Tới gian phòng hàng chữ Thiên, Hạ Ngôn nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo dài màu hồng nhạt ngồi sau bức rèm che đánh đàn. Tiếng đàn uyển chuyển nhẹ nhàng, kéo dài như suối nước, liên miên không đứt, như âm thanh của tự nhiên. Hai năm trước Hạ Ngôn từng gặp qua Vương Ngữ Yên, cho nên lúc này liếc mắt liền nhận ra cô gài ngồi phía sau bức rèm che chính là Vương gia Vương Ngữ Yên. Vương Phúc dẫn Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân vào trong phòng, liền rụt rè từ từ lui ra ngoài, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ Ngôn, hiển nhiên không hy vọng Hạ Ngôn nói chuyện ở ngoài cửa vừa rồi cho Vương Ngữ Yên. Trên mặt Hạ Ngôn mang theo một nụ cười như có như không. Kỳ thật hắn cũng không thật sự so đo với Vương Phúc này, hai bên không phải cùng một đẳng cấp, căn bản không đáng. - Hì hì! Là Hạ Ngôn thiếu gia sao? Ngài thật là đại nhân vật, ta ở nơi này đợi nửa canh giờ rồi. Dáng người uyển chuyển của Vương Ngữ Yên chậm rãi đứng lên, giọng nói tuyệt với như tiếng đàn. Hai luồng mềm mại trước ngực không kém hơn Nhã Phân bao nhiêu, qua hai năm nữa tuyệt đối sẽ vượt lên trước Nhã Phân! Hạ Ngôn thu hồi ánh mắt, ho khan một tiếng, cười khẽ nói: - Vừa rồi trên đường đi ta gặp phải vị đại ca Lý Nguyên Xuân này, cho nên dừng một chút thời gian. Lý Nguyên Xuân đại ca là hào kiệt thành Tử Diệp, ta mời Lý đại ca đến đây, tiểu thư sẽ không ngại chứ? Lúc này Vương Ngữ Yên mới chuyển ánh mắt nhìn về phía Lý Nguyên Xuân, vừa nãy trong lòng nàng còn kỳ quái vì sao Hạ Ngôn lại dẫn một hộ vệ vào trong phòng. Hiện giờ nghe Hạ Ngôn nói mới biết thì ra không phải hộ vệ, mà là bằng hữu của Hạ Ngôn. Vương Ngữ Yên tâm tư linh xảo, lập tức bước gót sen đi ra khỏi bức rèm che. Lập tức một làn gió thơm thổi về phía Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân, Vương Ngữ Yên hơi hành lễ cùng Lý Nguyên Xuân nói: - Lý đại ca có thể đến, tiểu nữ tử vô cùng vui vẻ. Hai vị, mời ngồi nhanh, ta cho người dọn rượu lên. Nói xong, Vương Ngữ Yên hơi nâng ngọc thủ với nha hoàn ở phía sau, nha hoàn kia gật đầu liền nhấc chân ra ngoài. Hạ Ngôn chú ý tới nha hoàn này cũng là một người tu luyện, hơn nữa dường như thực lực không kém. - Ha ha! Ta chỉ là đói bụng quá, đi theo lão đệ tới xem náo nhiệt kiếm một bữa ăn. Vương tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng để ý. Nếu như để ý, vậy ta đi là được. Tuy rằng Lý Nguyên Xuân là một người thô thiển, thế nhưng không ngốc. Hắn thấy trong phòng này chỉ có một mình Vương Ngữ Yên, mà Vương Ngữ Yên lại chỉ mời Hạ Ngôn, còn tưởng rằng giữa hai người có quan hệ mật thiết gì. Chẳng qua hắn nghĩ đến lúc đó Hạ Ngôn mời mình không giống như khách sáo, cho nên lúc này mới không trực tiếp rời đi, mà nói ra những