Tất Vũ Hầu tức giận đến oa oa kêu to, hắn có một loại xúc động mãnh liệt, hy vọng có thể đánh bại Tần Tiểu Thiên, phía sau mình có môn phái duy trì, Tần Tiểu Thiên cho dù có dữ dội hơn, cũng không thể sinh ra uy hiếp đối với môn phái. Sự tranh đấu giữa người tu chân là chuyện thường, có lực lượng cường đại trợ giúp tranh đấu, cho dù thất bại cũng không quan hệ, chỉ cần không nguy cấp tính mạng, có thể từ trong đấu pháp thu được rất nhiều chỗ tốt. Bàn tay có chút hơi phiên chuyển, Tất Vũ Hầu khẽ quát một tiếng: " Băng bạo!"Mười mấy người tu chân bên cạnh cơ hồ đồng thời động thủ, hơn mười thanh phi kiếm đồng loạt bay bắn về phía Tần Tiểu Thiên, kiếm quang đủ mọi màu sắc giống như sét đánh tia chớp sáng rực bầu trời. Quần ẩu?Tần Tiểu Thiên vốn đang muốn nói chuyện một chút, sau đó động thủ lần nữa, không nghĩ ra đám người tu chân lại cùng xông lên, vội vàng, Cửu Bức kiếm bay ra, hóa thành chín đạo kiếm quang vọt tới. Chẳng qua chỉ trong ý niệm vừa động, Cửu Bức kiếm đã tiếp xúc hơn mười thanh phi kiếm của đối thủ. Dù sao là lần đầu tiên gặp phải quần công, kinh nghiệm của Tần Tiểu Thiên không đủ, nếu cao thủ có kinh nghiệm gặp phải quần ẩu như thế, phản ứng đầu tiên sẽ là thuấn di ra ngoài, sẽ không dùng cứng đối cứng ngăn cản hơn mười thanh phi kiếm công kích, huống chi còn có Băng Bạo đang kéo tới của Tất Vũ Hầu. Đối mặt với công kích dày đặc như thế, hắn sợ hãi than không tránh không né, ngạnh kháng đón đỡ, mười mấy người tu chân kia cực kỳ kinh ngạc, lập tức gia tăng chân nguyên lực vận chuyển, khiến thế công của phi kiếm càng trở nên hung hiểm hơn. Tần Tiểu Thiên rất quen thuộc với hình thái của biên bức, cho nên đầu tiên huyễn hóa ra biên bức, tựa như những con chim nhỏ, vài con đã hủy diệt được một thanh phi kiếm. Cửu Bức kiếm dù sao là tiên kiếm, Tần Tiểu Thiên lại toàn lực vận dụng, những người tu chân này đều là Nguyên Anh kỳ hoặc Xuất Khiếu kỳ, như thế nào có thể ngăn cản được sự công kích của kiếm tiên, chỉ một kích đã hủy diệt đi tất cả những phi kiếm đang công tới. Một đám người tu chân miệng phun máu tươi bay ngược về phía sau, trong đó có mấy người tu vi hơi kém đã trực tiếp rơi xuống đất. Cho đến lúc này, Băng Bạo của Tất Vũ Hầu mới từ trên trời giáng xuống. Băng Châu cỡ chừng nắm tay từ không trung bắn về phía Tần Tiểu Thiên, tốc độ cực nhanh so với bình thường hình thành từng đạo bạch tuyến, âm hàn khí đại thịnh. Ngọc trâm cài trên tóc Tần Tiểu Thiên đột nhiên khởi động, vô số đạo châm nhọn thúy sắc hướng lên cao bay đi. Băng Châu ầm ầm bạo khai, bất quá bạo khai trong tế mang màu xanh biếc, không có thương tổn đến Tần Tiểu Thiên chút nào. Tất Vũ Hầu kinh hãi thất sắc, mười mấy người tu chân đồng thời ra tay, đối phương cho dù là Hợp Thể hậu kỳ cao thủ cũng phải né mũi nhọn, ai ngờ hắn lại nhẹ nhàng đón tới, còn chỉ một kích đã hủy diệt hơn mười thanh phi kiếm, còn Băng Bạo mình luôn đắc ý, thương cảm còn chưa chân chính hạ xuống, đã bị tiêu diệt rơi rụng. " Đại Thừa kỳ?"Tần Tiểu Thiên quát: " Cái gì mà đại thừa tiểu thừa... giao ra Dư Nhất!" Công kích mới vừa rồi, cơ hồ là đánh lén, làm hắn thập phần căm tức. Tất Vũ Hầu cố gắng tươi cười, nói: " Côn Lôn phái chúng ta quả thật không có ai tên là Dư Nhất... " Tay hắn liên tục lắc sau lưng, mười mấy người tu chân nhanh chóng hướng đại trận thối lui. Tần Tiểu Thiên lạnh lùng nói: " Bây giờ hắn đang ở