Linh La Giới

Chương 210: Đan dược nhị phẩm

17-11-2024


Trước Sau

Ánh mặt trời chiều chiếu xuống Học Viện Tử Diệp, không gian như nhiễm một màu hồng đậm mỹ lệ.
 Hai người Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà đứng trước cơ quan trận cao cấp, Mễ Tuyết nhìn chằm chằm vào trong cơ quan trận cao cấp.
Trong lòng nàng vẫn luôn luôn có một loại cảm giác, Hạ Ngôn lúc này vẫn còn đang ở bên trong cơ quan trận cao cấp.
Mà Vương Thiên Hà thì lại thỉnh thoảng đem ánh mắt đảo về phía khác, sau đó lại chuyển hướng Mễ Tuyết, trong lòng không quá tin tưởng Hạ Ngôn vẫn còn đang ở bên trong cơ quan trận.
 - Mễ Tuyết, ta nghĩ Hạ Ngôn không có khả năng ở bên trong cơ quan trận cao cấp đâu.
Thân pháp của Hạ Ngôn tuy rằng rất huyền ảo, thế nhưng những người cơ quan trong cơ quan trận cao cấp, tất cả đều có thực lực Linh Sư hậu kỳ.
Hơn nữa bên trong đó có nhiều người cơ quan như vậy, thân pháp của Hạ Ngôn có cao tới đâu đi nữa cũng khó có thể duy trì được a.
 Vương Thiên Hà phân tích nói.
Phân tích của hắn, ngược lại cũng có đạo lý.
 Mễ Tuyết chuyển đôi mắt đẹp, liếc mắt nhìn Vương Thiên Hà, đôi mày liễu hơi nhấc lên, trong lòng cũng nhịn không được thầm nghĩ.
 - Lẽ nào Hạ Ngôn thực sự rời khỏi rồi? Nhìn sắc trời lúc này, đã gần sẩm tối, chỉ cần nửa canh giờ nữa thôi là màn đêm sẽ buông xuống.
 Đột nhiên.
Đúng lúc này, từ trong cơ quan trận cao cấp có một đạo nhân ảnh phóng ra ngoài trong nháy mắt, quần áo màu trắng, phi thường bắt mắt.
 Sau khi bóng người từ trong cơ quan trận hiện thân, liền thở ra một hơi dài, rồi duỗi thẳng thắt lưng, ánh mắt nhìn về phía Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết.
Hít thở mấy hơi, dần dần ổn định linh khí lên xuống bất định trong cơ thể, nét đỏ hồng trên khuôn mặt cũng chậm rãi rút lui.
 - Hạ Ngôn? Vương Thiên Hà trong nháy mắt vừa rồi, cặp mắt mở rất lớn, không thể tin tưởng được nhìn Hạ Ngôn vừa mới từ trong cơ quan trận lao ra ngoài.
 "Điều này sao có thể?" Trong lòng Vương Thiên Hà rít gào một câu.
 - Các vị còn chưa đi sao? Hạ Ngôn nhìn thấy hai người, mỉm cười.
 - Cơ quan trận cao cấp này, quả thực là khó khăn.
 Lúc này, bộ quần áo màu trắng trên người Hạ Ngôn đã sớm ướt đẫm mồ hôi, hắn tại cơ quan trận cao cấp này, cũng phải chịu mạo hiểm vạn phần.
 Nói xong, Hạ Ngôn lại lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng.
 "Bất quá, ngày hôm nay kinh nghiệm lần đầu tiên, sau này khẳng định sẽ dễ dàng hơn nhiều".
 - Chúng ta cũng vừa mới từ trong cơ quan trận đi ra.
 Đôi mắt đẹp của Mễ Tuyết vừa chuyển nói.
 Tuy rằng trên mặt nàng không có bao nhiêu biểu tình, thế nhưng trong lời nói của nàng lại không hề bình tĩnh.
 - Hạ Ngôn, nói nhanh lên, rốt cuộc là cơ quan trận cao cấp kia khó khăn như thế nào.
 Vương Thiên Hà không kiềm chế được tâm tình kích động, vẻ mặt chờ mong.
 Phải biết rằng, học viên của Học Viện Tử Diệp có thể tiến vào cơ quan trận cao cấp, tuyệt đối không vượt quá mười người.
Học Viện Tử Diệp là địa phương nào? Toàn bộ khu vực trực thuộc Thành Tử Diệp, những người tu luyện tuổi còn trẻ, toàn bộ tinh anh đều tập trung hết chỗ này.
