Hơn bốn nghìn năm? Hạ Ngôn nghĩ đến bốn trăm năm lịch sử, cũng đã lâu lắm rồi. Nhưng hiện tại, Tam gia gia lại nói cho hắn Hạ gia ước chừng đã tồn tại hơn bốn nghìn năm, điều này sao không thể làm hắn không kinh ngạc? "Không cần giật mình! Kỳ thật, Hạ gia chúng ta lúc ban đầu, lão tổ tông là một vị Thánh Hoàng! Từ khi vị tổ tông không còn trên thế gian, Hạ gia chúng ta cũng từ từ suy sụp. Hiện tại Hạ gia, không bằng được như trước kia, cường đại vô cùng!" Hạ Trường Hà thở dài một tiếng, buồn bả nói. Hạ Ngôn, thật sự khiếp sợ! Mấy tin tức này, hắn cho tới bây giờ cũng không biết. Hạ gia tổ tông sớm nhất, dĩ nhiên là một vị Thánh Hoàng? Đối với Thánh Hoàng, Hạ Ngôn biết đến. Người mạnh nhất Long Chi đại lục, đó là Thánh Hoàng! Thánh Hoàng chưởng quản thánh địa, thánh địa quản hạt Thánh điện, Thánh điện chưởng quản Thánh đường! Mà Ngọc Thủy thành như vậy, quyền lực cao nhất, đó là Thánh đường! Mà cả Long Chi đại lục, ước chừng có hơn một ngàn Thánh đường. Vậy có thể thấy được, Thánh Hoàng quyền lợi rốt cuộc có bao nhiêu, có thể nói, Thánh Hoàng nắm trong tay cả Long Chi đại lục! "Cái giới chỉ này, đó là do vị tổ tông kia lưu lại, cái giới chỉ này tên là Linh La giới. Kỳ thật, mai Linh La giới này ở gia tộc là truyền cho tộc trưởng đương nhiệm. Bất quá, tộc trưởng kế thừa lại đem nhẫn truyền cho ta. " Hạ Trường Hà thoáng cười khổ mà nói nói. Kế thừa tộc trưởng Hạ gia, chính là phụ thân Hạ Trường Hà. Hắn đem chiếc nhẫn kia truyền cho Hạ Trường Hà, tự nhiên là có tư tâm. Hạ Ngôn sau khi khiếp sợ, tay tiếp nhận cái nhẫn đen thui trong tay Hạ Trường Hà, mang trên tay của mình, cẩn thận vuốt ve. Trên giới chỉ, có rất nhiều hoa văn thật nhỏ lộ ra, cũng không có vì thời gian trôi qua mà bị mờ nhạt, cái nhẫn chất liệu rất chắc chắn, tuy truyền lưu bốn ngàn năm nhưng những đường hoa văn lộ ra vẫn rất rõ ràng. "Hạ Ngôn, ngàn vạn lần không được làm mai Linh La giới này thất lạc. " Hạ Trường Hà biểu tình ngưng trọng, chợt nói: " kỳ thật chúng ta Hạ gia vẫn có một truyền thuyết về cái giới chỉ này, mai Linh La giới cũng không phải là nhẫn bình thường. Nếu là có thể mở ra cái nhẫn này, có thể đạt được lực lượng trong giới chỉ, trở thành tuyệt thế cường giả. Ai, đáng tiếc. Bốn ngàn năm qua, Hạ gia chúng ta đã trải qua hơn trăm tộc trưởng, lại không có ai có thể mở ra cái giới chỉ này. Hiện tại, tộc nhân của chúng ta cũng đều dần dần quên truyền thuyết này. Bất quá, Hạ Ngôn, mặc kệ thế nào, ta đều hy vọng cái giới chỉ này có thể mang đến cho ngươi vận khí!" Hạ Trường Hà cuối cùng vỗ vỗ Hạ Ngôn bả vai, Hạ Ngôn cảm nhận được trên vai sức nặng, trong đôi mắt quang mang chợt lóe. "Tam gia gia, ta muốn sang năm tham gia tuyển chọn gia tộc đệ tử ưu tú! Ta nghĩ đi học tập Tử Diệp học viện, chỉ có Tử Diệp học viện, ta mới có thể sớm khiêu chiến Thánh đường Đường chủ!" Hạ Ngôn kiên định nói. "Tử Diệp học viện? Thánh đường Đường chủ?" Hạ Trường Hà hơi hơi ngạc nhiên, cười khổ nói: " Hạ Ngôn, ngươi hiện tại kinh mạch một cái cũng chưa thông, cuộc chọn lựa sang năm, ngươi thấy được hả. " "Quên đi, Hạ Ngôn, cố lên, ta hy vọng ngươi có thể thông qua tuyển chọn!" Hạ Trường Hà đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười hiền lành nhìn Hạ Ngôn nói. Hiển nhiên, Hạ Trường Hà có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn không quá tin tưởng Hạ Ngôn có thể làm được. Hạ Ngôn trịnh trọng điểm điểm đầu, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, hắn đều phải cố gắng đi tới mục tiêu. Đệ tử gia tộc mười lăm tuổi, đạt thành tựu cao nhất Hạ Lưu và vài người, đã đả thông tám mươi bảy trong một trăm lẻ tám kinh mạch! Nhìn thấy bóng lưng Hạ Trường Hà rời đi, Hạ Ngôn mới dần đem tin tức vừa nghe được chậm rãi tiêu hoá. Từ sáng cho đến trưa, trưa cho đến tối, tối đến sáng sớm, Hạ Ngôn tỉ mỉ đưa tay nhìn cái nhẫn hơn trăm lần, một ngàn lần, thậm chí quên đói khát, cũng không có nhìn ra cái nhẫn tối đen có cái gì dị thường. Mặt trời đi lên, những tia nắng xuyên thấu qua cao lá cây hoa tử đồng chiếu vào trong viện, Hạ Ngôn ngồi xếp bằng ở dưới tàng cây hoa tử đồng, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt thoáng hiện một nét mơ hồ ửng đỏ, cố gắng vận chuyển tâm pháp, muốn khống chế nội lực như tơ nhện đả thông thân kinh mạch trong cơ thể. Lần lượt cố gắng, lần lượt thất bại, mặt trời chậm rãi đến đỉnh, Hạ Ngôn đã không biết thí nghiệm bao nhiêu lần, cũng không có một lần thành công, kinh mạch thứ nhất, vẫn đang không có dấu hiệu bị đả thông. Bất quá, trên khuôn mặt tuấn lãng cũng không có vẻ gì nhụt chí, thời gian mười năm, hắn vẫn không buông tha tu luyện. Đột nhiên, lúc này, ngoại viện truyền đến tiếng bước chân nhỏ. Nghe thanh âm này, Hạ Ngôn biết là tiếng bước chân nữ tử. "Chẳng lẽ lại là Tiểu Thúy?" Hạ Ngôn mặt nhăn nhíu mày, biết có người muốn đi tiến viện tử, đành phải mở to mắt, trên mặt đất đứng lên. Trong lòng có một tia phẫn uất, ánh mắt mang theo một tia bất mãn nhìn về phía viện môn, hắn đối với nha đầu Tiểu Thúy rất là không thích. Bóng người chợt lóe, một người nữ tử cao gầy xuất hiện ở trong tầm nhìn của Hạ Ngôn, tiến vào viện tử sơ sài của Hạ Ngôn, nữ tử không phải tộc nha đầu Tiểu Thúy. "Ngươi là Hạ Ngôn thiếu gia sao?" Nữ tử thấy một thân hình mộc mạc trong viện, mắt mở to một chút, hiển nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Ngôn, rồi sau đó mới mở cái miệng nhỏ mang theo một câu hỏi. Hạ Ngôn gật gật đầu, hắn cũng không biết nữ tử này, bất quá xem quần áo của nàng, hẳn cũng là nha hoàn Hạ gia. "Hạ Ngôn thiếu gia, ta gọi là Tiểu Ngọc, tiểu thư nhà ta là Hạ Tử Hân! Tiểu thư phân phó ta đưa tới cho ngươi một quyển sách!" Tiểu Ngọc khi nói chuyện, ánh mắt nhìn nhìn phải nhìn trái, không có thấy người nào khác, lúc này mới thật cẩn thận lấy một quyển sách cổ màu xanh trong vạt áo hồng nhạt trước ngực lấy ra, xem bộ dáng của nàng, nhất định là Hạ Tử Hân dặn dò nàng cẩn thận đừng cho người khác thấy. Cuốn sách màu lam, bìa ngoài có mấy chữ viết cái màu vàng, là ' Lạc hoa phá ngọc kiếm '. Hạ Ngôn ánh mắt nhìn thẳng Tiểu Ngọc, thân thể cũng không có cử động. Tiểu Ngọc hai má phấn hồng, trong lòng thầm nghĩ, " ta tuy đến Hạ gia không lâu, nhưng đi theo bên người tiểu thư, cũng biết địa vị người thiếu gia này ở Hạ gia. Tiểu thư có lòng tốt gọi ta đưa bí tịch cho ngươi tu luyện, ngươi lại bày ra sắc mặt như vậy cho ta xem. " Tiểu Ngọc trong lòng tuy rằng