Giang Khương không xác định vừa rồi hắn nhìn thấy là cái gì. Là do ánh sáng tạo thành ảo giác? Trong khoảnh khắc Dương lão quay đầu, Giang Khương dường như thấy được mi tâm của Dương lão có một vệt màu xanh nhàn nhạt. Nhưng vệt màu xanh đó chỉ thoáng qua mà thôi, trong tích tắc liền biến mất không thấy, giống như chưa từng tồn tại. Khi Dương lão quay đầu lại thì không còn nhìn thấy nữa. Ngay cả Giang Khương cũng không cách nào xác nhận đó có phải là ảo giác hay không? Nhưng Giang Khương biết, vệt sáng màu xanh đó khiến cho hắn cảm thấy bất an. Cảm giác của hắn rất mẫn cảm. Khi chiến đấu, trong những tình huống sống chết, cảm giác đó đã cứu hắn không ít lần. Đặc biệt trong nửa năm vừa qua, mỗi lần nó xuất hiện đều rất chính xác. Nếu bây giờ hắn cảm thấy bất an, tất nhiên là nó sẽ bất an. Không ai chú ý đến vẻ mặt biến hóa trong thời gian ngắn ngủi của Giang Khương. Hắn nở một nụ cười, nhưng nụ cười này lại có chút ngưng trọng. Giang Khương nhìn Dương lão, cung kính như hậu sinh với vãn bối, không hề có chút lạ thường, nhưng đồng tử của hắn lại đang co rút lại. Hắn đang dốc hết toàn lực quan sát một việc. Mặc dù năng lực này không tiêu hao năng lượng nhưng tiêu hao lực tinh thần lại không nhỏ. Trong tình huống còn chưa xác định, Giang Khương tất nhiên là không dám nói phát hiện điều lạ thường. Ban nãy hắn nói tất cả đều tốt, không có gì bất thường. Bây giờ lại lật lọng nói muốn kiểm tra lại, vạn nhất không tra ra được cái gì, như vậy rất dễ khiến cho người ta mất lòng tin. Sự co rút này cũng duy trì hơn mười giây, nhưng lại không giúp cho Giang Khương phát giác được bất cứ dị thường nào trên gương mặt Dương lão. Quan sát lâu như vậy mà không có bất cứ phát hiện nào, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng nó vẫn không khiến cho Giang Khương yên lòng. Bởi vì loại bất an này tồn tại, thậm chí làm cho sắc mặt của hắn ngưng trọng thêm vài phần. - Bác sĩ Giang. Dương lão quay sang nhìn Giang Khương, thấy vẻ mặt của hắn thất thần, không khỏi có chút sửng sốt, cười nói: - Cậu đang suy nghĩ gì vậy? Giọng nói của Dương lão vang lên bên tai Giang Khương. Mí mắt Giang Khương giật giật, trong đầu hiện lên một câu nói: Thiên phú bậc một Phá Chướng khởi động. Tin tức này hiện lên, đồng tử Giang Khương lại tiếp tục co rút. Trong nháy mắt, Giang Khương rốt cuộc nhìn thấy mi tâm của Dương lão hiện lên một vệt sáng màu xanh nhàn nhạt, dần dần trở thành một bức hình. Bức hình là hư ảnh của một người. Lớp sương mù màu xanh tràn ngập thân hình người này, chỉ là nơi mi tâm đậm hơn hai phần. Bức hình cũng chỉ chợt lóe lên mà thôi, sau đó trong đầu lại xuất hiện tin tức: - Thiên phú bậc một Phá Chướng ngừng lại. Tiêu hao năng lượng 4%. Cửu Vĩ đuôi 3 còn lại 74%. Từ lúc tin tức này hiện lên, Giang Khương bừng tỉnh lại. Lúc này, câu hỏi của Dương lão cũng vừa biến mất bên tai Giang Khương. Giang Khương chỉ ngây ngốc có mấy giây mà thôi. Thấy Dương lão mỉm cười với mình, còn có Dương Vân Dương đang nhìn hắn, Giang Khương cố gắng ức chế sự sợ hãi trong lòng, mỉm cười nói: - Cháu đang nghĩ đến một việc, muốn nói chuyện riêng với Dương lão và Trưởng phòng Dương một chút. - Ồ, là chuyện gì vậy? Nghe Giang Khương có chuyện cần nói, Dương lão tất nhiên là đồng ý. Nếu Giang Khương muốn nói riêng, hẳn là có chuyện cần, liền mỉm cười gật đầu. Giang Khương cười, nhưng không nói ngay. Nhìn biểu hiện này của Giang Khương, sau đó chợt nhớ đến câu nói kia của hắn, liền quay sang nói với Hồ y sư: - Tiểu Hồ, anh và Tiểu Lý ra ngoài một chút nhé. Nghe Dương lão nói, Hồ y sư vội vàng gật đầu: - Vâng. Người đàn ông trung niên vẫn đứng cách Dương lão hai thước, không hề lên tiếng cũng gật đầu rồi bước ra ngoài. Nhìn hai người rời khỏi, khi cánh cửa vừa đóng, Giang Khương dường như lơ đãng nhìn tấm rèm đằng sau Dương lão. Theo tầm mắt của Giang Khương, gương mặt Dương lão có chút giật giật, nhưng cũng không có gì kinh ngạc, lãnh đạm nói: - Tiểu Dư đã theo tôi rất lâu rồi. Giang Khương gật đầu. Nếu Dương lão đã nói như vậy, hắn cũng yên tâm hơn. Hắn đứng dậy, gương mặt trở nên nghiêm túc, sau đó chỉ tay về phía chiếc ghế dài dùng để nghỉ ngơi, nói với Dương lão: - Dương