Dạ mình cảnh báo có H nha, hong thích thì clickback dùm mình ạ:"> ---------- Suốt 1 tiếng đồng hồ tìm kiếm không có kết quả gì, Hàn Dương đã bực mình nay còn bực mình hơn, quyết tự mình đi tìm. - Cậu bình tĩnh đi, chuyện gì cũng phải từ từ chứ _ Tử Hy kéo anh ngồi xuống khuyên nhủ. - Bình tĩnh của cậu là bình tĩnh thế nào? Con mẹ nó, cô ấy đi đâu được chứ? Anh tức giận ngồi xuống rồi quay sang cái anh hồi trưa lái xa chở Mạnh Ái đi khiến cậu ta rùng hết cả mình. - Cho cậu 1 phút giải thích. - Dạ. . dạ, hồi sáng tiểu thư kêu tôi chở qua nhà ba mẹ của thiếu gia, sau đó lại sang nhà ba mẹ đẻ. Cô ấy kêu tôi đi về đi không cần chở nữa, nên. . nên tôi đi về. _ Anh ta lắp bắp không nói lên lời, người trước mặt đang tỏa ra sát khí lớn cực lớn. - Vô dụng, tôi phát lương cho mấy người để làm ăn như vậy hay sao? _ Hàn Dương tức giận la lớn lên, sau đó bảo cậu ta lui ra. Còn anh lập tức lái xe đi kiếm cô gái ngốc kia. ------------- Chạy sang nhà ba mẹ cũng chẳng có tin tức gì, sau đó anh tốn sức chạy sang nhà cũ của cô. Trên đường, chiếc xe Ferrari màu trắng vút nhanh như gió, cảnh sát cũng phải e dè, vì họ biết chỉ có Hàn Dương mới to gan như vậy thôi. Quản gia Chu đang ở trong nhà thì nghe tiếng chuông inh ỏi, ra mở cửa mới biết là thiếu gia Hàn Dương, ông chưa kịp nói lời nào là cậu đã đi vào thẳng trong nhà rồi đi lên lầu. Anh vùng vằn đi kiếm từ phòng này qua phòng khác, đến căn phòng cuối cùng ở lầu 3 nọ, anh mở cửa vào. Cả căn phòng được trang trí bằng màu hồng, vật dụng cũng màu hồng. Liếc tới chiếc giường kingsize màu hồng chưa, có một tiểu bạch thỏ đang ngủ miên man không hay biết gì. Nhận ra đó là Mạnh Ái, anh ngồi phịch xuống đất, dựa người vào cửa rồi nói: " Tìm thấy em rồi, thật là ngốc. " Hàn Dương tiến lại gần chiếc giường rồi ngồi xuống, ngắm nhìn Mạnh Ái đang ngủ ngon lành, trong lòng thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Ngồi nhìn cô mải mê, Mạnh Ái chợt trở mình thức giấc, nhìn thấy Hàn Dương ngồi nhìn mình, cô hết hồn. - Em ngủ có ngon không? _ Lời nói của anh vừa ngọt ngào vừa có phần ma rợn trong đó. - Aa, em ngủ quên. Mấy giờ rồi? Ấy chết hơn 9 giờ tối rồi cơ á. _ Mạnh Ái nhớ lại chuyện mình ngủ quên, sau đó nhìn sang đồng hồ để trên tủ, cô mới hết hồn vì mình ngủ tới giờ này, nhìn mồ hôi lấm tấm trên lưng và mặt, cũng đủ để cô biết Hàn Dương đã chạy đi kiếm cô. - Anh. . anh ăn gì chưa? Em xin lỗi. . _ Mạnh Ái nhớ ra Hàn Dương vừa đi làm về, chắc chưa ăn gì nên cô hỏi. - Em còn dám nói? Ngồi đó chịu phạt đi. _ Hàn Dương quay lưng bước ra cửa với vẻ mặt ngơ ngác của cô. Anh đi xuống nhà, nói quản gia đêm nay anh sẽ ngủ ở lại đây rồi quay lên lầu, vừa mở cửa ra, anh bước vô nhìn mặt cô đang đăm chiêu, sau đó khóa trái cửa lại, tiến gần lại Mạnh Ái. - Anh sẽ phạt em, tổn hao công sức anh chạy nhiều nơi để kiếm còn em ngủ ngon lành ở đây. - Anh. . tính. . l. . àm. . gì em? _ Mạnh Ái sợ sệt theo bản năng lùi về sau, toan chạy nhưng đã bị anh kéo lại. - ĂN EM _ Hai từ anh nói ra đã làm Mạnh