Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói cắt đứt thanh âm của ba người Cam Túc. Ông chủ cùng tiểu nhị của tửu lâu đã sớm trốn ở trong góc, bọn họ cũng không dám ra mặt xen vào việc của người khác. Bọn họ nghe biết thân phận hai đám người, trong lòng đã sớm rét lạnh. Con cháu của hai gia tộc siêu cấp, cho dù xuất thủ một kiếm giết chết bọn họ sợ rằng tại thành Tử Nguyệt cũng sẽ không có người nào dám nói nhiều. Lúc này ra mặt chẳng khác nào ngại mình đã sống quá lâu! Thanh âm này truyền đến, ba người Cam Túc đồng thời ngừng tiếng cười, ánh mắt ác độc nhìn về phía cửa tửu lâu. Trong tầm mắt của ba người có mấy người tu luyện trẻ tuổi đang đi tới. Người cầm đầu đang trừng mắt nhìn ba người bọn họ. - Cường giả Linh Sư! Ba người Cam Tùng nhìn nhau, lập tức liền cảm ứng được hơi thở linh lực trên người mới tới. Vừa rồi đúng là người này lên tiếng mắng ba người bọn hắn, người này rất có thể chính là con cháu Hạ gia. - Ngươi là người phương nào? Cam Tùng chớp mắt, vẻ mặt âm trầm hỏi. - Ta tên là Hạ Lưu, con cháu Hạ gia. Người vừa tiến vào tửu lâu chính là Hạ Lưu. Mới vừa rồi Hạ Lưu vừa dùng cơm trong một tửu lâu xong, đang chuẩn bị quay về gia tộc tu luyện võ kỹ, liền gặp được tên con cháu Hạ gia từ trong tửu lâu này đang chạy về gia tộc báo tin. Hạ Lưu nghe nói có người dám nhục mạ Hạ Ngôn, lập tức dậm chận trực tiệp dẫn theo mấy con cháu gia tộc khác chạy tới đây. Vừa vào cửa chợt nghe được ba người cười nhạo bốn người Bạch Hoa, Hạ Lưu đương nhiên biết bốn người Bạch Hoa có vị thế như thế nào trong gia tộc. Tuy rằng bốn người không phải con cháu trực hệ Hạ gia, nhưng lại thiên chân vạn xác là bằng hữu Hạ Ngôn, địa vị ở Hạ gia phi thường cao, thậm chí còn cao hơn con cháu trực hệ của gia tộc nhiều. Nhất là Bạch Hoa lại có năng lực kinh thương phi thường xuất chúng, ngay cả tộc trưởng cũng rất khách khí đối với Bạch Hoa. - Hạ Lưu? Ba người Cam Tùng ngẩn ra. - Ha ha! Tên rất hay, quả nhiên là tên rất hay. Ba người Cam Tùng nghe được tên Hạ Lưu liền cố ý cười giễu cợt. - Bạch Hoa tổng quản! Hạ Lưu ôm quyền hướng Bạch Hoa chào hỏi. - Ừ, Hạ Lưu tiên sinh. Bạch Hoa cũng hơi ôm quyền. Tuy rằng địa vị Bạch Hoa ở Hạ gia không bình thường, tuy nhiên cũng không tự cao tự đại. Gặp con cháu Hạ gia cũng luôn điềm đạm hòa nhã. - Vừa rồi chính là ba tên khốn nạn này nhục mạ Điện chủ Hạ Ngôn sao? Hạ Lưu giơ ngón tay chỉ ba người Cam Tùng, hỏi Bạch Hoa. - Đúng vậy! Ba người này là con cháu Cam gia thành Tử Nguyệt, chính bọn họ nhục mạ Hạ Ngôn ca. Tên vô lại này đáng giận nhất, hắn còn nói muốn giết Hạ Ngôn ca đó, nói Hạ Ngôn ca là tiểu nhân đắc chí! Bạch Hoa còn chưa kịp đáp lời, Bạch Nhị đã trợn mắt nhìn Cam Túc, chiếc miệng xinh xắn mấp máy nói. - Cam gia đã là mặt trời sắp lặn xuống núi, con cháu Cam gia không ngờ còn dám kiêu ngạo như thế. Muốn