Thế nhưng, trong học viện, bao gồm cả Viện trưởng, có thể tiến vào cơ quan trận tu luyện, cũng không đủ tới mười người.
 Vương Thiên Hà đương nhiên kích động! … Đầu tháng mười! Trong tiểu viện của Hạ Ngôn, một con chim nhỏ đỗ xuống cúi đầu trong cánh ấm áp ngủ vùi, bỗng nhiên kinh sợ giương cánh bay lượn.
Ánh mặt trời từ phương đông nghiêng xuống chiếu rọi.
 Trong sương phòng bên phải, Hạ Ngôn đỏ hai mắt, chiếc đỉnh lô trước mặt hắn, quang mang màu tím lập lòe.
 Trên giá sách đặt trong gian phòng, đã xếp hơn mười chiếc hộp gấm gỗ lim.
Trong những hộp gấm này, có sáu bảy loại đan dược nhất phẩm.
Những đan dược này chính là do Hạ Ngôn luyện chế ra trong nhiều ngày vừa qua.
 Mặc dù Hạ Ngôn cũng không thể đảm bảo mỗi một lần luyện chế đều thành công.
Bình thường, xác xuất luyện chế thành công cũng chỉ có khoảng 50%.
Luyện Đan Sư bình thường, đương nhiên không thể đạt được xác xuất thành công như vậy.
Lúc này, Hạ Ngôn trong gian phòng, căn bản không cảm giác được sắc trời đã dần dần sáng lên.
Đan dược đang ngưng tụ thành hình trong đỉnh lô, đã tiêu hao của Hạ Ngôn đủ thời gian một canh giờ.
 Dựa theo tình huống bình thường, Hạ Ngôn hẳn là trước khi trời sáng sẽ nghỉ ngơi khoảng một canh giờ rồi mới thức dậy đi học viện.
Mà hiện tại, thời gian như đã hoàn toàn dừng lại, đan dược trong đỉnh lô lúc này vẫn còn chưa hoàn thành.
 - Luyện chế viên Dưỡng Thần Đan này, hình như ta đã tiêu hao nhiều tinh lực hơn so với lần trước.
 Trong đầu Hạ Ngôn chuyển động, hắn khống chế hồn lực đã càng ngày càng thuần thục.
 Tuy rằng không chú ý tới thời gian, bất quá Hạ Ngôn cũng cảm giác được lúc này luyện chế ra Dưỡng Thần Đan, so với lần đầu tiên luyện chế Dưỡng Thần Đan càng tốn công tốn sức hơn một chút.
Thời gian, lại tiếp tục trôi qua một nén nhang.
 Đột nhiên, trong mắt Hạ Ngôn sáng ngời, nhìn chằm chằm vào đỉnh lô, con mắt bỗng nhiên trợn to.
 - Đan dược hiện tại hẳn là thành rồi! Tử Vân Linh Hải của Hạ Ngôn đột nhiên co rút lại kịch liệt, tin tức từ trong đỉnh lô truyền lại cho thấy đan dược đã hình thành.
Đồng thời thu hồi hồn lực và linh lực từ trong đỉnh lô.
Đỉnh lô nguyên bản đang rung động rất nhỏ cũng khôi phục lại yên lặng.
Ánh mắt Hạ Ngôn nhanh chóng tập trung vào đan dược trong đỉnh lô.
 Dưỡng Thần Đan này, là một loại đan dược màu đỏ đậm, công dụng chính là dưỡng thần định thần.
Nếu như người tu luyện sử dụng, có thể đề cao tinh thần, hết sức chăm chú để bản thân tiến vào trong trạng thái tu luyện.
Tu luyện như vậy thì hiệu suất sẽ càng cao hơn.
 Trong những loại đan dược nhất phẩm, Dưỡng Thần Đan chỉ coi như loại đan dược tương đối bình thường, bất quá, so với Tụ Khí Đan và Khí Huyết Đan vẫn quý giá hơn một chút.
Độ khó để luyện chế ra, cũng càng cao hơn một chút.
 Đan dược nhất phẩm mà Hạ Ngôn luyện chế ra, bình thường đều chỉ thành công sau hai lần luyện chế, sau đó mới luyện chế loại đan dược tiếp theo.
Mà lúc này đây, luyện chế viên Dưỡng Thần Đan thứ hai, lại làm cho Hạ Ngôn đột nhiên thấy được tinh lực tiêu hao nhiều hơn so với lần đầu tiên.
Bất quá, Hạ Ngôn cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là âm thầm hy vọng viên Dưỡng Thần Đan này có thể thành công.
 Cẩn thận lấy viên Dưỡng Thần Đan màu đỏ thẫm từ trong đỉnh lô ra ngoài, lúc này Hạ Ngôn mới chú ý tới ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu rọi vào trong phòng.
 - Hử? - Dĩ nhiên dùng tới nhiều thời gian như vậy? Hạ Ngôn hơi sửng sốt, kinh ngạc.
 Thổ Cẩu lúc này cũng không ở trong phòng, mà là nửa ngồi xổm cạnh vách tường trong biệt viện.
Nghe được trong phòng có động tĩnh, thân thể Thổ Cẩu hóa thành một bóng mờ, liền từ trước cửa chạy vào trong sương phòng.
 - Thật thơm! Cầm Dưỡng Thần Đan trong lòng bàn tay Hạ Ngôn, trong liên tục lòng không ngừng nói.
 Sau một lúc lâu, viên Dưỡng Thần Đan màu đỏ đậm sáng bóng này quả nhiên không tiêu tan trong không khí.
Đây lại là một viên Dưỡng Thần Đan được luyện chế thành công.
Hạ Ngôn không khỏi cười cười, xoay chuyển ánh mắt, từ bên cạnh cầm lấy một chiếc hộp gấm gỗ lim.
 - Trước đó, mỗi một loại đan được ta đều thất bại hai lần, thành công hai lần.
Mà Dưỡng Thần Đan này, ta chỉ luyện chế hai lần, nhưng cả hai lần đều thành công.
 Hạ Ngôn chuẩn bị để viên Dưỡng Thần Đan vào trong chiếc hộp gấm gỗ lim.
 - Không đúng nha! Hạ Ngôn khẽ cau mày, cảm giác được viên Dưỡng Thần Đan cầm trong tay tựa hồ như so với những viên Dưỡng Thần Đan trước đó có chút không giống.
Viên Dưỡng Thần Đan này, "khí" tràn ra tựa hồ mạnh mẽ hơn một ít so với viên trước kia.
Loại "khí" này kỳ thực chính là dược tính của đan dược.
Loại "khí" này kỳ thực phi thường khó phát hiện ra, chỉ có những Luyện Đan Sư vô cùng mạnh mẽ, hoặc là dược sư nhị phẩm mới có thể cảm giác được "khí", sau đó kết luận được phẩm cấm của loại đan dược này.
 Để chứng minh, Hạ Ngôn lại lấy một viên Dưỡng Thần Đan để trong chiếc hộp gấm gỗ lim khác cầm tới, mở ra, đem viên Dưỡng Thần Đan kia cầm trên tay cảm giác một chút.
 - Quả nhiên là không giống nhau.
 Hạ Ngôn trầm ngâm.
 Bỗng nhiên.
 - Lẽ nào, đây là Dưỡng Thần Đan nhị phẩm? Thân thể Hạ Ngôn chấn động, sau đó mừng rỡ.
 Phẩm cấp của đan dược tuy rằng không giống, thế nhưng tài liệu của mỗi loại dan dược lại đều giống như nhau.
Vì vậy, phẩm cấp khác nhau, điều này có liên quan tới năng lực của Luyện Đan Sư.
Đương nhiên rồi, còn có một nhân tố then chốt khác nữa, chính là số lượng của dược liệu.
Số lượng dược liệu thiếu, tự nhiên cũng không thể luyện chế ra được đan dược phẩm cấp cao.
Dược lực ẩn chứa bên trong dược liệu không đủ, cho dù toàn bộ ngưng tụ lại thì cũng chỉ có thể luyện chế ra đan dược cấp thấp mà thôi.
 Giá trị của đan dược nhị phẩm so với đan dược nhất phẩm cách xa nhau.
Nếu như đan dược nhất phẩm giá trị một nghìn kim tệ thì đan dược nhị phẩm sẽ có giá trị tới hai nghìn kim tệ.
Nếu là đan dược tam phẩm thì giá trị của nó sẽ là ba nghìn kim tệ.
Chênh lệch giữa đan dược nhất phẩm và đan dược nhị phẩm tuy rằng rất lớn, thế nhưng cũng không tính là phi thường lớn, chênh lệch lớn hơn nữa chính là khoảng cách giữa đan dược tam phẩm và đan dược tứ phẩm.