trong đại trận của các ngươi!"Tất Vũ Hầu âm hiểm cười nói: " Vậy ngươi tự mình tiến vào trận bắt đi... " Lời chưa nói hết, lập tức thuấn di vào trận, ở bên trong quát: " Có bản lãnh thì tới đi, Côn Lôn phái... tuyệt không bỏ qua cho ngươi!"Hắn biết bằng bản lãnh của mình đánh không lại Tần Tiểu Thiên, không thể làm gì khác hơn là dùng đại trận lôi kéo đối phương, tự mình chạy trở về tìm cứu binh. Với ánh mắt của hắn, Tần Tiểu Thiên ít nhất là người tu chân độ kiếp thành công, người tu chân bình thường căn bản không cách nào ngăn cản. Tần Tiểu Thiên vừa tức giận vừa buồn cười, không nghĩ tới đường đường Côn Lôn phái là rúc đầu như rùa. Bất quá trong lòng hắn vô cùng tự hào, có thể đổ trụ trước sơn môn Côn Lôn phái, làm cho bọn họ lui về trong đại trận phòng ngự không dám đi ra, có thể thấy được thực lực của mình khác hẳn. Đại trận có người thao khống và đại trận tự động vận chuyển khác hẳn, nhất là phòng hộ đại trận của đại môn phái thì càng lợi hại. Tần Tiểu Thiên không trùng xông vào, trong lòng hắn hiểu rõ ràng, một khi tiến vào đại trận không cách nào đột phá, bị nhốt mười năm hay tám năm là chuyện rất bình thường, đến lúc đó, chỉ sợ đầu khớp xương của Tập Bắc Phong cũng tìm không thấy được nữa. Trong lúc nhất thời hắn nghĩ không ra phương pháp khá hơn. Liên tiếp ba ngày, bất luận Tần Tiểu Thiên ở ngoài trận nhục mạ như thế nào, Côn Lôn phái vẫn không có một người đi ra. Tần Tiểu Thiên lửa giận đại thịnh, thỉnh thoảng dùng Hỏa tiên lôi và Thủy tiên lôi oanh kích đại trận, tác dụng mặc dù không lớn, nhưng tốt xấu gì cũng trút được ác khí. Mấy ngày nay, trong lòng hắn vẫn do dự, có nên mạnh mẽ xông trận hay không. Một lần nữa xem xét đại trận, hắn phát hiện hung hiểm giấu diếm trong đó, bên trong ẩn núp một tuyệt sát trận cổ xưa. Theo hắn biết, tuyệt sát trận cổ xưa như thế phi thường lợi hại. Sau khi phân biệt rõ ràng, Tần Tiểu Thiên không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải mình cẩn thận, một khi lâm vào trong đó, rất có thể sẽ hủy diệt cụ khu xác này, đến lúc đó đừng nói là cứu Tập Bắc Phong, linh hồn muốn tìm một cụ thân thể mới cũng rất khó. Phụ cận phương viên ngàn dặm không bóng người, linh hồn hành động phi thường khó khăn, tốc độ di động thật chậm, bởi vậy ở chỗ này tuyệt đối là sẽ chết. Trong lúc nhất thời không có cách nào hay, mắng chửi thì không người nào để ý tới, chung quanh là núi tuyết lạnh như băng, nhiều nhất rống một tiếng thì làm vỡ tuyết băng một hồi, ngoài ra hết thảy vẫn nguyên dạng. Tần Tiểu Thiên xem xét phương vị của Dư Nhất, hắn tựa hồ tiến vào Côn Lôn phái, không có mặt trong đại trận. Trong lòng Tần Tiểu Thiên ngầm hối hận, lúc đầu lẽ ra nên bắt Tất Vũ Hầu và mười mấy người tu chân kia, như vậy mình đã có vốn đàm phán, bây giờ đối mặt với một đại trận rúc đầu như rùa kia, quả thật không sao hạ thủ được. Tần Tiểu Thiên ngồi xếp bằng trước sơn môn của Côn Lôn phái, tính toán sẽ kiên trì chơi với bọn họ, tạm thời không nghĩ cách phá trận, bởi vì thật sự không nắm chắc. Tuyệt sát trận cổ xưa kia hắn nhận ra chỉ một bộ phận, phá giải thì càng không nói đến. Từ lúc đầu tiêu táo đến bây giờ bình tĩnh, đoạn quá trình này đối với tu vi của hắn có trợ giúp rất lớn. Bình tĩnh trở lại không tới một ngày thời gian, Tần Tiểu Thiên đã nghĩ ra một biện pháp. Hắn cũng bắt đầu bày trận, bày trận vây quanh đại trận của Côn Lôn: " Nếu