Ái sửng sờ hết cả người, chỉ sợ ngày mai cô không thể ngồi dậy nổi. Đầu tiên anh áp môi mình lên môi của cô, Mạnh Ái không cho anh vào thăm dò bên trong. Anh nhíu mày, lấy tay chọt lét hai bên hông của Mạnh Ái, vì không phòng bị nên cô nhột, tự động hé miệng ra cho Hàn Dương vô càn phá bên trong. Vừa hôn anh vừa thành thục cởi từng món đồ vướng víu trên người của cô và anh ra. Ra sức dùng tay nắn bóp đôi gò bông của Mạnh Ái đang phập phồng theo nhịp thở kia. Hàn Dương hôn trượt xuống xương quai xanh tinh tế rồi tới " hai ngọn núi " kia. Anh dùng lưỡi liếm mút lấy nó rồi lấy răng cắn mạnh một cái làm cô bất ngờ mà la lê " aaa ", dĩ nhiên ngọn núi còn lại được anh xoa nắn rất kĩ càng. Bàn tay anh vuốt ve eo của Mạnh Ái, sau đó dần xuống tới " khu rừng " rậm rạp kia. Hàn Dương mới chỉ cho một ngón tay vô mà dâm thủy trong người cô đã bắt đầu chảy ra từ từ. Mạnh Ái kiềm nén không phát ra tiếng la nữa, nhưng chỉ tới khi anh cho vào ngón tay thứ ba vào để khuếch trương nó ra thì lúc đó cô mới bắt đầu cảm giác thoải mái, không nhịn được: " A. . aa. . nhẹ thôi Dươ. . ng ". Hàn Dương cầm cậu nhỏ của mình đứng trước khe hở kia mà vờn vờn chứ không đi vào trong. Anh cũng rất khó chịu nhưng chỉ muốn trêu ghẹo cô một tí, anh cũng muốn lắm aa. - Dương. . cho. . e... . m đi. _ Mạnh Ái thấy khó chịu trong người, khoái cảm đã dâng trào nhưng Hàn Dương cứ vờn vờn không chịu vào. - Em vừa nói gì? _ Anh giả ngơ như không có chuyện gì xảy ra. - Ông... xã... th. . ao chết. . em aa. _ Mạnh Ái đỏ mặt khi nói ra những lời như thế này nhưng cũng đành chịu thôi. - Được, theo ý em. " Cậu nhỏ " nãy giờ của anh như muốn nổ tung ra, không thể chờ đợi thêm được nữa, Hàn Dương liền cho nó tiến vào thăm dò khu rừng kia. - A _ Mạnh Ái bất chợt la lên vì vật to lớn kia xâm nhập vào. Hạ thân bên trong của cô co rút dữ dội, như muốn bóp chặt phân thân kia của anh. Hàn Dương bắt đầu động, ban đầu là nhẹ nhẹ nhưng được một lúc lại bắt đầu mạnh lên, mỗi cú thúc của anh làm cô muốn rách ra ở bên trong. Vừa đau nhưng lại vừa thoải mái. " Phạch phạch phạch phạch " Những tiếng động hòa lẫn vào tiếng rên rỉ của cô làm cho căn phòng nặng mùi dâm dục. Tốc độ của người đàn ông này ngày càng mạnh, bụng dưới của cô có thể thấy được nó nhô lên. Quy đầu của anh luôn chạm tới điểm G của Mạnh Ái, vì thế mà dâm thủy chảy ra càng nhiều làm ướt hết cả một mảng giường màu hồng. Không hiểu sao Mạnh Ái lại mang cho anh một khoái cảm mãnh liệt như vậy. Huyệt đạo của cô gái nhỏ này cứ bóp chặt lấy tiểu Dương của anh, thật là cảm giác mê mẫn làm anh không muốn dứt. - Thả lỏng ra, em bóp anh chặt quá đấy. Trải qua nhiều lần, " tinh dịch " của anh bắn vào bên trong cô ít nhất cũng phải 4 lần, mỗi lần như vậy anh đều " Gầm " lên, nhưng tận 4 lần mà anh chả biết mệt, Mạnh Ái cũng phải khâm phục, còn cô sao? Cứ xĩu lên xĩu xuống thật mệt aa. Anh ôm cô vào lòng rồi bước vào nhà tắm, tắm rửa thật sạch rồi mặc đồ ngủ vào cho cô. Sau đó cả hai cùng ôm nhau ngủ khi trời hập hững sáng.