 Nếu như giá trị của đan dược tam phẩm là ba nghìn kim tệ, như vậy giá trị của đan dược tứ phẩm lên tới sáu nghìn kim tệ, thậm chí là nhiều hơn.
Bởi vì, đan dược tứ phẩm cần phải Luyện Đan Sư cảnh giới từ Đại Linh Sư trở lên mới có thể luyện chế được, cũng chính là Luyện Đan Sư trung cấp mới có thể luyện chế thành công.
 Sau khi kích động một hồi, Hạ Ngôn dần dần hồi phục lại tâm tình, cầm lấy hai viên Dưỡng Thần Đan thu hồi lại.
 - Ngày hôm nay không ngủ nữa, hiện tại nên gấp tới học viện.
 Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Thổ Cẩu.
 - Thổ Cẩu, giữ nhà cho tốt.
 - Ngao ô… Thổ Cẩu tru lên một tiếng trầm thấp, thoạt nhìn phi thường không muốn.
Bất quá, nó lập tức trở nên vui sướng, đôi con mắt lóe lên tia sáng màu xanh nhạt.
 Hạ Ngôn cũng không để ý tới, trực tiếp bước ra sân.
Tiểu Thanh đã dậy từ rất sớm, đang quét dọn trong sân, vừa thấy Hạ Ngôn đi ra, liền vội vã chạy tới.
 - Tiểu Thanh.
Ngày hôm nay ta không ăn điểm tâm nữa, muội cứ ăn đi, ta hiện tại phải tới học viên ngay.
 Hạ Ngôn cười, hướng về phía Tiểu Thanh đang đi tới nói.
 Tâm tư của Hạ Ngôn còn đang lo lắng tới bí điển Nhân cấp cơ bản cuối cùng trong tầng thứ hai Kinh Các của học viện.
Trải qua mấy ngày nay đọc bí điển, bí điển Nhân cấp tầng thứ hai, đã bị Hạ Ngôn hầu như xem qua toàn bộ, chỉ còn lại mấy bản, ngày hôm nay chắc có thể hoàn tất.
 - Ngày hôm nay xem xong tất cả bí điển Nhân cấp.
Ngày mai, phải đi xem bí điển Thiên cấp.
 Linh lực bên trong thân thể của Hạ Ngôn hơi vận chuyển, Thần Hi kiếm trong tay hơi rung động.
 - A.
 Tiểu Thanh lên tiếng, lại nói.
 - Hạ Ngôn ca, ngày hôm muội muốn đi phường thị mua một vài thứ.
 Hạ Ngôn cười.
 - Đi đi, không có việc gì, để Thổ Cẩu đi với muội.
 Hạ Ngôn xoay người, nhìn thấy Thổ Cẩu đang nhấc chân trước lên, há miệng lộ ra đôi răng nanh.
 - Xem ngươi rất đắc ý! Hạ Ngôn trừng mắt liếc nhìn Thổ Cẩu.
 - Nhất định phải bảo vệ Tiểu Thanh thật tốt.
Nếu như để Tiểu Thanh bị thương, xem ta trị ngươi như thế nào.
 Da lông Thổ Cẩu nhanh chóng dựng lên, liên tục gật đầu.
 - Tiểu Thanh, có phải là không còn tiền rồi? Hạ Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới kim tệ, thuận miệng hỏi.
 Cái đầu nhỏ xinh của Tiểu Thanh lắc mạnh, thanh thúy nói.
 - Lần trước huynh đưa cho ta một vạn kim tệ, vẫn còn hơn một nghìn nữa.
 Trước đó Hạ Ngôn đã đưa cho nàng một vạn kim tệ dùng để mua các loại dụng cụ gia đình.
 - A.
Vậy thì tốt rồi.
Vậy muội đi đi, muốn mua cái gì thì mua cái đó, không cần tiếc tiền, biết không? Hạ Ngôn cười nói với Tiểu Thanh.
 Rời khỏi biệt viện, Hạ Ngôn dần dần tăng tốc độ bước chân.
Ngày hôm nay bởi vì đến học viện so với bình thường chậm hơn nửa canh giờ, vì vậy Hạ Ngôn trên đường đi, không nhịn được liền bước nhanh hơn.
 Bảo vệ trước cửa Học Viện Tử Diệp, sớm đã quen biết với Hạ Ngôn.
Hiện tại Hạ Ngôn không cần đưa ta chứng nhận học viên cũng có thể tự do ra vào.
