Sau khi y tá sát trùng và vệ sinh cơ thể cho Sở Vy thì rời đi. Cố Lâm thì mệt mỏi rũ rượi, hắn đi vào nhà tắm riêng để tắm rửa, trút bỏ đi sự mệt mỏi của mình, hắn tắm tầm 20 phút rồi đi ra. Lúc ra ngoài hắn thấy cô đã nằm mở mắt ra nhìn trần nhà một cách bần thần, hắn vui mừng vội vã chạy lại giường cô và hỏi han:- Tiểu Vy tỉnh rồi hả cháu, cháu có thấy đau chỗ nào không? Cháu có đói không chú đi mua đồ ăn cháu thích cho cháu nhé? À hay chú gọi bác sĩ cho cháu nhé!... Nói rồi hắn vội vã chạy đi gọi bác sĩ vào kiểm tra cho cô. Bác sĩ kiểm tra xong nói với hắn rằng:- Bệnh nhân đã tương đối tỉnh táo rồi, nhưng anh vẫn cần phải chú ý không nên kích động mạnh đến tâm lý của bệnh nhân tránh cho cô ấy bị shock... - Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!Sau khi tiễn bác sĩ đi ra ngoài, hắn đến bên giường cô vẫn hỏi cô những câu hỏi khi nãy. Nhưng đáp lại những câu hỏi liên tiếp của hắn, cô chỉ hỏi lại một câu:- Bố mẹ cháu đâu rồi chú Lâm?Hắn sững người một lúc liền trả lời cô:- Bố mẹ của cháu đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, cháu cứ yên tâm, không cần suy nghĩ gì đâu chú sẽ cho người chăm sóc bố mẹ cháu thật tốt... - Vậy thì tốt rồi, cảm ơn chú đã cứu cả gia đình cháu thoát khỏi cõi chết, chú muốn gì cháu sẽ nguyện báo đáp. Hắn chỉ cười trừ và đáp lại cô rằng:- Bây giờ chú không mong muốn cái gì quý giá từ cháu, chú chỉ mong cô gái nhỏ bé của chú mau chóng hồi phục, tĩnh dưỡng thật tốt để trở lại là cô gái hoạt bát, hồn nhiên như trước đây thôi. Cô gái khẽ gật đầu nhằm đồng ý tâm nguyện của hắn... Hắn cứ thế chăm sóc cho cô hai ngày đầu tiên. Sang ngày thứ ba, khi hắn đang tận tay đút cho cô từng thìa cháo thì bỗng một cuộc gọi gọi đến phá tan bầu không khí vui vẻ. Hắn phải đi ra ngoài xử lý công chuyện, có vẻ là một việc rất quan trọng bởi thường thì hắn sẽ giao cho đàn em mình xử lý còn bản thân thì phải ở lại chăm sóc cô. Trước khi đi hắn có dặn dò cô ăn xong nhớ nghỉ ngơi rồi đủ thứ chuyện, hắn cũng sai một người đàn em mà hắn tin tưởng ở lại để chăm sóc và trông chừng cô. Khi hắn đi, cô mới ngỏ ý hỏi tên đàn em kia về tình hình sức khỏe của bố mẹ cô, hắn chỉ trả lời rằng:- Sở tiểu thư yên tâm, bố và mẹ của cô đều được chăm sóc rất cẩn thận và tỉ mỉ, họ sẽ mau chóng hồi phục và quay trở lại cuộc sống trước kia cùng cô thôi. - Em muốn đi gặp bố mẹ em!!? -Cô đáp. Tên đàn em vội ngăn cản:- Sở tiểu thư, bây giờ e là cô không thể đi được, với tình hình sức khỏe của cô thì tôi không dám tự ý quyết định, tôi sợ cậu chủ sẽ trách phạt tôi mất... Cô vội nói:- Không sao đâu, anh không nói, em cũng không nói thì chú ấy sẽ không biết đâu, chúng ta chỉ cần kín miệng là được mà, cùng lắm thì em sẽ gọi điện xin phép chú ấy... - Ấy tiểu thư à, không được đâu, nếu cô sử dụng điện thoại di động thì sẽ làm nhiễu sóng các thiết bị y tế ở gần đây mất, hay là cứ để tôi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại xin phép với cậu chủ vậy. - Vậy được thôi, tất cả nhờ vào anh nhé!Nói rồi hắn đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại cho Cố Lâm để xin phép. Cố Lâm nghe được ý muốn của cô, hắn cũng bất lực và đồng ý cho cô đi thăm bố mẹ... Cô chậm rãi bước từng bước nặng nề về phía trước, tên đàn em thì đi bên cạnh đỡ cô để cô có thể đứng vững và bước đi. Đang đi thì cô cảm thấy bản thân mất hết đi sức lực, vùng ngực thì thắt lại vô cùng khó chịu. Có lẽ là cô đã cảm giác được một điều gì đó rất đau buồn. Cô đừng ngoài phòng bệnh, nằm trong phòng bệnh là người mẹ hiền dịu của cô, cô nhìn qua tấm kính trong suốt nhìn vào mẹ cô, đôi mắt cô thất thần, trống rỗng một nỗi buồn đang dần dần tràn ngập trong ánh mắt của cô. Tên đàn em thấy cô đứng hình buồn bã như vậy liền trấn an cô:- Sở tiểu thư à, cô đừng quá đau lòng, Sở phu nhân sẽ sớm bình phục lại thôi, cậu chủ cũng nhắc nhở tôi rằng đừng làm cô kích động, nếu không tôi sẽ phải lãnh hậu quả lớn đó. Bây giờ trong đầu cô đang hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ thấy người mẹ đáng thương của mình đang nằm trên giường bệnh với chằng chịt dây của các máy móc y tế, cùng với mũi kim đang đâm vào tay để truyền dịch. Ánh mắt cô vô hồn, chỉ thốt lên một câu không hoàn chỉnh:- Mẹ của em... mẹ của em có ổn không anh... mấy cái máy kia bao giờ... bao giờ mới được cất đi... Còn, còn nữa... bố em, hiện giờ ông ấy đang ở đâu... anh dẫn em đi gặp bố một chút... Cô cố gắng không khóc, nhìn thẳng vào đôi mắt của tên đàn em, ánh mắt của cô chất chứa nỗi buồn, nỗi thê lương, cô chỉ hận bản thân tại sao lúc đó lại không bảo vệ được bố mẹ, cô hận tại sao bản thân lại bình an còn bố mẹ còn phải đang đương đầu giành giật sự sống trên giường bệnh. Chưa kịp đợi tên đàn em trả lời, cô cũng ngất đi vì quá sốc. Tên đàn em còn đang lúng túng tìm cách trả lời cô thì hắn cũng bất ngờ khi cô đột ngột ngất đi, hắn bế cô về giường bệnh, gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cô rồi ra ngoài báo cáo tình hình với Cố Lâm. Cố Lâm đang trên đường đi giải quyết công chuyện thì nhận được điện thoại của tên đàn em. Sau khi cúp máy, cảm xúc lo lắng, tức giận đan xen lẫn nhau, hắn lẩm bẩm một câu trong miệng:- Không thể giữ kín mãi được, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra...