- Oanh!Một cỗ khí tức kinh người nhanh chóng lan tỏa khắp thân thể hắn, Thổ Linh Châu xoay tròn, hắc ngọc khải giáp đã bao bọc bên ngoài cơ thể Kiệt Sâm. - Lam Nguyệt Cổ Sâm, đừng lo lắng, ta đi xuống!Không hề có chút do dự, thân hình Kiệt Sâm hóa thành một đạo lưu quang hướng vòng xoáy bên dưới rất nhanh hạ xuống. - Sưu!Chỉ sau một lát thân thể Kiệt Sâm đã hoàn toàn tiến vào bên trong vòng xoáy đen kịt kia, biến mất trong tầm mắt Lam Nguyệt Cổ Sâm. - Hưu…Kiệt Sâm đã có kinh nghiệm cũng không chậm rãi đáp xuống mà một đường xuyên thẳng xuống dưới. Sóng gió mạnh mẽ tới mức có thể xé rách hư không không ngừng nện lên trên thân thể Kiệt Sâm, nhưng hắn lại không có chút nào sợ hãi. Năm trăm thước. Một ngàn thước. Một ngàn năm trăm thước. Rất nhanh Kiệt Sâm đã hạ xuống địa phương cực hạn mà hắn đã đến qua lần thứ nhất. Trước kia khi xuống tới đây, hắc ngọc khải giáp trên người Kiệt Sâm đã sớm bị đánh nát bấy không còn hình dáng, trên người vết thương chồng chất nhưng lần này cường độ thân thể đã đạt tới cửu giai trung cấp, uống vào ba bình đế cấp linh dược tề đề cao lực chống cự của cơ thể, hắn chỉ cảm nhận được lực áp bách thật lớn nhưng hắc ngọc khải giáp cũng không hiện lên vết rạn nào. Thân hình Kiệt Sâm cũng không dừng lại, tiếp tục hạ xuống. Một ngàn tám trăm thước. - Ca sát…Càng xuống thấp lực áp bách cùng lực lượng khủng bố chèn ép càng lớn, rốt cục hắc ngọc khải giáp trên người Kiệt Sâm không còn kiên trì nổi, xuất hiện tia vết nứt. Hai ngàn thước. - Răng rắc…Vết nứt trên hắc ngọc khải giáp càng lúc càng nhiều, bắt đầu lan tràn rậm rịt, đồng thời thân thể Kiệt Sâm bắt đầu cảm nhận được đau đớn. Hai ngàn ba trăm thước. - Ken két…Trong khoảnh khắc hắc ngọc khải giáp trên người Kiệt Sâm xuất hiện tràn đầy vết rạn, khe hở không ngừng khuếch tán, máu tươi từ trong chảy ra. - Ở phía dưới rồi!Giờ phút này Kiệt Sâm đã có thể cảm nhận được lực triệu hoán mãnh liệt đang ở dưới mấy trăm thước đáy vòng xoáy. - Còn có thể chịu đựng…Kiệt Sâm cắn răng, trong đôi mắt mang theo vẻ kiên quyết lại tiếp tục lao xuống. Hai ngàn năm trăm thước. - Bồng!Hắc ngọc khải giáp trên người Kiệt Sâm nổ tung, toàn thân xuất hiện thật nhiều vết máu chẳng khác gì bị lưỡi dao cắt xé. - Sắp đến rồi, đó là cái gì…Bên trong vòng xoáy, Kiệt Sâm gian nan nhìn xuống bên dưới, ở tận đáy vòng xoáy giờ phút này hiện ra thứ gì đó tản mát ra hào quang màu xanh xa trời thật nhu hòa. - Sưu!Kiệt Sâm lại nghiến răng lao thẳng xuống dưới, da thịt nứt ra, huyết nhục vỡ tan vô cùng khủng bố, nhưng hắn không hề để ý tới. Suốt hai ngày nay Kiệt Sâm bị thương vô số lần, so sánh với lúc chiến đấu cùng Yết La phó tháp chủ bọn hắn trong cấm địa còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, bản thân Kiệt Sâm đã không còn cảm giác. Theo hắn dần dần hạ thấp, lực lượng xé rách bên trong vòng xoáy đã đạt tới mức độ kinh người, Kiệt Sâm dám khẳng định cho dù là thánh linh sư cửu giai trung cấp như Yết La phó tháp chủ cũng tuyệt đối không chịu nổi cỗ lực lượng này xé rách thành mảnh vỡ, nhưng làm Kiệt Sâm cảm thấy hiếu kỳ chính là với lực lượng xé rách như vậy mà không gian nơi này