Bảo vệ cửa đối với Hạ Ngôn có thể nói cực kỳ khách khí, Hạ Ngôn là học viên đặc thù của học viện, cũng chính là cường giả Linh Sư.
Bảo vệ cửa tuy rằng không biết thực lực của Hạ Ngôn mạnh như thế nào.
Bất quá, hắn tuổi còn trẻ như vậy mà đã là Linh Sư, cũng để cho bọn họ bội phục trong lòng.
 - Tới rồi? Hứa lão nhìn thấy Hạ Ngôn tới, lông mi vừa nhấc thấp giọng nói.
 Hạ Ngôn cười gật đầu, cung kính đáp.
 - Vâng, chào Hứa lão.
 Tiến vào cửa tầng một, đoạn đối thoại như vậy, sớm đã trở thành thói quen.
Buổi sáng mỗi ngày, Hạ Ngôn đều cùng với Hứa lão trao đổi đơn giản như vậy.
Bình thường, khi tới đây, Hạ Ngôn cùng với Hứa lão chào hỏi vài câu, sau đó liền theo cầu thang bằng gỗ bước lên tầng hai, bước chân của Hạ Ngôn rất nhẹ nhàng, không hề có tiếng động vang lên.
 Người bình thường khi đi trên cầu thang bằng gỗ, chân đạp trên bậc thang sẽ sinh ra một ít âm thanh, thế nhưng Hạ Ngôn lại khác, bước chân của hắn không hề sinh ra âm thanh.
Khi bước chân trên cầu thang, Hạ Ngôn tự động vận chuyển linh lực trong cơ thể, làm cho thân thể trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
 - Một quyển bí điển Nhân cấp cuối cùng.
 Hạ Ngôn đi tới tầng thứ hai, ánh mắt đảo qua, nhìn về phía quyển bí điển Nhân cấp cuối cùng.
Buổi trưa ngày hôm qua, Hạ Ngôn đã xem đến quyển bí điển phía trước, cũng đã dừng lại không ít thời gian.
Mà Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết, lúc đó đang đợi Hạ Ngôn, vì vậy Hạ Ngôn không vội vã xem quyển bí điển cuối cùng.
Ngày hôm nay, có thời gian rất thoải mái, xem quyển bí điển cuối cùng này, sau khi xem xong, còn có thể đi lên tầng ba bắt đầu xem qua bí điển Thiên cấp.
 - Uy lực của bí điển Thiên cấp, so với bí điển Nhân cấp bình thường mạnh mẽ hơn gấp mười lần.
Không biết Linh La kiếm của ta hiện tại dung hợp bí điển Thiên cấp, rốt cuộc là có khó khăn hay không? Tâm tư Hạ Ngôn chuyển động.
 Trước đây, Hạ Ngôn chưa bao giờ xem qua bí điển Thiên cấp.
Bất quá, lão đầu Thánh Hoàng đã từng nói qua, lấy độ cứng cỏi của tinh thần Hạ Ngôn hiện tại, hẳn là miễn cưỡng có thể xem qua bí điển Thiên cấp tiến hành dung hợp.
Đương nhiên, muốn hoàn toàn dung hợp còn cần phải có thời gian tương đối dài.
 "Kim Tài Phục Ma Bổng!" Hạ Ngôn vừa nhìn thấy mấy chữ viết màu vàng ngay trang đầu tiên.
Hiển nhiên, bản bí điển võ kỹ Nhân cấp này tên là "Kim Tài Phục Ma Bổng", một loại võ kỹ dùng côn bổng tương đối mạnh mẽ.
 Trên mặt mỉm cười, Hạ Ngôn bắt đầu xem xét.
Sau nửa canh giờ, Hạ Ngôn nhìn qua tờ cuối cùng, sau đó nhẹ nhàng khép bí điển lại.
Diễn luyện võ kỹ trong đầu, cũng dần dần dừng lại, Linh La Kiếm dung hợp với bí điển "Kim Tài Phục Ma Bổng" một lúc sau đã hoàn toàn thành công.
 - Xong.
 Hạ Ngôn thở một hơi dài, cầm "Kim Tài Phục Ma Bổng" để lại chỗ cũ, ánh mắt nhìn về phía tầng ba tàng kinh các.
 Bỗng nhiên.
 Tâm linh Hạ Ngôn chấn động! Hắn cảm giác được, chiêu thức Linh La Kiếm đột nhiên tự động diễn luyện trong đầu.