lời như vậy. Vương Ngữ Yên vội cười tươi tắn, nói: - Nếu Lý đại ca khinh thường tiểu nữ tử, vậy thì đi thôi. Còn nếu đại ca chịu ở lại uống một ly rượu, vậy là vinh quang của muội rồi. Tuy rằng Vương Ngữ Yên là công chúa Vương gia tam đại gia tộc, tuy nhiên lại hết sức khiêm tốn, tốt hơn đám hoàn khố kia không biết bao nhiêu lần. - Chúng ta nên ngồi đi, cứ luôn đứng nói những lời khách sáo vô dụng này, vậy không cần ăn nữa. Hạ Ngôn cười nói. Vương Ngữ Yên cũng cười khẽ, vươn tay ngọc mời hai người ngồi xuống. Lý Nguyên Xuân nhìn Hạ Ngôn một chút, cũng cười ha ha ngồi xuống trước tiên. Ba người vừa ngồi xuống, bên ngoài liền bắt đầu dọn lên món ăn. Hiển nhiên Vương Ngữ Yên đã bảo phòng bếp chuẩn bị, nếu không thì không thể có tốc độ nhanh như vậy. Nên biết lúc này đang là giờ dùng cơm, Tụ Phúc lâu làm ăn cực tốt. Huống hồ mỗi một món này đều tinh tế công phu, căn bản không thể làm ra trong thời gian ngắn được. Mỗi một món ăn dọn lên, hương thơm xông vào mũi. - Hạ công tử, ngươi đánh một trận ở phường thị khu Bắc, thật đúng là rung động thành Ngọc Thủy mà. Sợ rằng không ai có thể nghĩ đến Hạ công tử mới tuổi mười lăm, đã có thể chiến thắng đệ nhất tân khách Tịch gia Từ Hoảng. Sợ rằng thực lực Hạ công tử cũng đã không kém Linh sư. Không lâu trước, Hạ công tử ở tuyển chọn con cháu ưu tú tộc còn chưa đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch toàn thân, chẳng biết có phải lúc đó không phát huy ra toàn bộ thực lực? Vương Ngữ Yên dùng một loại ngữ khí hứng thú nói, nghe thật giống như giữa bạn bè tùy ý nói chuyện. Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động, hắn đã sớm đoán được mục đích Vương Ngữ Yên mời mình đến dùng cơm, khẳng định là muốn tìm hiểu thực lực của mình. Từ sau khi giao chiến với Từ Hoảng ở phường thị khu Bắc, sợ rằng các gia tộc thế lực thành Ngọc Thủy đều bắt đầu quan tâm đến mình rồi, tự nhiên Vương gia cũng không ngoại lệ. Hạ Ngôn đặt ly rượu tinh xảo trng tay xuống, cười khẽ nói: - Ngày ấy giao chiến cùng Từ Hoảng, chẳng qua mới hòa mà thôi. Hơn nữa thân pháp của hắn không linh hoạt bằng ta, nếu không thắng bại đã khó nói. Lúc này Lý Nguyên Xuân ở một bên nghe hai người nói chuyện, cau mày xen vào: - Hạ lão đệ, Từ Hoảng kia là ai? Sao ta nghe có chút quen tai vậy chứ? Hạ Ngôn nhìn Lý Nguyên Xuân một chút, nói: - Từ Hoảng vốn là một gã thủ lĩnh cường đạo ở ngoài thành, về sau gặp được một gã cường giả vân du, được hắn chỉ điểm mới bỏ ác theo thiện, vào thành Ngọc Thủy làm tân khách Tịch gia. Thực lực của hắn rất cao, được xưng là đệ nhất tân khách Tịch gia. Dưới Linh sư, khó ai là đối thủ của hắn. Lý Nguyên Xuân trừng mắt, nói: - Ta nhớ ra rồi, Từ Hoảng này ta biết, thực lực của hắn không tệ đâu. Hạ lão đệ, thực lực của đệ rất cao