giết Điện chủ Hạ Ngôn? Đúng là kẻ si nói mộng! Hạ Lưu phì cười một tiếng nhìn về phía ba người, nói thêm một câu. - Đom đóm mà cũng dám tranh sáng cùng nhật nguyệt! - Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Cam Túc bị Hạ Lưa liên tục xỉ nhục, lập tức phẫn nộ quát. - Lỗ tai của ngươi bị hỏng rồi sao? Hạ Lưu cười lạnh nói. - Con cháu Hạ gia cảnh giới Linh Sư? Ta thật muốn xem một chút thực lực đến tột cùng như thế nào! Cam Tùng đưa tay ngăn Cam Túc không cho tiếp tục nói nữa, chính mình lên tiếng nói. - Được! Chúng ta cứ so một trận, sống chết tự chịu! Hạ Lưu lúc này cầm trường kiếm chặn phía trước, cười nói. "Keng" Cam Tùng rút ra trường đao của mình, đứng cách năm thước, chỉ đao vào Hạ Lưu quát: - Xuất kiếm đi! Cánh tay Hạ Lưu rung động một chút, vỏ kiếm liền tự động bay ra rơi trên mặt đất "ba" một tiếng, linh lực trong cơ thể vận chuyển phát ra những tiếng "ba ba" giòn vang, trường bào màu trắng tung bay. Khí thế hai người đều đang không ngừng tăng lên, đại chiến hết sức căng thẳng! - Dừng tay! Đúng lúc này lại xuất hiện một tiếng quát. Nghe được thanh âm này, ba người Cam Tùng đều chấn động thân hình, vội vàng xoay người lại nhìn. Ngay cả Cam Tùng cũng thu hồi trường đao trong tay hơi khom người xuống, ánh mắt cúi thấp. - Ra mắt các vị trưởng lão! Ba người đồng thời lên tiếng chào. Người từ bên ngoài tiến vào chính là chúng trưởng lão Cam gia. Đã nhiều ngày nay ngày nào chúng trưởng lão Cam gia cũng đến trước cửa trạch viện Hạ gia thỉnh cầu gặp Hạ Ngôn. Tuy nhiên bọn họ vẫn chưa lần nào có thể nhìn thấy Hạ Ngôn. Tuy rằng trong lòng phi thường bất mãn, nhưng bọn hắn căn bản không có biện pháp nào khác. Bọn họ cũng không muốn cơ nghiệp do tổ tông sáng lập cứ như vậy bị hủy đi. Không đến vạn bất đắc dĩ Cam gia cũng sẽ không rời thành Tử Nguyệt đi như vậy. Cho nên, bọn họ tuy rằng mỗi ngày cầu kiến cũng không thể gặp được Hạ Ngôn, nhưng vẫn ngày nào cũng toàn thể đến trước cửa trạch viện Hạ gia cầu kiến. Hôm nay bọn họ vẫn không thể gặp được Hạ Ngôn, chúng trưởng lão sau khi rời trước cửa trạch viện Hạ gia liền mang theo một bụng bất mãn cùng nhau tiến vào tửu lâu dùng cơm. Vừa đúng lúc bắt gặp con cháu gia tộc đang phát sinh mâu thuẫn với người khác. - Có chuyện gì? Đại trưởng lão quét mắt nhìn ba người một cái, sắc mặt dần dịu lại. Ba người Cam Tùng đều là con cháu trẻ tuổi kiệt xuất của Cam gia, trong đó Cam Tùng và Cam Túc không lâu trước đều đã bước vào cảnh giới Linh Sư, tiền đồ không thể hạn lượng. - Hồi bẩm Đại trưởng lão! Cam Tùng đưa mắt nhìn đám người Hạ Lưu một chút. - Ba người chúng ta mới vừa đang dùng cơm trong tửu lâu, Cam Túc đệ đệ nói Điện chủ Hạ Ngôn thật quá phách lối, đúng lúc bị mấy người bàn bên cạnh nghe được. Mấy người này thân là Tổng quản ngoại viện và Chấp sự ngoại viện Hạ gia, nghe được chúng