Đối với Linh La Kiếm, Hạ Ngôn đương nhiên vô cùng quen thuộc.
Bất quá, trước đây, Hạ Ngôn cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện giống như thế này.
Sau khi thất kinh, suy nghĩ trong đầu Hạ Ngôn nhanh chóng chuyển động.
Linh La Kiếm diễn luyện với tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng, dĩ nhiên dần dần bắt đầu bành trướng mạnh mẽ, thực sự giống như muốn từ trong đầu nhảy ra ngoài.
 - Không tốt, ta phải nhanh chóng quay về.
 Trong đầu Hạ Ngôn khẽ động, linh lực dưới chân bỗng nhiên tuôn ra.
 Ba một tiếng! Dưới chân mạnh mẽ phát lực, thân hình Hạ Ngôn, liền hóa thành một đạo bóng mờ màu trắng hướng về phía tầng một phóng đi.
Hứa lão vẫn đang ngồi trên ghế tầng một, đột nhiên cảm giác được một cỗ linh lực từ trên tầng hai lao xuống.
 Tinh quang trong mắt chợt lóe, Hứa lão mạnh mẽ từ ghế đứng lên, ánh mắt ngưng tụ.
Lão vừa nhìn, phát hiện chính là Hạ Ngôn đang lao xuống.
Chỉ thấy hai mắt Hạ Ngôn giống như một đoàn hỏa diễm dang thiêu đốt, linh lực trong cơ thể phảng phất giống như biển lửa vô biên vô hạn đấu đá lung tung, xông ra bốn phương tám hướng.
 Chỉ thoáng qua, thân thể Hạ Ngôn liền chạy ra khỏi Kinh Các, thân ảnh chậm rãi biến mất khỏi tầm nhìn của Hứa lão.
 - Hạ Ngôn làm sao vậy? Hứa lão nhíu mày, lắc đầu không giải thích được.
 - Không đúng, lẽ nào trên lầu xảy ra chuyện? Thân hình Hứa lão chấn động, cơ thịt già nua trên mặt kịch liệt co quắp một chút, nhanh chóng lắc mình một cái đã vọt tới tầng hai.
Xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy kinh thư trong tầng hai hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này mới thở dài một hơi.
 - Lão nhị tại tầng ba, Hạ Ngôn mặc dù thực sự điên cũng không có khả năng tạo thành thiệt hai cho lầu ba.
 Hứa lão khẽ gật đầu.
 - Hạ Ngôn này, rốt cuộc là làm sao vậy chứ? Giống như là phát điên vậy? - Ta lên tầng ba xem một chút cho yên tâm.
 Hứa lão xoay chuyển ánh mắt, lại hướng tới tầng ba bước đi.
 Lúc này, Hứa lão nhị và Vương Thiên Hà, còn có Mễ Tuyết, xác thực vẫn còn đang ở trong tầng ba Kinh Các.
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết mấy ngày nay vẫn đang nghiên cứu một loại bí điển Thiên cấp.
 Tuy rằng đã gần một canh giờ trôi qua, thế nhưng hai người bọn họ ngay cả một quyển bí điển Thiên cấp cũng còn chưa xem xong.
Trên cơ bản, mỗi một ngày bọn họ cũng chỉ có thể nhìn một tờ.
Tuy rằng như vậy, hai người cũng từ trong bí điển Thiên cấp thu được chỗ tốt rất lớn.
Võ kỹ mà hai người bọn họ tu luyện, đều có sự đề thăng và hoàn thiện trong trình độ nhất định.
 Hai người này, vốn là Linh Sư hậu kỳ, thậm chí là cảnh giới Linh Sư đỉnh.
Mặc dù tu luyện bí điển Thiên cấp, bọn họ cũng có thể làm được, chỉ là không thể nào đánh ra được uy lực thực sự của bí điển Thiên cấp.
Cho nên, nếu muốn hấp thu một ít kinh nghiệm đường lối trong bí điển Thiên cấp hữu dụng với chính mình, điều này hoàn toàn có thể làm được.
 - Tầng ba không có chuyện gì chứ? Sau khi Hứa lão lên tầng ba, nhìn Hứa lão nhị, Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết một chút, lên tiếng hỏi.
 Hứa lão nhị sửng sốt nói.
 - Không có chuyện gì, sao vậy? Hứa lão nhị còn chưa biết chuyện vừa mới xảy ra tại tầng hai.
 - Vừa rồi, Hạ Ngôn giống như đang phát điên từ trong Kinh Các xông ra ngoài.