lại vô cùng ổn định, chỉ hình thành những vết nứt không gian cực nhỏ. Suy tư chốc lát Kiệt Sâm cũng đã hạ xuống thêm hai trăm thước. Ngay khi Kiệt Sâm đã không còn chịu đựng nổi thân thể sắp vỡ tan, một đạo lam mang chói mắt chợt sáng, lực lượng xé rách đột nhiên biến mất, Kiệt Sâm đã đi tới đáy biển. Kiệt Sâm bất chấp trị liệu tổn thương trên người, trước tiên nhìn quanh bốn phía, vừa nhìn liền sợ ngây người. - Đây là…Xuất hiện ngay trước mặt của hắn là một tòa cung điện xa hoa cao tới mấy trăm thước, do ngọc thạch xanh lam cấu tạo thành, sừng sững dưới đáy biển, khí tức bàng bạc làm Kiệt Sâm cảm thấy run sợ. Mà trên cổng lớn cung điện có một tấm bảng màu xanh, điêu khắc ba chữ lớn khí thế hạo hãn, tạo cho người cảm giác vô tận uy nghiêm: Thủy Linh Điện!Dưới đáy biển vô tận, Kiệt Sâm phiêu phù nơi đó nhìn lên tòa cung điện khí thế hùng vĩ, trong lòng rung động. - Thủy Linh, Thủy Linh, nơi này rốt cục là địa phương nào, vì sao lại xuất hiện một tòa thần điện như thế?Trong miệng Kiệt Sâm thì thầm, trong mắt mang theo vẻ kinh hãi. Nơi này là tận sâu trong Thất Tinh Hải một trong bảy cấm địa của đại lục, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, cho dù là thánh linh sư cửu giai cũng không cách nào tự mình đi tới đây, huống chi lúc trước ở bên ngoài Kiệt Sâm đã nhìn thấy được một phế tích viễn cổ, nhưng lại không hề nghĩ tới tận dưới đáy biển sâu thẳm vẫn còn một Thủy Linh Điện thần bí như vậy, làm Kiệt Sâm vừa cảm thấy khiếp sợ hơn nữa lại mang theo nỗi nghi hoặc. Hơn nữa không biết là vì sao trong lòng Kiệt Sâm cảm thấy Thủy Linh Điện cùng Kim Thông Điện của Thí Thần Nạp Địch Mỗ có chút tương tự, cho dù cả hai địa phương một nằm trong Vân Vụ chiểu trạch một nằm tận biển sâu Thất Tinh Hải xa xôi hoang vu phương đông đại lục, chỉ nói về cự ly đã xa hơn vạn dặm, nhưng từ kết cấu kiến trúc cùng hình dáng mà xem, Thủy Linh Điện cùng Kim Thông Điện thật rất tương tự. Trước Thủy Linh Điện, thân hình Kiệt Sâm chậm rãi đáp xuống, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, địa phương hiện tại của hắn hoàn toàn là đáy biển, nhưng chung quanh Thủy Linh Điện không biết là do nguyên nhân gì lại tồn tại một loại lực lượng thật quỷ dị, đã đem nước biển phân tách bên ngoài, toàn bộ nước biển không thể tới gần cung điện này trong khoảng cách một dặm, thật giống như có một cái chụp khổng lồ trong suốt bảo hộ cung điện không để nước biển tràn vào. Mà giờ khắc này Kiệt Sâm đang ở trong khu vực không bị nước biển xâm nhập tới. - Ồ!Ngay khi Kiệt Sâm đang cẩn thận cảm giác, nhưng chợt phát hiện ngay biên giới căn bản không hề có bất luận cái chụp nào, giống như chỉ do tự nhiên hình thành. Đồng thời ở bên trong lam sắc viên cầu ẩn ẩn tản ra một cỗ lực lượng thần bí hấp dẫn lấy Kiệt Sâm, mà hắc sắc lực lượng cổ quái trong thân thể hắn lúc này đã chậm rãi vận chuyển. - Đây là Thủy Linh Châu? Trong nội tâm Kiệt Sâm mang theo nỗi kích động chậm rãi vươn tay phải nắm lấy lam sắc linh châu kia. Một màn quen thuộc xuất hiện, tay phải Kiệt Sâm vừa tiếp xúc với lam sắc viên cầu, Thủy Linh Châu dần dần dung nhập vào trong lòng bàn tay của Kiệt Sâm.