nghĩ vậy, bất quá cũng đành phải nói tiếp: " tiểu thư để cho ta đưa quyển sách này, để Hạ Ngôn thiếu gia cẩn thận quan sát, nàng hy vọng quyển sách này có thể trợ giúp thiếu gia ít nhiều. " Hạ Ngôn nhìn bản bí tịch này, biết là bí tịch mà Hạ Tử Hân tu luyện, bản bí tịch này tuy rằng không tính nhập lưu, nhưng là thượng phẩm trong hàng bất nhập lưu bí tịch. Bình thường Hạ gia đệ tử, cũng không có cơ hội được tu luyện bản bí tịch này. Nghe được trong giọng nói Tiểu Ngọc có một tia không kiên nhẫn, Hạ Ngôn trên mặt cũng không có gì biến hóa. Bí tịch Hạ Ngôn tu luyện, là do Hạ Trường Hà âm thầm lấy, tuy rằng cũng cũng không có nhập lưu, nhưng so cùng " lạc hoa phá ngọc kiếm " cũng không kém nhiều. Cho nên, Hạ Ngôn căn bản là không cần phải nhận lấy bản bí tịch này. Hạ Ngôn hờ hững nói: " thay ta cám ơn tiểu thư nhà ngươi, bất quá bản bí tịch này, ta không cần, mời ngươi lấy trở về đi!" Nói xong, Hạ Ngôn thoáng khoát tay chặn lại, làm ra tư thế tiễn khách. Tiểu Ngọc hiển nhiên không nghĩ tới thái độ Hạ Ngôn là như vậy, nhưng lại không lấy lại bí tịch, hơi ngây người, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhạt lộ ra sắc mặt giận dữ. Ước chừng qua hai ba hơi thở, Tiểu Ngọc mới hung hăng dẫm chân một cái, trong miệng bất mãn lầu bầu một tiếng, xoay người bước nhanh rời đi. Nếu là trước mặt người khác, Tiểu Ngọc cũng không dám đem thái độ bất mãn biểu hiện ra ngoài. Hạ Ngôn chua sót lắc lắc đầu cười, thì thào: " đa tạ ý tốt của ngươi, ngươi cho nha hoàn mang bí tịch tới, là nhận định ta chỉ là một phế vật thôi à? Đi cùng ta một chỗ, ngươi cảm thấy khó chịu? Nếu như vậy, ngươi cần gì phải sai người mang tới bản bí tịch này? Chẳng lẽ là trong lòng bất an sao?" Một người ở trong viện tử lẳng lặng đứng thẳng một hồi, Hạ Ngôn liền trở lại căn phòng của mình, thuần thục đem vài món bộ quần áo kiểu dáng giống nhau vào trong một miếng vải hoa gói lại, xoay người ra khỏi viện tử, thuận tay đóng cánh cửa gỗ cũ nát. "Hắn ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái sao?" Hạ gia hậu viện, bên trong một cái tinh xảo tiểu viện, một nữ tử hai mắt căng thẳng, chợt mang theo vẻ u oán hỏi. Cung kính đứng thẳng trước người nàng, đúng là nha hoàn Tiểu Ngọc vừa mới từ chỗ ở Hạ Ngôn trở về, tay Tiểu Ngọc đang cầm cuốn bí tịch " lạc hoa phá ngọc kiếm ". " Tiểu thư, hắn nhìn quyển sách này lúc đó không có cười đâu, giống như khinh thường tiểu thư tặng cuốn sách này! Bất quá, vị Hạ Ngôn thiếu gia thật sự là đẹp, ta xem trong các thiếu gia Hạ gia, chỉ có thiếu gia Hạ Ngôn là dễ nhìn nhất. " Tiểu Ngọc bĩu môi nói, nhớ tới vẻ tươi cười của Hạ Ngôn ngay lúc đó, liền trong lòng tức giận. Bất quá nghĩ đến tướng mạo phiêu dật của Hạ Ngôn, lại nhịn không được nói. "Quên đi, nếu hắn không cần, coi như ta không làm người tốt, kệ hắn thôi!" Hạ Tử Hân xiêm áo trắng, khẽ động cánh tay trắng nõn như bôi mỡ, khe khẽ thở dài nói. Nàng nghĩ, Hạ Ngôn đúng là không biết tự lượng sức mình, đều lúc này, vậy mà còn sĩ diện. Nàng sâu kín thở dài nói: "quên đi, về sau, ngươi đến bộ dáng gì, đều là chuyện của ngươi. Bất quá, tình huynh muội của ta và ngươi, ta sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong tâm. "