Ta lo lắng gặp chuyện không may, vì vậy lên đây xem thế nào.
 Hứa lão nhìn thấy tầng ba không có chuyện gì, liền nói.
 - Hạ Ngôn điên? Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết đồng loại nhìn về phía Hứa lão, con mắt trợn to.
 - Hạ Ngôn làm sao vậy? Hứa lão nhị cũng vô cùng kinh ngạc hỏi lại.
 - Ta cũng không biết, vừa rồi ta ở dưới tầng một.
Hạ Ngôn đôt nhiên từ trên tầng lao xuống, hai mắt đỏ đậm, giống như là mất đi thần trí vậy.
 Hứa lão lắc đầu.
 - Hắc hắc, lực chân của Hạ Ngôn này thực mạnh, tốc độ cũng nhanh kinh người, ngay cả ta cũng không kịp phản ứng, hắn đã từ bên trong vọt ra ngoài.
 Hứa lão cảm thán nói.
 - Ta còn tưởng hắn gây ra hư hỏng gì đó, vì vậy muốn lên trên xem, tầng thứ hai vẫn hoàn hảo.
 - Tại sao lại như vậy? Hạ Ngôn không phải đều rất trầm ổn hay sao? Hài tử này, lần đầu tiên ra nhìn thấy hắn, ta còn nghĩ hắn không giống như một thanh niên mười lăm tuổi.
 Hứa lão nhị lắc đầu, dừng lời lại.
 - Hứa lão, Hạ Ngôn hiện tại đã rời khỏi? Mễ Tuyết nhịn không được hỏi, đôi mắt đẹp khẽ chuyển động.
 Không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm giác được chính mình có chút lo lắng.
 Vương Thiên Hà cũng nhíu mày.
 - Hạ Ngôn làm sao có thể bị điên, ngày hôm qua hắn còn tu luyện ở trong cơ quan trận cao cấp! - Cơ quan trận cao cấp? Hai vị Hứa lão đồng loạt thất kinh hỏi.
 - Đúng vậy, ngày hôm qua, sau khi ăn xong bữa trưa, cùng chúng con tới cơ quan trận, Hạ Ngôn đột nhiên nói muốn đi vào cơ quan trận cao cấp thử xem thế nào.
Con và Mễ Tuyết còn khuyên hắn không nên mạo hiểm, không nghĩ tới, khi chúng ta từ trong cơ quan trận trung cấp đi ra ngoài, Hạ Ngôn vẫn còn chưa ra.
 Vương Thiên Hà hít vào một hơi, ánh mắt sáng ngời.
 - Lúc đầu con còn tưởng hắn thất bại nên đi ra trước rồi.
Mễ Tuyết lại nói chờ một chút.
Không nghĩ tới, khi chúng con chờ đợi khoảng một nén nhang, Hạ Ngôn đột nhiên từ trong cơ quan trận cao cấp lao ra ngoài.
 - Uhm.
 Mễ Tuyết cũng gật đầu.
 Hai vị Hứa lão nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
 Phải biết rằng, cơ quan trận cao cấp, coi như là cường giả vừa mới bước vào Đại Linh Sư đi nữa cũng khó có thể duy trì dược trong đó.
Mà Hạ Ngôn mới chỉ là Linh Sư hậu kỳ, có thể là Linh Sư đỉnh, dĩ nhiên có thể tu luyện bên trong cơ quan trận cao cấp.
 - Ta xem, tốt nhất tới tìm Viện trưởng nói một chút.
Tốt nhất là tới tìm Hạ Ngôn, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Hạ Ngôn này, xác thực là thiên tài.
 Hứa lão thì thào nói.
 Tuy rằng lão còn không rõ Hạ Ngôn mấy ngày nay ở trong tầng thứ hai Kinh Các rốt cuộc làm cái gì, bất quá bởi vì thực lực cường đại cùng với tuổi tác của Hạ Ngôn mà sợ hãi than thở không thôi.
 - Uhm! Đại ca, người đi đi, ta ở lại trông coi Kinh Các là được rồi.
 Hứa lão nhị gật đầu nói.
 - Tốt, ta đi một chút sẽ trở lại.
 Hứa lão khẽ gật đầu, sau đó thân ảnh chợt lóe, liền biến mất tại cầu thang.
 Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết cũng lo lắng nặng nề nhìn nhau.