nha, năm nay đệ bao nhiêu tuổi mà đã có được thực lực như vậy? Ha ha ha, ta thật không nhìn ra. Vừa nãy lúc ta thấy lão đệ, tuy rằng cũng nhìn ra lão đệ là người tu luyện, nhưng nhìn thân thể thật là đơn bạc, cảm thấy đệ tu vi có hạn, không ngờ tới lại cường hãn như thế! Ha ha ha. Thật tốt lắm! Lý Nguyên Xuân cười to, hai mắt tỏa sáng nhìn Hạ Ngôn. - Hạ công tử quá khiêm tốn, nếu là ở thế hòa thì vì sao Từ Hoảng còn nói: "Người Hạ gia, lợi hại!"? Lấy tính cách Từ Hoảng, nếu không thua tuyệt đối sẽ không nói ra lời này. Vương Ngữ Yên mày liễu khẽ giật, một lời nói toạt ra. Khóe miệng Hạ Ngôn khẽ nhếch, lắc đầu bất đắc dĩ, cũng không nói gì nữa. - Tiểu nữ tử bất tài, tu luyện võ kỹ cũng có mười mấy năm, không biết một hồi Hạ công tử có thể luận bàn cùng tiểu nữ một phen! Vương Ngữ Yên sóng mắt lưu chuyển, nhìn Hạ Ngôn mang theo ý chờ mong. Đây mới là mục đích chân chính của nàng ta. Hôm nay Vương Ngữ Yên bày tiệc chiêu đãi Hạ Ngôn, đó là muốn biết rõ thực lực chân chính của Hạ Ngôn. Qua nửa tháng sau là thi đấu tranh đoạt danh ngạch giữa tam đại gia tộc. Nếu như có thể hiểu biết được một chút thực lực của Hạ Ngôn, cũng có thể để nàng chuẩn bị. Vốn nàng không quá để ý đến, thế nhưng khi truyền ra tin tức Hạ Ngôn giao chiến cùng Từ Hoảng ở phường thị khu Bắc, Vương gia vô cùng khiếp sợ. Dù là lúc đó Hạ Ngôn dùng mưu thắng Từ Hoảng, vậy cũng không phải chuyện bình thường! Nên biết rằng Hạ Ngôn chỉ mới tuổi mười lăm mà thôi. Thân thể Hạ Ngôn hơi chấn động, tuy rằng hắn đoán được Vương Ngữ Yên muốn tìm hiểu thực lực của mình, thế nhưng lại không nghĩ tới Vương Ngữ Yên lại đưa ra ý muốn luận bàn võ kỹ trực tiếp như thế. Cô gái này, quả nhiên cường hãn! Đừng nhìn khuôn mặt giống như tiên hoa, thân thể mềm mại nhu nhược không xương, nhưng tính tình lại so ra nam nhi còn phải chịu kém. Hạ Ngôn thầm nghĩ Vương Ngữ Yên hoàn toàn không biết thực lực của mình, thế nhưng mình đối với thực lực của nàng lại không có hứng thú tìm hiểu. Luận bàn này, với mình mà nói hoàn toàn không cần thiết. Mỉm cười, Hạ Ngôn nói: - Cái này sợ rằng không được tốt lắm? Tuy rằng thực lực tiểu thư rất mạnh, nhưng đao kiếm không có mắt, lỡ ra làm tiểu thư bị thương, ta sẽ chịu tội mất. Cái này coi như cự tuyệt uyển chuyển, Vương Ngữ Yên tự nhiên nghe ra được. Tuy nhiên Vương Ngữ Yên dường như đã sớm nghĩ đến Hạ Ngôn sẽ nói như vậy, lại cười nói: - Ta đã chuẩn bị sẵn hai thanh kiếm gỗ, chúng ta dùng kiếm gỗ luận bàn. Như vậy coi như là lỡ tay, cũng sẽ không thương tổn đến đối phương. Sắc mặt Hạ Ngôn khẽ biến đổi, thầm nghĩ: "Vương Ngữ Yên này cũng quá tinh minh đi chứ? Lại đoán trước ta sẽ nói như vậy, ngay cả kiếm gỗ cũng chuẩn bị tốt!" Hạ Ngôn không khỏi đánh giá lại Vương Ngữ Yên đã đứng dậy, cô gái này sợ rằng