lão tử vào không được, vậy các ngươi cũng đừng mong ra được. "Hắn không có giương cờ gióng trống bày trận, mà là nhiễu ra mặt sau, tìm một sơn cốc đầy tuyết yên tĩnh, trước tiên bố trí một trận vây sát, sau đó mới trở lại bên ngoài Côn Lôn đại trận, bắt đầu bố trí mê trận. Chỉ cần người tu chân bị mê thất phương hướng bên trong trận, sẽ bị truyền tới trong trận vây sát. Nhờ có các loại tài liệu Tập Bắc Phong cấp cho, hắn mới có thể thong dong bố trí trận pháp không chút bức bách. truyện được lấy tại TruyenFull. vnTần Tiểu Thiên dùng ẩn thân bày trận, mỗi ngày chỉ bày trận vào ban đêm, ban ngày vẫn như cũ đứng ngay trước sơn môn mắng to, thỉnh thoảng ném ra một quả phù chú, tóm lại không cho đối phương sống an lành. Ngoài ra cũng có mấy cao thủ đi ra khiêu chiến, nhưng bọn họ cũng rất cẩn thận, chẳng qua nhờ vào đại trận đấu pháp với Tần Tiểu Thiên, khi thấy bất lợi, lập tức lui về. Người tu chân đi ra khiêu chiến ít nhất có trình độ Hợp Thể trung kỳ, điều này làm cho Tần Tiểu Thiên thập phần cảnh giác, hắn phát hiện Côn Lôn phái cao thủ hết sức đông đảo. Mấy trường tranh đấu này đấu kiếm là chính, pháp bảo rất ít dùng đến, mà phi kiếm của người tu chân vô luận lợi hại cỡ nào cũng không so được với kiếm tiên của Tần Tiểu Thiên, hai bên hoàn toàn không cùng một tầng cấp. Người tu chân của Côn Lôn phái cơ hồ mỗi lần đều kiếm hủy người bị thương, chỉ có vài lão hoạt đầu cá biệt còn giữ lại được thực lực, thấy tình thế không ổn nhanh chóng lui trở về. Hơn mười ngày sau, Tần Tiểu Thiên đã hoàn toàn phong bế Côn Lôn phái, trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng, toàn bộ bao phủ trong trận pháp, vì thế hắn hao đi phần lớn tài liệu trên người. Hắn bố trí mê trận từ rất xưa, nhìn như đơn giản nhưng uy lực thật lớn, chủ yếu là làm cho linh hồn người vào trận bị mê hoặc. Một khi người vào trận bị chạm trúng công năng truyền tống, sẽ bị đưa đến vây sát trận. Vây sát trận này cùng tuyệt sát trận ẩn núp trong đại trận Côn Lôn phái bất đồng, nó là một loại cổ tiên sát trận, đầu tiên là vây khốn, sau đó mới là sát. Người vào trận chỉ cần không loạn động, sẽ không có chuyện, nếu không sát ý sẽ xâm nhập vào óc người, càng mạnh mẽ phá trận, uy lực của sát trận lại càng cường đại, bởi vậy chỉ có thể đàng hoàng ở lại trong trận. Sau khi xuất ra khối ngọc phù cuối cùng, Tần Tiểu Thiên cười đắc ý. Hắn lấy ra một tấm vải màu trắng trong nhẫn trữ vật, đó chính là thu tập trong khố phòng của thổ phỉ Thanh Phong Lĩnh, dùng kiếm tiên chém một cây cổ thụ, tước thành cột cờ, gắn ngay trước sơn môn của Côn Lôn phái, trên cờ ghi: " Vô sỉ Côn Lôn, súc đầu như rùa!"Chữ dùng đá màu hồng giã thành phấn trực tiếp ngưng luyện mà thành. Cột cờ cao tám trượng, cờ trắng phiêu phiêu, tám chữ to, viết ngã trái ngã phải, cực kỳ khó coi. Tần Tiểu Thiên đứng dưới cột cờ, lẩm bẩm: " Ta xem ngươi còn có thể nhẫn nữa hay không, hừ hừ... "Một chiêu này vô cùng độc ác, bất kể thế nào, Côn Lôn phái nổi danh là tu chân đại phái, bị người đứng trước cửa nhà mắng to không nói, còn dựng một cột cờ thật to, nếu có người tu chân đến đây bái phỏng, chứng kiến tràng cảnh này, Côn Lôn phái thật sự không còn mặt mũi gặp người nữa. Canh ở giữa cột cờ, Tần Tiểu Thiên bắt đầu luyện chế ngọc phù. Thứ này phi thường hảo dùng, giống như là lựu đạn, có thể nổ, lại không cần hao phí tiên linh khí. Chỉ cần luyện chế