Ngọn lửa bùng sáng sáng khắp căn nhà trong phúc chóc căn nhà cháy rụi người dân ở đó thấy ngọn lửa bùng sáng dữ dội, họ gọi cho đội cứu hoả đến để dập lửa. Ngọn lửa đã được dập tắt sau hai tiếng đồng hồ, có người phát hiện một chiếc túi nằm ngoại bãi cỏ gần căn nhà, trong đó có giấy tờ khám thai, điện thoại và một số giấy tờ của Gia Kì, họ đưa đến đồn cảnh sát. Nhanh chóng cảnh sát đã tìm đến và thông báo cho ba mẹ Gia Kì ngay trong đêm, họ cũng đang rất sốt ruột khi Tiểu Minh và Gia Kì đi khám thai từ sáng đến giờ vẫn chưa về, cảnh sát đến nhà gõ cửa mẹ Gia Kì vội vàng chạy ra mở cửa nghĩ đó là cô, bà mở cửa ra thấy hai người cảnh sát đang đứng trước nhà gương mặt khó hiểu nhìn họ, một người cảnh sát lên tiếng nói. " Chào bà, chúng tôi muốn thông báo cho bà một tin quan trọng mong bà hãy giữ bình tĩnh ". Mẹ Gia Kì mời hai người cảnh sát vào nhà ba cô cũng đi đến chào hỏi mời họ ngồi xuống, người cảnh sát lúc nảy tiếp tục nói. " Mong ông bà hãy bình tĩnh chúng tôi đến đây để thông báo cho ông bà biết, chúng tôi phát hiện ví của cô Gia Kì ở gần ngôi nhà hoang đã bị cháy chúng tôi đến hiện trường thì căn nhà đã cháy gần hết hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm được thi thể của cô Gia Kì nhưng tìm được trong căn nhà là một chiếc giày của phụ nữ, chúng tôi nghi ngờ cô ấy đã bị đám cháy thiêu rụi cơ thể, hiện tại chúng tôi đang điều tra thêm ". Mẹ Gia Kì nghe xong liền ngất đi vì quá sốc ba cô đỡ lấy bà lắc mạnh liên tục. " Bà ơi bình tĩnh lại... . " Ba cô cũng vô cùng đau lòng nước mắt đã đầm đìa khắp mặt ông kêu lớn. " Tại sao con lại bỏ lại ba mẹ Gia Kì ơi con mau về với ba mẹ đi ". Hai người cảnh sát cũng chỉ an ủi vài câu rồi cũng ra về, về phía Vu Quân, hắn hoàn toàn suy sụp không tin đó là sự thật hắn điên loạn lái xe đến địa điểm của vụ cháy, nhưng cảnh sát đang phong tỏa không cho bất cứ ai vào,Vu Quân cứ nhào đến điên cuồng la hét. " Cho tôi vào ". Ba bốn người cảnh sát đi đến cản hắn lại đôi mắt hắn đỏ ngầu nước mắt của người đàn ông lạnh lùng đó cũng đã rơi xuống, hắn không thể nào tin là cô lại rời xa hắn mãi mãi còn đem theo cả đứa con chưa chào đời của hắn, Vu Quân điên cuồng la hét trong vô vọng căn nhà đã cháy rụi trong tro tàn, bà Hạnh Nghi cũng đi đến địa điểm bà biết lúc này Vu Quân đang rất bấn loại tinh thần dù bà đau lòng gấp mấy cũng phải gồng mình để khuyên nhủ con trai. " Vu Quân bình tĩnh lại đi con ". Vu Quân đau đớn hắn không còn đứng vững được nữa quỳ gối xuống đất khóc nức nở. " Tại sao chứ, tại sao em lại bỏ anh, anh vẫn chưa kịp bù đắp lại những lỗi lầm của mình, sao em lại mang con của chúng ta rời xa anh em thật ích kỷ mà ". Bà Hạnh Nghi chạy đến ôm con trai vào lòng hắn không kiềm lòng được khóc như một đứa trẻ trong lòng mẹ mình. Tiểu Minh cũng được một lao công tìm thấy trong nhà vệ sinh của bệnh viện trong trạng thái bị trói toàn thân, thần trí cô rối bời khi nghe tin Gia Kì chết, nhưng cô đã đến đồn cảnh sát khai báo tất cả mọi chuyện vì hiện trường vụ án đã bị thêu rụi rất khó để tìm ra manh mối, mọi chuyện vô cùng rối ren, Chỉ có Lệ Mỹ vẫn thản nhiên sau những tội lỗi mà cô ta đã gây ra. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ Vu Quân đau đớn lê những bước chân nặng nề về nhà trái tim hắn như bị đâm một ngàn nhát dao vào đau khổ đến tột cùng, hắn đi vào căn phòng mà Gia Kì từng ở. Vu Quân bước vào nhìn khắp căn phòng, nơi đây từng có những vui buồn mọi cảm xúc thăng trầm của hắn và cô. Người phụ nữ hắn chưa kịp nói lời yêu đã rời xa hắn mãi mãi, Vu Quân đau đớn ngồi ở một góc phòng lấy chiếc váy mà cô vẫn còn để lại ôm vào lòng cứ ngỡ như Gia Kì ở bên mà khóc nức nở. Tình yêu là điều diệu kỳ, nhưng nó quả thật cũng là điều vô cùng tàn nhẫn khi người mình yêu thương tha thiết lại rời xa mình mãi mãi, sao lại gieo cho hắn nhiều hi vọng về một tình yêu trọn vẹn,để rồi chẳng bao lâu lại vùi hắn vào đau khổ và hục hẫng.