏ.
 Rốt cục con đại xà bắt đầu động, thân hình thô to của nó mau chóng theo tảng đá trườn xuống, cái lưỡi của nó thè ra ngoài hơn mười phân.
Mặc dù đang trong sương mù dày đặc nhưng Hạ Ngôn lại thấy rõ ràng khi lưỡi của nó phun ra nuốt vào đồng thời mang theo một tia chất màu đen! "Có kịch độc!" Trong nháy mắt tâm tư Hạ Ngôn khẽ động, chau mày.
Hắn lấy ra dược phẩm khử độc đã chuẩn bị sẵn từ trước ném mạnh về giữa không trung.
 Dược phẩm tung bay trong không trung lập tức mùi hương lan tràn ra xung quanh.
 "Tê tê tê tê.
" Dường như dược phẩm khu độc có tác dụng, thân hình thô to của con đại xà ở trên vách đá trở nên vặn vẹo kịch liệt.
Tuy nhiên nó vẫn cực kỳ nhanh nhẹn, lao về phía Hạ Ngôn! Thanh trường kiếm trong tay Hạ Ngôn điểm về phía trước, tinh quang chợt loé lên đầu mũi kiếm, đâm thẳng về phía đầu của con đại xà này.
 Đánh rắn đánh dập đầu! Một kiếm của Hạ Ngôn dữ đội mà chính xác, trực tiếp đâm tới chỗ bảy thốn trên thân đại xà.
 Cùng lúc đó, thân thể Hạ Ngôn nhanh chóng cuộn lại, đạp mạnh xuống mặt đất dưới chân, nội lực bộc phát ra.
Nham thạch dưới chân lập tức bị Hạ Ngôn đạp vỡ.
 Mà con đại xà khi bị mũi kiếm của Hạ Ngôn sắp đâm trúng thì không ngờ cái đầu của nó lại chợt co rụt lại, khó khăn lắm mới né tránh được một kiếm này! Kiếm khí sắc bén ma xát với thân rắn phát ra một tiếng vang trầm thấp.
 - Hừ! Hạ Ngôn hừ lạnh một tiếng, một kiếm không trúng mục tiêu liền đâm tiếp một kiếm.
Một kiếm này so với kiếm trước còn nhanh hơn! "Vù!" Cái đầu to của con đại xà lại thụt lại, thân thể nó lộn một vòng trên mặt đất, đất đá xung quanh rơi xuống rào rào.
Sau đó cái đuôi rắn cực kỳ mau lẹ quất về phía Hạ Ngôn.
 Kiếm phong Hạ Ngôn vừa chuyển, lệ quang loé lên trong mắt.
Thanh trường kiếm lại đâm về phía đuôi rắn.
Phần thân không ngừng nhuyễn động của nó lại gần như áp sát người Hạ Ngôn, một mùi tanh hôi xộc thẳng lên mũi.
 "Phốc!" Thanh trường kiếm đâm mạnh vào thân rắn, ngập sâu tới hơn mười phân.
 Con đại xà ăn phải đau đớn, thân hình thô to của nó dãy dụa kịch liệt trên mặt đất, đồng thời trong miệng không ngừng phun ra chất màu đen, phát ra tiếng kêu rên.
Khi đại xà dãy dụa, thân hình Hạ Ngôn bị đẩy văng ra ngoài, lui về sau mấy thước mới dừng lại, trong đầu hơi chút đau nhức liền lập tức nín thở.
Đồng thời ngưng thần quan sát đại xà.
Lúc này trên trán Hạ Ngôn đã xuất hiện một tầng mồ hôi dày đặc.
 "Vù vù!" - A? Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động.
 Con đại xà này không ngờ lại chạy rất nhanh.
Sau khi xác định nó đã thật sự đi khỏi thì lúc này hắn mới phun ra một ngụm trọc khí, sau đó há lớn miệng hô hấp mấy ngụm.
Nội lực cũng vận chuyển một vòng trong cơ thể! Một lần nữa đi tới chỗ tảng đá mà con đại xà vừa mới chiếm cứ, Hạ Ngôn ngạc nhiên vui mừng nhìn thấy trên tảng đá này cũng có một gốc cây sinh trưởng.
Tuy nhiên, cây này lại có màu đỏ, có một đoá hoa, hiển nhiên không phải là Tỳ Bà Thảo.
 - Chẳng lẽ là con đại xà kia vẫn lo canh giữ cái cây này!? Nếu thế thì cái cây này tuyệt đối không phải là dược liệu bình thường! Ánh mắt Hạ Ngôn chợt loé lên, trong lòng mừng thầm, nhanh chóng nhảy lên trên khối nham thạch kia.
 Quan sát một lát, Hạ Ngôn liền nhận ra cái cây này.
 Đây là Tiết Châu Hoa, tuy cũng là dược liệu trung cấp nhưng lại là một loại cực kỳ hiếm gặp, giá trị rất cao! Trên mặt Hạ Ngôn lộ ra vẻ tươi cười.
Tuy không biết giá cả cụ thể của Tiết Châu Hoa, nhưng đối với Hạ Ngôn mà nói những loại dược liệu hiếm gặp thế này, thì không phải dùng kim tệ là có thể xác định được giá trị của nó.
 Một số dược liệu hi hữu thì thậm chí có tiền cũng không mua được! Cẩn thận đào Tiết Châu Hoa cho vào trong bọc, tinh thần Hạ Ngôn phấn chấn, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, tiếp tục thâm nhập sâu thêm.
 Không tìm được Tỳ Bà Thảo, Hạ Ngôn tuyệt sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi này.
 Màn đêm buông xuống, nhiệt độ cũng giảm.
Địa hình dưới chân Hạ Ngôn vẫn đang không ngừng dốc xuống phía dưới.
 Đã không có ánh sáng, bên trong sương mù dày đặc này lại càng khó thấy rõ được cảnh vật xung quanh! Hạ Ngôn tìm một khối đá lớn rồi sau đó ngồi xếp bằng bên trên, vận chuyển Linh La tâm pháp để tu luyện, dung hợp Thiên Cương Phích Lịch Chưởng, chờ ngày mai sáng lại đi tiếp.
 Yên tĩnh! Tiếng côn trùng chim chóc từ trong rừng cây bên ngoài thung lũng đã hoàn toàn không truyền tới được trong này.
Bốn phía không có chút tiếng vang nào, ngay cả gió dường như cũng không thổi vào trong này.
 Hạ Ngôn nhắm mắt lại, ngũ cảm mẫn tuệ cảm thụ hết thảy xung quanh.
Mặc dù đang ở trong tu luyện nhưng Hạ Ngôn đồng dạng có thể biết được hết thảy gió thổi cỏ lay trong phạm vị mười thước xung quanh.
Nếu có nguy hiểm tới gần Hạ Ngôn lập tức sẽ tỉnh lại.
 

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!