số lượng đủ nhiều, đi ra bao nhiêu người hắn cũng không sợ. Bên trong Côn Lôn phái đã nháo đến tận trời. Từ chưởng môn trưởng lão, đến đệ tử môn nhân, lòng người bàng hoàng. Sư tôn của Tịch Dư là sư thúc của chưởng môn, bởi vậy hắn và chưởng môn là đồng bối. Mặc dù tu vi của Tịch Dư tệ hại, nhưng cũng là một trong những đại biểu của tục giới Côn Lôn phái, chuyên môn chịu trách nhiệm kiếm tiền và tìm kiếm đệ tử có tư chất tốt. Vị trí này rất trọng yếu, thuộc về trưởng lão ngoại phái của Côn Lôn. Nguyên ủy mọi chuyện ai cũng đã rõ ràng, là do Tịch Dư bắt đi tiểu đệ của người khác, đã vậy còn đánh chết người, kết quả bị cừu gia truy tung tới trước cửa nhà. Nếu thực lực của Tần Tiểu Thiên không lợi hại, cũng không có gì đáng sợ, cùng lắm thì đem hắn giết chết. Không ngờ thực lực của Tần Tiểu Thiên so sánh với Đại Thừa kỳ còn cao hơn, Côn Lôn phái nhất thời lâm vào cảnh địa tiến lui khó khăn, bây giờ thả người cũng không được, đối phương chỉ đích danh đòi giao Dư Nhất, nếu như không thả người, đối phương lại đứng trước cửa mắng to, cả Côn Lôn phái cũng không ra vào được, thật làm người khó khăn. Những cao thủ lợi hại của môn phái đều ra ngoài lịch lãm, trong lúc nhất thời sẽ không trở lại. Côn Lôn phái có truyền tống trận có thể đi ra tinh cầu khác, cũng đã phái đệ tử đi cầu cứu. Từ sau khi Tần Tiểu Thiên giơ lên cờ lớn, trong phái từ trên xuống dưới đều cảm thấy đứng ngồi không yên. Chưởng môn không thể làm gì khác hơn là tự mình xuất lĩnh cao thủ hiện có của Côn Lôn phái xuất trận, trong đó có mười bảy cao thủ đã ngoài Hợp Thể kỳ, còn có hai đại cao thủ chuẩn bị độ kiếp. Ngoài ra còn có mười mấy cao thủ Phân Thần hậu kỳ ẩn trong đại trận, tùy thời chuẩn bị vận chuyển đại trận toàn lực. Chưởng môn tính toán cùng Tần Tiểu Thiên ngay mặt đàm phán. Tần Tiểu Thiên nhận thấy được có người xuất trận, hắn chậm rãi đứng dậy, mắt thấy một đám thân ảnh xuất hiện, trong lòng thầm giật mình, tất cả đều là cao thủ. Cao thủ như vậy tới năm, ba người hắn không sợ, nhưng lại tới mười mấy, làm sao ứng đối? Dù sao hắn còn không phải tiên nhân chân chính, chỉ có sau khi độ kiếp mới có thể bước vào cảnh giới tiên nhân. Hắn không khỏi may mắn mình đã có chuẩn bị trước, có trận pháp vây khốn phía sau, tự mình có tiền vốn chu toàn với Côn Lôn phái. Tần Tiểu Thiên thối lui một bước, tới gần mê trận tự mình bố trí, nói: " Dư Nhất đâu?"" Ta là Côn Lôn phái chưởng môn Doanh Vu. "Tần Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: " Ta muốn Dư Nhất, không cần cái gì là anh vũ hay ma tước!"" Lớn mật!" " Hỗn đản!" Một mảnh tiếng quát mắng vang lên. Tần Tiểu Thiên không khỏi cười nhạt, nói: " Côn Lôn phái không giống như một tu chân đại phái, cũng chẳng khác gì lục lâm cường đạo, bá đạo thổ phỉ, ha ha, nếu tiểu đệ ta có chuyện gì, Côn Lôn phái các ngươi cũng tưởng sẽ được an sinh... giao ra Dư Nhất, hết thảy còn tạm thương lượng, nếu không... ha ha, ha ha ha!"Hắn chỉ có thể biểu hiện vẻ kiêu ngạo bạt hỗ, nếu không đối phương sẽ không chăm chú đối đãi, tự mình càng hung ác, đối phương càng kiêng kỵ. Tướng mạo của chưởng môn Côn Lôn phái Doanh Vu rất kỳ lạ, hai đạo lông mày và chòm râu rũ trên mặt, một đôi mắt khỉ linh lợi, mũi to xẹp lép phiếm ra hồng quang, khuôn mặt còn rất trẻ, khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra một bộ khổ tướng. Hắn ăn mặc cũng rất hoa lệ, một kiện bào