lão, phiền ngài cởi áo rồi nằm xuống đó, cháu muốn kiểm tra một chút ạ. Nhìn gương mặt nghiêm túc của Giang Khương, nhớ đến Giang Khương có chuyện không tiện nói chốn đông người, sắc mặt Dương Vân Dương liền thay đổi, ánh mắt kinh nghi nhìn Giang Khương. Dương lão nhìn động tác của Giang Khương, nụ cười vẫn không thay đổi, chỉ hít một hơi, sau đó bước đến chiếc ghế dài. Theo bước chân của Dương lão, đằng sau tấm rèm đột nhiên xuất hiện một người, giống như chưa hề tồn tại mà đi theo Dương lão. Người này xuất hiện, Giang Khương cũng không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn. Khi hắn bước vào phòng, ngoại trừ người đàn ông trung niên tên Tiểu Lý đứng ở một góc thì còn có khí tức yếu ớt đằng sau tấm rèm. Nếu không phải cảm giác của Giang Khương rất nhạy, cũng sẽ không cách nào phát hiện được khí tức yếu ớt đó. Sắc mặt Dương Vân Dương trầm xuống, cũng không nói gì, đi theo Dương lão đến ghế dài, cầm điều khiển tăng độ ấm trong phòng, cẩn thận giúp Dương lão cởi áo. Cho đến khi trên người chỉ còn bộ áo lót, mới quay lại nhìn Giang Khương: - Cởi hết ra luôn sao? Giang Khương gật đầu, nói: - Cởi hết, chỉ chừa quần thôi. Dương lão gật đầu, sau đó tiếp tục cởi, cho đến khi chỉ còn lại một chiếc quần lót, lúc này mới nằm lên trên ghế dài. Giang Khương bước đến bên cạnh bồn rửa tay, dùng nước ấm rửa tay thật sạch, sau đó mới bước đến bên cạnh ghế dài. Lúc này, Dương Vân Dương có chút nhịn không được, trầm giọng hỏi: - Bác sĩ Giang, chẳng lẽ có vấn đề gì sao? Giang Khương hiển nhiên là không còn điều gì kiêng kỵ, gật đầu nói: - Vừa rồi tôi phát hiện được một điểm bất thường, nhưng vẫn không khẳng định 100%, cho nên muốn tiến hành kiểm tra lại một lần nữa. Nghe Giang Khương nói, sắc mặt Dương Vân Dương có chút căng thẳng, sau đó gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Chỉ là sự khẩn trương trên gương mặt không mất đi. Đối với ông và cả Dương gia mà nói, lão gia tử chính là trụ cột của gia tộc. Nếu lão gia tử xảy ra vấn đề gì, như vậy tất cả các kế hoạch đều sẽ bị đổ bể. Đừng nói là Dương gia không thể tiến thêm một bước, nghiêm trọng nhất chính là từ nay về sau sẽ xuống dốc. Sắc mặt của Dương lão vẫn rất bình tĩnh. Đối với một người đã trải qua biết bao sóng gió như ông, cho dù gặp phải chuyện gì nghiêm trọng cũng có thể duy trì bình tĩnh. Đừng nói là Giang Khương chỉ phát hiện một sự bất bình thường còn chưa xác định, cho dù là xác định, ông vẫn có thể xem như không có gì xảy ra. Ông tin rằng ông đủ năng lực để đẩy tất cả nguy hiểm đến mức thấp nhất, đồng thời cũng có thể làm tốt ứng đối. Nhìn Dương lão lẳng lặng nằm trên ghế dài, Giang Khương âm thầm bội phục: - Dương lão, ngài hãy nằm im nghỉ ngơi. Cháu bắt đầu đây. - Được, làm phiền bác sĩ Giang rồi. Dương lão mở mắt, cảm ơn Giang Khương một câu rồi nhắm mắt lại. Những chuyện liên quan đến chuyên môn, cứ nghe theo sắp xếp là được. Giang Khương đưa ngón trỏ nhẹ nhàng ấn xuống mi tâm của Dương lão. Sắc mặt của người đàn ông trung niên tên Tiểu Dư hơi có chút biến đổi, tay chắn trước ngón trỏ của Giang Khương, không cho hắn ấn xuống. Ngón tay của Giang Khương vững vàng cách bàn tay đối phương khoảng mười ly, cũng không ấn xuống, chỉ mỉm cười nhìn đối phương. Dương Vân Dương nhìn thấy cũng sửng sốt, có chút không rõ tại sao đối phương lại ra tay ngăn cản động tác của Giang Khương. Nhưng ông cũng không muốn bất kính với người này, liền nói: - Dư Liên, bác sĩ Giang sẽ không xằng bậy đâu. Nghe Dương Vân Dương nói, Dư Liên có chút cau mày, nhưng cũng không rút tay lại, cho đến khi Dương lão lên tiếng: - Tiểu Dư, tôi tin tưởng bác sĩ Giang. Nghe Dương lão nói xong, Dư Liên mới giãn chân mày, ngẩng đầu nhìn Giang Khương một cái, ý cảnh cáo trong mắt rất đậm. Giang Khương chỉ mỉm cười gật đầu, ra hiệu đối phương cứ yên tâm. Lúc này Dư Liên mới chậm rãi thu tay lại. Thấy đối phương đã chịu thu tay, ngón trỏ của Giang Khương tiếp tục điểm xuống. Dư Liên ở bên cạnh trở nên căng thẳng, sợ Giang Khương làm chuyện gì xằng bậy. Giang Khương hít sâu một hơi, rút ra một chút nội khí từ đan điền, chậm rãi rót vào trong mi tâm, thúc giục nội khí từ mi tâm chậm rãi di chuyển bốn phía.