 "Nếu thực sự Hạ Ngôn bị điên rồi, vậy thì phải làm sao bây giờ?" Trong lòng Vương Thiên Hà thầm nghĩ.
 - Trong Học Viện Tử Diệp, học viên đặc thù dưới ba mươi tuổi, sợ rằng thực lực của Hạ Ngôn mạnh nhất.
 Hiện tại Vương Thiên Hà cũng biết, thực lực của hắn không thể nào so sánh được với Hạ Ngôn.
 - Nếu như Hạ Ngôn không thể tham gia vào lần giao lưu sắp tới giữa các học viện, vị trí Học Viện Tử Diệp của chúng ta khẳng định sẽ bị hạ xuống thấp hơn rồi.
 Nguyên bản, Vương Thiên Hà biết được thực lực của Hạ Ngôn, liền hy vọng trong lòng.
Hy vọng lần giao lưu giữa các học viện này, ba người có thể vì Học Viện Tử Diệp mà giành được vị trí tốt.
Nếu là giành được vị trí đệ nhất trong cuộc giao lưu giữa các học viện thì… Nghĩ vậy, thân thể Vương Thiên Hà không tự chủ được hơi giật mình.
Nếu đúng như vậy, cái tên của ba người khẳng định sẽ được lưu danh trong lịch sử Học Viện Tử Diệp.
Trăm năm sau, học viên của Học Viện Tử Diệp sẽ biết, nguyên lai trăm năm trước đây, chính là ba người này đã làm cho Học Viện Tử Diệp leo lên vị trí đầu tiên trong tám học viện nhất lưu.
 Thế nhưng nếu là không có Hạ Ngôn thì loại hy vọng này quá xa vời rồi.
Phải biết rằng, Học Viện Tử Diệp trong tám học viện nhất lưu, vẫn đều xếp tại vị trí thứ năm thứ sáu.
Trong tám học viện nhất lưu, ba học viện xếp đầu tiên, trong mấy trăm năm qua vẫn chưa từng biến động.
Ba học viện này, đều phi thường mạnh mẽ.
 Đôi mày liễu của Mễ Tuyết nhíu lại, không cũng không quan tâm tiếp tục quan sát bí điển.
 - Vương Thiên Hà, chúng ta cũng đi xem có chuyện gì? Mễ Tuyết nhịn không được nói.
 Vương Thiên Hà trầm ngâm một chút rồi nói.
 - Tốt, chúng ta đi tìm Viện trưởng, sau đó thử xem có tìm được Hạ Ngôn hay không.
 Tâm tư hai người quyết định, liền cáo biệt Hứa lão nhị.
Rời khỏi Kinh Các, hướng về phía khu học viên đặc thù bước đi.
 ------------ Một bóng người, lấy tốc độ vô cùng kinh người hướng về phía cửa lớn học viện chạy vội.
 Dọc theo đường đi, vài học viên bình thường nhìn thấy bóng người này, chỉ có thể thấy được đối phương mặc quần áo màu trắng, còn khuôn mặt không thể nào nhìn thấy.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, bóng người màu trắng này đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Học viên nhìn thấy bóng người, đều trừng mắt thật to, giật mình thật sâu.
 - Là ai? - Tốc độ thực nhanh a! Tiếng nghi hoặc và sợ hãi, từ trong miệng của những học viên này liên tục phát ra.
Tuy rằng số học viên nhìn tận mắt nhìn thấy được bóng người có tốc độ nhanh nhẹn không gì sánh được này không nhiều, bất quá tin tức rất nhanh truyền rộng.
Những học viên bình thường này, nhất là sơ cấp học viên, thích nhất chính là nghị luận những học viên đặc thù có thực lực mạnh mẽ hơn hẳn bọn họ.
Ngày hôm nay nhìn thấy một màn này, chính là một trọng tâm câu chuyện tốt nhất để bàn luận.
 Hạ Ngôn chỉ cảm thấy trong đầu có một đoàn gì đó càng dần càng bành trướng, toàn bộ thân thể, cũng tựa hồ như muốn nổ tung.
Linh lực đã không nằm trong vòng khống chế của Hạ Ngôn.
Trong tiềm thức, chỉ có một điều, chính là muốn phá hủy lung tung, để cho linh lực trong cơ thể tiết ra toàn bộ.
 Hạ Ngôn tuy rằng đỏ đậm hai mắt, ý chí trong đầu không thể khống chế tự do, thế nhưng cũng biết không thể phá hư trong Kinh Các, không thể phá hư trong học viện.
 

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!