phục màu đen ẩn đầy kim quang, tựa hồ khảm vào rất nhiều phù chú, cầm trong tay một cây phất trần, vẻ mặt khổ sáp nhìn Tần Tiểu Thiên. Cao thủ Côn Lôn phái vẻ mặt khó chịu, một đám nổi giận nhìn trừng Tần Tiểu Thiên, nhất là nhìn thấy lá cờ lớn phía sau, càng lửa giận xung thiên. Bọn họ vô luận là ai, một khi ra Côn Lôn phái, đều là thân phận một đời tông sư, nhưng đại bộ phận đều không nguyện ý rời núi, tới Hợp Thể kỳ, bình thường bận rộn pháp bảo và linh đan chuẩn bị độ kiếp, còn tài liệu, cơ bản là do đệ tử môn nhân cung cấp. " Ngươi muốn như thế nào?" Một nam tử cao lớn mặc hồng bào quát lớn. Doanh Vu khoát tay nói: " Thích Liệt, không được vô lễ. "Thích Liệt hận hận lui ra phía sau một bước. Doanh Vu ưỡn ngực ngẩng đầu, khí thế nhất phái chí tôn tự nhiên tản mát ra. Hắn nói: " Xin hỏi đạo hữu đại danh?"Tần Tiểu Thiên không nhịn được có một loại xúc động muốn đánh người, tự mình đứng trước cửa hắn, đến lúc này mới hỏi tính danh. Hắn tức giận nói: " Họ Tần... Tần Tiểu Thiên. " Hắn cũng muốn nhìn xem, chưởng môn Côn Lôn phái có ý định thế nào. Doanh Vu rất có lễ phép nói: " Tần đạo hữu, Doanh Vu có lễ. " Hắn giơ bàn tay làm một lễ chào. Tần Tiểu Thiên nhún nhún vai, không cho là đúng. Doanh Vu hé ra khuôn mặt khắc khổ, tiếp tục hỏi: " Môn phái của Tần đạo hữu là... "Tần Tiểu Thiên dở khóc dở cười, người này không nhanh không chậm hỏi chuyện, làm cho người ta có lửa phát không ra. Hắn nói: " Không môn không phái, tiêu diêu tự tại, lão tử là tự tu. " Trong thế giới Thiên Diễn, hắn cảm giác được mình là người ngoài tới, cho dù có môn phái, trong Thiên Diễn cũng không tồn tại. Đám người tu chân kia rõ ràng thở ra một hơi, Doanh Vu cũng không tin tưởng, nói: " Tần đạo hữu nói đùa. " Nói giỡn, tu vi cao siêu như vậy mà sao là tự tu?Nếu như Tần Tiểu Thiên đúng là tự tu, những người như bọn họ không phải là xấu hổ đến chết hay sao, bị một người tự tu đổ trụ tại cửa lớn vũ nhục, hắn vô luận thế nào cũng không tin. Tần Tiểu Thiên nhìn chằm chằm hắn, nói: " Dư Nhất đâu? Để hắn đi ra!"Doanh Vu lắc đầu nói: " Côn Lôn phái cho tới bây giờ không có ai tên là Dư Nhất. "Tần Tiểu Thiên thốt nhiên giận dữ, những người này quả thật quá vô sỉ. Hắn vừa muốn nói chuyện, Doanh Vu lại nói: " Tần đạo hữu không nên tức giận, ta biết người ngươi muốn tìm là ai, nhưng hắn ở Côn Lôn phái không phải gọi là Dư Nhất, cho nên ta mới nói... Côn Lôn phái không có người tên Dư Nhất. "Doanh Vu nói tiếp: " Hắn trở lại Côn Lôn phái thì hôn mê bất tỉnh, chúng ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, hôm nay hắn vừa mới tỉnh lại... ta mới biết được nguyên ủy trong đó. "" Tần đạo hữu, hắn chỉ vì hồ đồ mà thôi, cũng không có phạm phải mười tội ác lớn không tha, ngươi cũng biết, tu chân giới phi thường xem trọng truyền thừa, làm đệ tử Côn Lôn phái, cũng không coi là ủy khuất tiểu đệ của ngươi... có lẽ phương pháp của hắn... cái này... tương đối cấp táo, chọc giận Tần đạo hữu, Côn Lôn phái nguyện ý vì thế bồi tội. "Trong miệng Tần Tiểu Thiên phun ra hai chữ: " Thúi lắm!"Làm một đời chưởng môn Côn Lôn phái, cư nhiên lại ăn nói xảo quyệt, nói hưu nói vượn, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy đi hết. Hắn không thèm cùng tên này nói nhảm, trực tiếp mắng to. Mặt Doanh Vu liền biến sắc, lạnh lùng nói: " Tần đạo hữu, đừng tưởng rằng tu vi của ngươi rất cao, có thể muốn làm gì thì