ta nói Điện chủ Hạ Ngôn phách lối liền đứng ra chỉ tay. Cam Tùng tóm tắt lại chuyện vừa trải qua nói một lần, dĩ nhiên là tránh nặng tìm nhẹ. Đám người Bạch Hoa chỉ cười lạnh cũng không cắt ngang. Mấy lão già vừa mới tới này đều là trường lão của Cam gia, đương nhiên đứng về phía con cháu của gia tộc mình, cho dù bọn họ cắt ngang lời Cam Tùng nói cũng không có tác dụng gì. - Các ngươi nói thật đúng, Điện chủ Hạ Ngôn kia sĩ diện cũng không phải lớn bình thường! Chúng ta liên tiến tới tận cửa cầu kiến tám ngày cũng không thể gặp mặt hắn một lần. Cam gia cửu trưởng lão trong lòng sớm đã bất mãn Hạ Ngôn, lúc này lập tức lớn tiếng nói - Cửu trưởng lão! Đại trưởng lão nhíu mày liếc mắt nhìn cửu trưởng lão một cái, cửu trưởng lão hừ nhẹ một tiếng không tiếp tục nói nữa. Cam gia Đại trưởng lão lại nhìn về phía đám người Bạch Hoa - Thì ra là Tổng quản và Chấp sự ngoại viện Hạ gia. - Đúng vậy! Bạch Hoa gật đầu, nhìn Cam gia đại trưởng lão một chút, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp. - Ha ha! Chuyện này chẳng qua chỉ là hiểu lầm, ta thấy không bằng chấm dứt ở đây được không? Đại trưởng lão cười cười, hắn không muốn làm lớn chuyện. Mặc kệ thế nào, hiện tại Hạ gia có một Hạ Ngôn, liền có thể khiến người mình mất mấy cái mạng già này. - Bỏ đi? Đừng hòng! Bạch Nhị lập tức giận dữ nói. - Ba tên đốn mạt này nhục mạ Hạ Ngôn ca, còn cả ta nữa, bọn họ phải chịu nhận lỗi! Bạch Nhị khi nói còn cúi đầu nhìn bộ ngực sữa cao vút của mình một cái, nghĩ tới vừa rồi thiếu chút nữa bị chúng tập kích không khỏi một trận tức giận, hung ác nhìn về phía vẻ mặt dâm tà của Cam Túc kia. "Đại sự không ổn!" Tên con cháu Hạ gia vừa rồi chạy về báo tin tròng mắt xoay chuyển, thầm nghĩ trong lòng. " Vừa rồi chỉ có ba tên trẻ tuổi, Hạ Lưu ca đến đây tự nhiên có thể đối phó. Hiện tại mấy lão già đó đều đến đây, Hạ Lưu ca có thể cũng không trụ được, ừ, ta phải trở về báo tin mới được!" Tên con cháu Hạ gia này lui lại đến phía sau mọi người, rồi lặng lẽ chuồn ra khỏi tửu lâu. - Uh? Đại trưởng lão thần sắc hơi trầm xuống. Cam gia là một trong ba đại gia tộc thành Tử Nguyệt! Hắn là Cam gia Đại trưởng lão, thân phận cao cũng không có mấy người ở thành Tử Nguyệt có thể so được. Hắn chính miệng ôn tồn cầu hòa cùng mấy người trẻ tuổi Hạ gia, đối phương không ngờ còn không đáp ứng! Mấy người trẻ tuổi Hạ gia này cũng quá kiêu ngạo rồi!? Nếu không để đối phương nhìn lại sắc mặt một chút, vậy sau này Cam gia làm sao có thể tiếp tục đi lại tại thành Tử Nguyệt được nữa? - Không biết lớn nhỏ, thật liều lĩnh! Cửu trưởng lão rốt cuộc không kìm nổi lớn tiếng quát mắng. Mấy hậu bối tuổi trẻ Hạ gia này cũng dám không để bọn họ vào mắt, những người bọn họ đây đều là Cam gia trưởng lão, đương nhiên cả đám đều phẫn nộ. Nếu mấy con cháu trẻ tuổi Cam gia không có nhục mạ Hạ Ngôn, nếu chỉ qua lại mấy câu xích mích với đám người Bạch Hoa thôi, vậy sau khi trưởng lão Cam gia ra mặt, mấy người Bạch Hoa khẳng định sẽ không nói thêm cái gì nữa. Nhưng đối phương lại nhục mạ chính Hạ Ngôn, tâm tư Bạch Hoa cũng giống như Bạch Nhị, đối phương phải xin lỗi. - Trưởng lão! Mấy người này cũng không phải con cháu trực hệ Hạ gia, bọn họ cũng không phải họ Hạ. Cam Tùng chỉ bốn người Bạch Hoa, Bạch Nhị nói. - Sao? Ánh mắt Cam gia đại trưởng lão sáng lên, ngay cả con cháu trực hệ Hạ gia cũng không phải, chuyện này tựu dễ xử lý rồi - Người trẻ tuổi ta niệm tình các ngươi tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, chuyện này kết thúc ở đây đi! Cam gia Đại trưởng lão hít vào một hơi, thần sắc liên tục biến đổi, cuối cùng vẫn không có phát tác. - Không được, hắn nhất định phải xin lỗi! Bạch Nhị duỗi cánh tay trắng như ngọc ra, cầm trường kiếm chỉ vào Cam Túc nói. - Không biết lớn nhỏ, cuồng vọng như thế! Để ta giáo huấn các ngươi! Cam gia cửu trưởng lão hét lớn một tiếng, rốt cuộc không thể chịu được, linh lực kích động, xuất thủ muốn giáo huấn đám người Bạch Nhị. Bọn họ những trưởng lão này vẫn luôn cao cao tại thượng, chưa từng chịu tức giận như vậy. Không ngờ ngay cả mấy tiểu bối hiện tại cũng không để bọn họ vào mắt. - Lão thất phu, ngươi dám! Hạ Lưu thấy cửu trường lão kia xuất thủ, lập tức nâng trường kiếm trong tay xông lên nghênh chiến. Hắn nếu đã ở nơi này, đương nhiên không thể để đám người Bạch Hoa bị thương. Nhất là Bạch Nhị, quan hệ với Hạ Ngôn cũng không đơn giản là bằng hữu bình thường. Hạ Lưu vẫn cảm thấy Bạch Nhị rất có thể là nữ nhân của Hạ Ngôn. Hiện tại đúng là một cơ hội tốt. Nếu mình có công bảo hộ Bạch Nhị, vậy Hạ Ngôn khẳng định sẽ kính trọng mình thêm mấy phần. Cho dù bởi vậy mà thụ thương cũng sẽ không hối tiếc. Cho nên, Hạ Lưu không chút do dự liền lao lên, biết rõ mình không phải đối thủ lão già này, nhưng cũng không có bất cứ do dự gì. Hắn biết, Cam gia trưởng lão khẳng định không dám thật sự giết mình. Hạ Lưu xông lên che ở trước người Bạch Nhị, một kiếm va chạm với linh lực từ bàn tay Cam gia cửu trưởng lão tuôn ra. Hạ Lưu chỉ cảm giác được một cỗ lực lượng hùng hậu không thể địch nổi từ trên trường kiếm truyền tới toàn thân, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động kịch liệt, thân thể không tự chủ được bay ngược lại rất xa. Cam gia cửu trưởng lão sau khi xuất thủ một kích, lại lui thân thể trở về, lạnh lùng nhìn Hạ Lưu bị chính mình đánh bay đi. - Linh Sư trung kỳ. Tuổi trẻ như thế cũng coi như không tầm thường. Cửu trưởng lão lạnh nhạt nói. - Hạ Lưu tiên sinh, ngài không sao chứ? Bạch Hoa cau mày, vội vàng đến bên cạnh Hạ Lưu. Đỡ Hạ Lưu đứng lên khẩn trương hỏi. Hạ Lưu lắc đầu, khóe miệng tràn ra một tia máy tươi, xua tay cười nói với Bạch Hoa: - Không sao, ta không sao.