còn khó đối phó hơn cả Tịch Thu Thủy! Bữa cơm này kéo dài đến một canh giờ, cuối cùng Hạ Ngôn cũng không luận bàn võ kỹ với Vương Ngữ Yên. Vương Ngữ Yên tự nhiên có chút thất vọng, lúc dùng cơm trong lòng liên tục thầm nghĩ: "Luận mỹ mạo, ở thành Ngọc Thủy này coi như có thể đếm trên đầu ngón tay. Thế nhưng Hạ Ngôn này vì sao thật coi như không thấy được vậy chứ? Nếu hắn là một lão già ba bốn mươi tuổi tâm cơ thâm trầm, vậy cũng có thể xem như giả vờ không thấy. Thế nhưng rõ ràng hắn cùng một tuổi với ta, lẽ nào ta đối với hắn thật sự không có một chút mị lực nào?" Tuy rằng trong lòng thầm nghĩ thế, nhưng Vương Ngữ Yên tuyệt đối sẽ không biểu hiện những điều này trên mặt. Sau khi Hạ Ngôn cự tuyệt luận bàn võ kỹ hai lần, Vương Ngữ Yên cũng không nhắc lại chuyện luận bàn này nữa, mà hàn huyên một ít chuyện buôn bán phường thị Hạ gia cùng Vương gia. Tuy rằng Vương Ngữ Yên là hạng nữ lưu, nhưng nàng không chỉ tinh thông võ kỹ, còn tinh thông chuyện kinh doanh, làm cho Hạ Ngôn lại càng xem trọng nàng vài phần. Một lúc lâu sau, mặt trời đã ngã bóng về tây, Vương Ngữ Yên tự mình tiễn Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân xuống lầu. Vốn Lý Nguyên Xuân cũng hy vọng Hạ Ngôn có thể luận bàn võ kỹ cùng Vương Ngữ Yên một chút, tuy nhiên cuối cùng hắn cũng không nói ra ý nghĩ của mình. Dù sao, hắn không quá hiểu biết về hai đại gia tộc trong thành Ngọc Thủy này. Lý Nguyên Xuân cảm thấy tuy rằng Hạ Ngôn còn trẻ tuổi, làm việc lại rất có chừng mực, nếu không muốn thì nhất định hắn có suy tính. Tụ Phúc lâu tầng thứ hai, cũng là một ít gian phòng hoa lệ. Gian phòng tầng hai này so với tầng ba thì nhỏ hơn rất nhiều. Bình thường một ít người nhà giàu ở thành Ngọc Thủy mở tiệc chiêu đãi khách quý, đa phần đều ở tầng hai Tụ Phúc lâu. Ba người Hạ Ngôn chậm rãi xuống lầu, trên mặt Vương Ngữ Yên mang theo nụ cười mê người, bước chân phát ra tiếng vang rất nhỏ trên thang lầu. Tuy rằng hôm này không thể luận bàn võ kỹ với Hạ Ngôn, thế nhưng cũng để nàng có một ít hiểu biết về cách làm người của Hạ Ngôn. - Ồ? Ngữ Yên? Hôm nay nàng cũng dùng cơm ở nơi này? Giữa lúc ba người xuống lầu đi ngang qua lầu hai, một giọng nói truyền ra từ phía sau ba người. Ba người Hạ Ngôn chỉ có thể dừng bước. Xoay người lại, Hạ Ngôn thấy người nói chuyện là một thanh niên mười sáu mười bảy tuổi, tướng mạo vô cùng anh tuấn, phía sau còn có hai gã hộ vệ thực lực không tầm thường. Vương Ngữ Yên nhìn thấy người này, mày liễu khẽ nhăn lại, chẳng qua nàng vẫn cười khẽ một tiếng nói: - Là Lục công tử sao, thật tình cờ. Khóe mắt khẽ liếc Hạ Ngôn một chút, không biết vì nguyên nhân gì, Vương Ngữ Yên lại không giới thiệu Hạ Ngôn với Lục công tử này. Vị Lục công tử này là Lục Dương thiếu gia Lục gia ở thành Ngọc