làm, Côn Lôn hái không phải môn phái mặc cho người khi dễ, hừ, Tần đạo hữu nếu vô lý gây nháo, cũng đừng trách Côn Lôn phái ta không khách khí. "Mềm cứng một khi đã bắt đầu, Tần Tiểu Thiên không nhịn được bật cười khan, vỗ tay nói: " Côn Lôn phái thật không tưởng nổi... . . Dư Nhất giết bằng hữu của ta, cướp đi tiểu đệ ta, ha ha, ngược lại là ta nói bậy, nói hưu nói vượn, là ta vô lý gây nháo? Rất hay, rất hay! Cuối cùng cũng kiến thức được khí phái của tu chân đại phái, tặng cho ngươi một câu... . "Doanh Vu nói: " Câu gì?"Tần Tiểu Thiên cười nói: " Ha ha, Côn Lôn phái là một đống *** chó! Ta phi!"Hắn không hề sợ cái gì là danh môn đại phái, không phải sư tôn từng nói qua, chỉ tùy tâm sở dục là tốt rồi. Bị Doanh Vu ăn nói ngang ngược, hắn cũng không còn gì kiêng kỵ. Đừng nói Côn Lôn phái là danh môn đại phái, chỉ là chưởng môn của môn phái tu chân bình thường, cũng không chịu được dạng nhục mạ mắng chửi này, sắc mặt Doanh Vu biến đến như muốn phun huyết, một người tu hành, sao lại vô lễ như vậy? Hắn lại không nghĩ tới thái độ thúc đẩy trách nhiệm của mình ác liệt ngang ngược như thế nào. Thích Liệt một thân hồng bào lại không cách nào nhẫn nại, quát to một tiếng, một luồng hồng mang hướng tới Tần Tiểu Thiên. Kiếm pháp của Côn Lôn phái cổ phác, uy lực cũng bất phàm, nhưng gặp được quái vật như Tần Tiểu Thiên, thì chắc chắn sẽ có hại. Tần Tiểu Thiên tâm niệm khẽ động, Cửu Bức kiếm bay ra đón tới. Trong tiếng ầm ầm, Thích Liệt bay bắn ngược ra sau. Hai người tu chân đưa tay tiếp lấy hắn, cuối cùng cũng ổn định được thân hình của Thích Liệt. Tên này ước chừng chưa từng chật vật qua như vậy, không khỏi thần tình đỏ bừng, lúc này mới tin Tất Vũ Hầu không nói hoang. Trong đám người đôi mắt tràn ngập sự khiếp sợ và nghi hoặc. Thực lực của Tần Tiểu Thiên quá kinh người, phải biết Thích Liệt là cao thủ Hợp Thể trung kỳ, chỉ một chiêu đối quyết đã bị đánh bay, mọi người đều là cao thủ, đương nhiên hiểu được sự chênh lệch trong đó. Tần Tiểu Thiên hào khí xung thiên, Cửu Bức kiếm thuận thế bổ về phía đám người tu chân. Doanh Vu thoáng sửng sốt, nhờ có người tu chân bên cạnh kéo hắn, hắn hốt nhiên nổi giận nói: " Đánh!"Mười bảy người tu chân Hợp Thể kỳ, đồng thời phát ra công kích, đừng nói là Tần Tiểu Thiên, dù là tiên nhân bình thường cũng phải tránh mũi nhọn. Tần Tiểu Thiên rất cẩn thận, cứng đối cứng cũng phải nhìn xem đối tượng. Hắn liền thuấn di né ra, trốn vào mê trận phía sau lưng. Tần Tiểu Thiên lợi dụng thuấn di tránh đi, nhưng cột cờ sau lưng lại trốn không thoát, cột cờ bị mười mấy luồng kiếm quang đánh tới, đánh thành phấn mạt tán lạc trên mặt đất. Trong tiếng nổ mạnh, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, đám người hai mặt nhìn nhau. Thích Liệt tính tình táo bạo, mới vừa bị một kích của Tần Tiểu Thiên thiếu chút nữa bị hủy phi kiếm, người cũng bị thương nhẹ. Sau khi đám người xuất thủ, hắn tính toán Tần Tiểu Thiên không chết cũng phải bị thương nặng, không ai có thể kháng cự nhiều cao thủ công kích, hắn quát một tiếng, xông tới trước, phía sau có năm cao thủ theo sát, phân tán ra bốn góc nhìn xem. Trước mắt Thích Liệt hoa lên, cảm giác không hay, hắn cũng là cao thủ có kinh nghiệm phong phú, quát to: " Có bẫy rập!" Còn chưa kịp thuấn di, một luồng ô quang đánh úp lại, hắn hoảng hốt xuất kiếm ngăn cản, một thanh âm vang to, người đã chàng nhập vào trong