- Kiệt Sâm, con thế nào rồi?Trên bầu trời, Lôi Nặc trực tiếp đáp xuống mặt đất, lo lắng nhìn qua Kiệt Sâm. - Con không sao!Kiệt Sâm cắn răng lên tiếng. Hôm nay tuy Kiệt Sâm đã đạt đến lục giai cấp thấp Tôn Linh Sư, thi triển ra linh hồn chấn nhiếp hoàn toàn có thể đủ chấn nhiếp một ít thất giai Hoàng Linh Sư nhưng đối mặt với bát giai trung cấp Đế Linh Sư vẫn kém rất xa. Khi thi triển linh hồn chấn nhiếp, Kiệt Sâm cũng biết sẽ phải tiếp nhận tinh thần tiến hành cắn trả. Linh thức chênh lệch hai cấp không phải đơn giản có thể vượt qua, dù công kích trúng cũng chỉ có thể khiến Lâm Đăng, dừng lại một chút mà thôi. Nếu như một đối một, linh hồn chấn nhiếp căn bản không có tác dụng với Lâm Đăng. Đối phương chỉ dừng lại trong nháy mắt, không hề ảnh hưởng đến kết quả cuộc chiến. Nhưng nếu đối phương là Lôi Nặc, có thực lực ngang bằng, thậm chí cao hơn Lâm Đăng một phần thì linh hồn chấn nhiếp lại là điểm mấu chốt của cuộc chiến. Với thực lực Lôi Nặc, tuy sở hữu thức thứ năm của kim hệ Linh Sư Cơ Sở Chưởng Khống bí pháp nhưng Lâm Đăng dù sao cũng là một bát giai trung cấp Đế Linh Sư, hơn nữa thân là thổ hệ Linh Sư, năng lực phòng ngự của hắn mạnh hơn Đế Linh Sư trung cấp một chút. Lôi Nặc tối đa cũng chỉ có thể đánh trọng thương đối phương mà thôi. Nhưng có linh hồn chấn nhiếp của Kiệt Sâm lại khiến Lâm Đăng dừng lại trong nháy mắt, đối với Lôi Nặc đã hoàn toàn là đủ rồi. Thấy Kiệt Sâm không việc gì, Lôi Nặc lập tức cùng hắn đi tới chỗ Lâm Đăng. Trên mặt đất, thi thể không đầu của Lâm Đăng nằm đó, thổ hệ nguyên tố không ngừng tán dật mà ra. Linh lực nguyên tố trong thân thể Bát giai Đế Linh Sư đã đạt đến mức khủng bố. Đới với linh thú thì tập trung vào linh hạch, đám Linh Sư thì tập trung vào kinh mạch, sau khi vẫn lạc sẽ tán dật. Nhìn xem thi thể Lâm Đăng, trong mắt Lôi Nặc lộ vẻ kích động. - Lâm Đăng là bát giai trung cấp Đế Linh Sư ah. Lôi Nặc thầm nói, bản thân thực sự đánh chết một bát giai trung cấp Đế Linh Sư, trong lòng ông kích động muốn rơi lệ. Qua bao khó khăn, giờ thực lực bản thân đã đến mức như vậy. Dù cái chết của Lâm Đăng có phần rất lớn của linh hồn chấn nhiếp nhưng Lôi Nặc vẫn không thể kìm được kích động. Đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm, Lôi Nặc đã nhớ không rõ. Mỗi lần đứng trước mặt Đạo Tư gia tộc, ông đều cảm nhận sự vô lực, điều này khiến ông mỗi thời mỗi khắc đều vô cùng thống khổ. Mà hôm nay... ... - Áo Cổ Tư Đô, Đạo Tư gia tộc các ngươi chờ xem, cuối cùng có một ngày Lôi Nặc ta sẽ đến trước mặt các ngươi, trả hết mọi thống khổ. Ánh mắt của Lôi Nặc tràn đầy tin tưởng. - Lôi Nặc đại nhân, Kiệt Sâm đại sư!Đám Đế Lâm từ xa cũng nhanh chóng chạy đến, sau khi thấy thi thể không đầu của Lâm Đăng thì đều sững sờ. - Hô!Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều nhìn cả vào Lôi Nặc, tràn ngập nỗi khiếp sợ lẫn cung kính. Chỉ có Đế Lâm vừa nhìn hướng Lôi Nặc, đồng thời cũng ngầm liếc Kiệt Sâm. Vừa rồi khi Kiệt Sâm cùng Lâm Đăng giao phong chỉ trong nháy mắt. Bên cạnh Kiệt Sâm cũng chỉ có Đế Lâm, những người còn lại đều đã chạy xa khi Lôi Nặc cùng Lâm Đăng, dĩ nhiên không hề phát giác, chỉ tưởng rằng Lôi Nặc bằng vào thực lực của mình đánh chết Lâm Đăng. Thấy ánh mắt kinh hãi của mọi người, Lôi Nặc vung tay phải, một luồng chớp động rồi thi thể không đầu của Lâm Đăng lập tức biến mất. - Mọi người dọn dẹp một chút, chúng ta lên đường đi, đừng bỏ lỡ giải thi đấu!Lôi Nặc bình thản nói, sau đó dẫn Kiệt Sâm trở lại đội ngũ, chỉ để lại đám Tạp Khoa Lý đang sững sờ. Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục, đội ngũ lại một lần nữa xuất phát. Vừa rồi tuy đại chiến thảm liệt nhưng may mắn trong đội ngũ cũng không bộc phát nên chỉ có mấy tuyển thủ trong lúc bối rối rớt xuống nham thạch bị thương, những người còn lại đều bình yên vô sự. Kỳ thật đây cũng chỉ là chuyện giữa Lâm Đăng cùng Lôi Nặc. Với tư cách tộc trưởng của Đức Khắc Lôi gia tộc, Lâm Đăng thay mặt báo thù, có đánh chết Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm thì cũng không ai nói gì. Nhưng nếu hắn lạm sát kẻ vô tội, làm trọng thương các tuyển thủ thì chuyện này sẽ là chuyện lớn. Các nước Tây Bắc tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó kiện đến Thần Phong đế quốc cùng Song Tháp, dù với thân phận tộc trưởng Đức Khắc Lôi gia tộc cũng không thể bỏ qua. Dù sao những tuyển thủ này cũng là tiến về Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc để tham gia thi đấu tuyển bạt của đại lục do Song Tháp tổ chức. Hành động của Lâm Đăng chính là trắng trợn làm mất mặt Song Tháp nên tuyệt đối sẽ không buông tha, Lâm Đăng cũng biết điểm này. Bởi vậy ngoại trừ mấy người bị thương bên ngoài thì cả đội ngũ ngoại trừ sợ hãi, còn lại cũng không việc gì. Đương nhiên, mấy tuyển thủ bị thương vào lúc này thì dù chữa lành cũng vô duyên với giải thi đấu lần này. Đội ngũ chậm rãi đi về phía trước, ven đường thấy không ít ngọn núi đổ sập vì trận chiến. Đám hộ vệ và tuyển thủ chứng kiến đều cảm nhận được thực lực khủng bố của Lôi Nặc. Về phần những thương đội theo sau càng sợ đến cháng váng. Khi bọn họ biết kẻ đánh lén là Đức Khắc Lôi gia tộc của Thần Phong đế quốc, có thực lực bát giai trung cấp Đế Linh Sư, lại vẫn lạc trong tay Lôi Nặc thì đều sợ ngây người. Bọn họ đều hiểu, sự xuất hiện của Lôi Nặc đã mở ra một thời đại mới cho các nước Tây Bắc!Vào những ngày tiếp theo, đám Đế Lâm tràn đầy cảnh giác, chờ đợi lo lắng. Đến qua một tháng sau, khi đã tiến nhập vào trong Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc, được đám quan viên của Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc tiếp đón thì mới thở phào nhẹ nhõm. Đội ngũ chỉ cần đi tới Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc thì đã có thể không xảy ra chuyện gì bất ngờ. Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc nằm ở tây bắc của đại lục, là một vương quốc cường thịnh. Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc chiếm diện tích cũng không lớn, ước chừng chỉ chiếm một phần mười Tây Bắc. Dù chỉ là một vương quốc nhưng địa vị chính trị lại còn mạnh hơn cả các nước gộp lại. Điều này cũng đơn giản, bởi vì Hoắc cát Hoa gia tộc ở đây có một cường giả cấp bậc cao cấp Đế Linh Sư. Ở Tư Đặc Ân đại lục, xem một quốc gia hay gia tộc mạnh hay không không phải xem nhân khẩu hay tài lực, mà là xem vũ lực đỉnh phong mạnh đến đâu. Nếu không có cao thủ tọa trấn, vĩnh viễn không được xem là thế lực lớn. Luận về diện tích, tổng sản lượng kinh tế, nhân khẩu, luận số lượng Hoàng Linh Sư, các nước Tây Bắc đều hơn xa Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc đến nhưng chỉ vì Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc có được cường giả Đế Linh Sư nên khiến địa vị chính trị vượt xa bọn họ. Đội ngũ càng tiến sâu vào trong, trên đường cũng dần xuất hiện đủ các dạng người đi đường. Qua năm ngày, đội ngũ thuận lợi đến ngoài Vương Thành Tạp Tháp Nhĩ của Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc. Ngoài vương thành có rất nhiều kiến trúc, hình thành nên từng quần thể, phân bố rất có quy tắc. Nhìn trong đại cục là có tác dụng làm vùng đệm, bố trí nghiêm mật bảo vệ Vương Thành Tạp Tháp Nhĩ. Các nước Tây Bắc thông qua kiểm tra đối chiếu mới được cho qua. Từ trên đường lớn nhìn lại, dù cách xa mười dặm cũng có thể thấy vương thành nguy nga đằng xa, khí thế uy nghiêm. Đội ngũ Kiệt Sâm tiến vào Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc từ hướng đông nên giờ cũng đi theo từ cửa đông. Thủ vệ ở cửa thành rất đông, sau khi thẩm tra đối chiếu công văn do Song Tháp phát ra thì đội trưởng mới nói:- Nhớ kỹ, các ngươi tiến vào Vương Thành Tạp Tháp Nhĩ phải nên ở trong phủ đệ được an bài. Dĩ nhiên cũng có thể xuất hành nhưng nếu ai dám gây sự bị bắt sẽ bị xử lý nghiêm khắc, bất kể là ai!Phần lớn thái độ của thủ vệ cực kỳ kiêu căng, không hề để ý đến sắc mặt tái nhợt của đám Đế Lâm. - Tạp Khoa Lý huynh, không cần tức giận. Các ngươi vẫn biết địa vị các nước Tây Bắc chúng ta. Bất quá ta tin tưởng, sẽ có một ngày các nước Tây Bắc quật khởi. Đế Lâm ở một bên cười lạnh Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm. Hắn vừa dứt lời, đám thất giai Hoàng Linh Sư đều ngầm nhìn sang Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm, lộ vẻ mong đợi. Có hai người này, các nước Tây Bắc sao con phải sầu não vì không hưng thịnh!