Thủy, phụ thân hắn là Lục Cao Sơn đệ nhất văn nhân thành Ngọc Thủy, danh vọng cực cao, gia nghiệp cũng rất lớn. Lục Dương đã sớm có hảo cảm với Vương Ngữ Yên, tuy nhiên nhiều lần mời Vương Ngữ Yên cùng dùng bữa đều bị từ chối, không ngờ tới hôm nay trong Tụ Phúc lâu lại tình cờ gặp được. Vương Ngữ Yên thấy trên mặt Hạ Ngôn cũng không có bất cứ biểu tình không thoải mái nào, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ kế thực hiện được. Cũng không biết trong lòng nàng có chủ ý gì. Lục Dương cũng thấy được Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân, Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân đều ăn mặc rất bình thường, trong lòng Lục Dương không khỏi suy đoán: "Người thanh niên này có thân phận gì, hắn mời Vương Ngữ Yên thì nàng lại đáp ứng. Ta đã mời nàng năm lần, ngay cả một lần nàng cũng không chấp nhận. Lẽ nào Vương Ngữ Yên có hảo cảm với người kia?" - Vương tiểu thư! Nếu gặp người quen, vậy cô không cần phải tiễn nữa. Chúng ta cáo từ trước! Hạ Ngôn cũng không có ý kết bạn với Lục Dương, cho nên mở miệng nói. Ánh mắt Lý Nguyên Xuân chợt lóe, hắn lấp no bụng rồi, đã sớm muốn rời đi nhanh một chút. Vương Ngữ Yên còn chưa kịp nói, Lục Dương liền mở quạt xếp cầm trong tay, tiêu sái nói: - Thứ lỗi tại hạ lạ mắt, không biết vị huynh đệ này là công tử nhà nào, vì sao trước đây chưa từng gặp qua? Ánh mắt Vương Ngữ Yên lại nhìn Hạ Ngôn một chút, môi khẽ mở tiếp lời: - Lục công tử, chẳng lẽ công tử có thể nhận biết tất cả người trong thành Ngọc Thủy này hay sao? Đến bây giờ, Vương Ngữ Yên vẫn không nói ra thân phận Hạ Ngôn. Hạ Ngôn khẽ giật chân mày, trong lòng Vương Ngữ Yên này rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Có chủ ý gì chứ? Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Vương Ngữ Yên, chẳng qua còn không lên tiếng. - Ha ha! Ngữ Yên, không phải ta nói mạnh miệng. Công tử nổi danh trong thành Ngọc Thủy này, không ai Lục Dương ta không nhận ra. Hơn nữa, các công tử có tiếng trong thành Ngọc Thủy cùng Lục Dương ta cũng ít nhiều có chút giaotình. Lúc nói chuyện, Lục Dương cảm giác mình nổi trội, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn. Hắn nói lời này, cũng là có ý khinh thường Hạ Ngôn. Hắn nói là các công tử có tiếng trong thành Ngọc Thủy hắn đều quen biết, vậy ý bóng gió là nói Hạ Ngôn không phải công tử có tiếng trong thành Ngọc Thủy này. Đối với những hư danh này, Hạ Ngôn vốn đã không quá để ý đến, cho nên khi hắn nghe thấy Lục Dương nói những lời này, chỉ khẽ nhíu mày một chút, cũng không có gì đặc biệt. Trong lòng Vương Ngữ Yên thầm nghĩ: "Hôm nay thân phận Hạ Ngôn đã sớm không phải ngày trước, người bình thường nếu ở địa vị cao nghe lời như thế, dù là không nổi giận ngay tại chỗ, cũng sẽ sắc mặt khó