trận. Cảnh sắc chung quanh lập tức đại biến, trong lòng hắn hiểu được, đây là triệu chứng bị mê thất vào trong mê trận. Tiếp theo, lại có hai người bị lạc vào trong mê trận, Doanh Vu gọi lớn: " Mau trở về, có bẫy rập!" Trong tích tắc Thích Liệt bị hãm vào mê trận thì đám người cũng đều phản ứng, nhanh chóng lui ra phía sau. Chỉ nghe tiếng cười kiêu ngạo của Tần Tiểu Thiên, cười lớn nói: " Ha ha, các ngươi không phải ỷ vào đông người sao? Các ngươi không phải thích súc vào xác rùa không dám thò đầu ra sao? Lão tử cấp cho các ngươi thêm một tầng xác rùa nữa! Ha ha, ai cũng đừng mong đi ra ngoài nữa!"Trong lòng Doanh Vu chấn kinh run lên, hắn hiểu được ý tứ của Tần Tiểu Thiên, người này không ngờ lại bố trí một trận pháp, dùng để vây khốn Côn Lôn phái, vừa rồi Thích Liệt và vài người đều đã bị lạc vào trong trận. Đếm lại nhân số, quả nhiên đã thiếu mất ba người, Doanh Vu tức giận gọi to: " Tần đạo hữu, ngươi ra! Ngươi... ngươi hèn hạ!"Tần Tiểu Thiên ở trong mê trận cười vang: " Hèn hạ? Ha ha, đó là học từ các ngươi đó... ngươi cũng nếm thử tư vị chờ đợi đi, lão tử ngủ một lát sẽ tới! Ha ha!"Hắn cũng không tiếp tục lý tới Doanh Vu, trong mê trận có ba cao thủ, phải giải quyết bọn hắn trước. Do mê trận thiết trí vội vàng, trong đó có không ít sơ hở, chỉ cần là cao thủ biết thăm dò trạng huống, muốn thoát khốn cũng không khó, cho nên hắn không thể phóng mặc cho mấy người kia loạn chuyển trong mê trận, dự định phải đem bọn hắn dẫn nhập vào trong vây sát trận trong sơn cốc. Mê trận này cũng không phức tạp, cảnh vật biến ảo cũng rất cứng cỏi, nhưng dù sao cũng án chiếu theo tiên trận mà xếp đặt, nên trình độ hung hiểm cũng không kém mê trận lợi hại nhất của tu chân giới. Thích Liệt tính cách táo bạo, sau khi lạc nhập vào mê trận không ngờ lại mười phần tỉnh táo. Chung quanh là những mảng lớn băng tinh, nơi nơi đều là bóng của chính mình chớp lên, phảng phất như có vô số tấm gương, đem từng cử động của mình đều phản xạ trong gương, phi kiếm bắn ra, những băng tinh này đều là hư ảo, hắn càng vô cùng cẩn thận. Tần Tiểu Thiên ẩn giấu cách Thích Liệt không xa, lẳng lặng nhìn xem hắn làm sao phá trận, tùy thời chuẩn bị xuất thủ hại hắn. Thích Liệt dương tay bay ra một con chim nhỏ màu đỏ, sáng rực, có điểm giống phong điểu, nhìn thật khéo léo, hót lên một tiếng véo von bay lên đỉnh đầu Thích Liệt, kỉ kỉ tra tra hót vang, chiếc mỏ nhỏ xíu phun ra một luồng hỏa hoa tiên diễm. Thích Liệt xuất ra một thủ ấn pháp quyết, chim nhỏ màu đỏ hót lên, trong tích tắc, hóa thành ba con. Lại một thủ quyết đánh xuất, ba con chim nhỏ màu đỏ hóa thành hai mươi bảy con, vờn quanh Thích Liệt hót vang không ngừng. Tần Tiểu Thiên trước mắt sáng lên, khi hắn nhìn thấy hỏa điểu(chim lửa), thì biết là dùng pháp thuật ngưng luyện mà thành. Khác hẳn với khôi lỗi thuật, hỏa điểu này tâm thần tương liên với chủ nhân, có thể dùng để công kích, cũng có thể dùng để tìm kiếm đại trận, tiến lên cự ly xa mà lục soát, so với nguyên thần tìm kiếm còn được tốt hơn, nếu ở trong tình huống đại trận mù mịt, tác dụng càng lớn. Thích Liệt quát: " Đi!" Hỏa điểu giương cánh bay cao, lập tức tán nhập vào trong trận. Nếu Tần Tiểu Thiên không chú ý tới hắn, Thích Liệt dùng hỏa điểu cũng có thể tìm ra được đường đi, nhưng vận khí hắn không tốt, Tần Tiểu Thiên lại đang trốn một bên, tùy thời xuất thủ. Hắn lập tức thay đổi trận