coi. Mà Hạ Ngôn này, lại giống như không nghe nói tới. Người này, thật sự còn bí hiểm hơn cả ta tưởng tượng! Hạ gia làm sao xuất hiện một tên lợi hại như vậy chứ?" Ngay khi trong lòng Vương Ngữ Yên âm thầm bình luận Hạ Ngôn, Lục Dương còn nói thêm: - Vị công tử này có lẽ đến Tụ Phúc lâu dùng cơm cũng không dễ dàng phải không? Ta thấy không bằng để ta giúp ngươi tính tiền đi. Lấy tài lực Lục gia ta, chỉ một bữa cơm tính là gì chứ, vị công tử này ngàn vạn lần đừng khách khí. Nếu nói lời trước chỉ là có chút coi thường Hạ Ngôn, như vậy hiện tại chính là châm chọc trắng trợn! Coi như là người bình thường, nghe người khác nói mình một cách trào phùng như vậy, cũng sẽ không thể không tức giận. Tuy rằng Hạ Ngôn không quan tâm hư danh. Thế nhưng hắn cũng không phải bùn nhão mặc cho người ta nhào nặn. Sắc mặt Vương Ngữ Yên hơi đổi, nàng không nghĩ tới Lục Dương sẽ nói ra những lời như vậy. Lục Dương ở thành Ngọc Thủy này cũng có danh tiếng không tệ, rất có hàm dưỡng. Nếu như bình thường, hắn kiên quyết không nói ra được những lời mất thân phận ở trường hợp như thế này. Thế nhưng nàng lại không tính mình vào trong nhân tố ảnh hưởng, nếu như Lục Dương ở trước mặt người bình thường, tự nhiên sẽ không nói ra những lời này được. Thế nhưng Lục Dương ở trước mặt Vương Ngữ Yên, liền không thể khống chế được tâm trạng của mình. - Ha ha! Lục công tử thật hào phóng. Hạ Ngôn chắp tay cười, ánh mắt vừa chuyển, sau đó nói với Vương Ngữ Yên: - Vương tiểu thư, không biết bữa ăn này chúng ta cần bao nhiêu tiền? Nếu Lục công tử hào phóng như vậy, ta đây cũng chỉ có thể cảm tạ! Phòng chữ Thiên ở Tụ Phúc lâu, dù gọi không gọi món ăn, chỉ cần ngồi ở trong phòng một canh giờ, hao tốn cũng làm người ta run sợ. Càng đừng nói các loại thức ăn Vương Ngữ Yên chuẩn bị tỉ mỉ, đó đều là món ăn nổi tiếng hàng đầu Tụ Phúc lâu, một món ăn thậm chí cần hơn mấy chục kim tệ. Vương Ngữ Yên thông minh ra sao, thoáng cái nàng liền nghĩ tới mục đích Hạ Ngôn nói những lời này, không khỏi chớp đôi mắt linh động, che miệng mỉm cười một chút. Trong lòng âm thầm tán thưởng biện pháp Hạ Ngôn xử lý chuyện này. Việc này nếu đặt ở trên người bình thường, chỉ sợ không lập tức động thủ, thì sẽ lập tức phản kích đưa ra một đống lớn kim tệ đặt ở trước mặt Lục Dương. Thế nhưng Hạ Ngôn lại không làm như vậy, mà thuận thế tiếp nhận ý tốt của Lục Dương. Từ lúc bắt đầu, Lục Dương đã không đánh giá cao Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân, chỉ nghĩ là một hộ nhỏ ở thành Ngọc Thủy. Lục Dương càng không nghĩ tới là ba người Hạ Ngôn dùng cơm ở phòng chữ Thiên trên tầng thứ ba, hắn cho rằng ba người Hạ Ngôn cũng ở phòng tầng thứ hai. Lúc hắn thấy được ba người Hạ Ngôn, là lúc ba người đang ở thang lầu từ tầng hai xuống tầng một.