pháp, trong nháy mắt, một con hỏa điểu xuất hiện ngay trước mắt. Con hỏa điểu nhìn thấy Tần Tiểu Thiên thì phát ra tiếng kêu kinh hãi, phun ra một chuỗi ngọn lửa. Tần Tiểu Thiên cười hắc hắc một tiếng, đưa tay trảo tới. Tiên linh khí bao phủ bốn phương tám hướng, áp con đường hỏa điểu định chạy trốn, hắn chụp gọn nó vào tay. Hỏa điểu hót lên một tiếng, nhất thời hóa thành một đoàn ngọn lửa. Ngọn lửa mười phần lợi hại, uẩn tàng Tam Muội Chân Hỏa, do cương hỏa dương khí thôi pháp. Nhưng Tần Tiểu Thiên càng lợi hại hơn, hắn có Vô Diễm chi hỏa, có thể áp chế ngọn lửa kia. Tần Tiểu Thiên cười nói: " Muốn chạy, hắc hắc, không kịp rồi!" Một thủ ấn cấm chế linh quyết phát ra, hỏa điểu lại hót lên, cuối cùng hiện ra bản thể. Đó là bản thể do hỏa ngọc ngưng kết mà thành, xinh đẹp không tầm thường, bên trong hỏa ngọc lưu giữ tầng tầng ngọn lửa, hình thành một phiến phiến hỏa vũ, mỗi một phiến hỏa vũ đều tinh xảo nhập vi, khắc họa được vô cùng linh động. Tần Tiểu Thiên bắt được chính là bản thể của hỏa điểu, còn những con hỏa điểu khác chỉ là ngưng thể nên sau đó hóa thành khói, chặt đứt sự liên hệ với Thích Liệt. Con hỏa điểu này đã trở thành chiến lợi phẩm của Tần Tiểu Thiên. Tần Tiểu Thiên thuấn chuyển ra sau lưng Thích Liệt, chỉ nhìn thấy hắn đang không ngừng phát ra pháp quyết, cố gắng gọi hỏa điểu trở về. Bởi vì Tần Tiểu Thiên không có niết vỡ hỏa điểu, hắn vẫn không biết hỏa điểu đã bị người thu nhiếp. Qua hồi lâu, vẫn không có tin tức quay về, cuối cùng hắn nổi giận, trên người bốc lên tảng lớn ngọn lửa. Không đợi hắn phát tiêu, Tần Tiểu Thiên đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, một cước đá tới: " Đi, mụ nội ngươi... "Một cỗ kình lực hung hăng đánh vào trên lưng Thích Liệt, Hắn khống chế lảo đảo một bước, trong lòng kêu khổ không ngừng, đi sai một bước, uy lực của trận pháp liền hiện ra, cùng thời gian, cảnh sắc chung quanh nhanh chóng biến ảo, hắn không dám lộn xộn, phi kiếm vờn quanh thân phòng hộ, ngọn lửa bố tại quanh thân, toàn bộ tinh thần chuyên chú vào trong phòng ngự. Tần Tiểu Thiên cười lạnh nói: " Bất động? Bất động cũng không được, hừ hừ, chiếu dạng tống ngươi đi vây sát trận. "Hốt nhiên ánh mắt vừa động, nói: " Côn Lôn lão đạo còn muốn phá trận? Hắc hắc, ta để cho ngươi phá... . " Thân thể hắn biến mất tại chỗ. Doanh Vu dẫn theo một nhóm cao thủ cố gắng phá giải mê trận, hắn phát hiện cả Côn Lôn phái đều bị một đại trận kỳ lạ vây quanh, bất luận là trên trời hay dưới đất cũng không đường có thể đi, trong lòng khiếp sợ không thôi. Đối thủ này khó chơi cực kỳ, không biết từ lúc nào đã phong tỏa ém nhẹm đường ra của Côn Lôn phái, nếu việc này truyền ra ngoài, Côn Lôn phái làm sao còn chỗ đặt chân tại tu chân giới. Vô luận thế nào cũng phải phá đi trận pháp vây khốn, vì thế Doanh Vu đặc biệt trở lại trọng địa môn phái, mời tới trấn phái chi bảo – Sát Cô Lung và Côn Lôn kiếm tiên. Tần Tiểu Thiên không biết đối phương lấy tới trấn phái chi bảo, chỉ biết là Doanh Vu đang cố gắng phá trận, bởi vậy lập tức đi ra quấy nhiễu, hắn còn chưa tự đại cho rằng trận pháp của mình có thể ngăn cản nhiều cao thủ như vậy công kích. Một đạo kiếm quang bay ra, làm cho mọi người luống cuống tay chân. Tần Tiểu Thiên cười lớn lại lùi về mê trận, tu du, lại xuất hiện bên góc phải, ném một quả ngọc phù Thủy tiên lôi, tạc đến mọi người chật vật không chịu nổi. Tiếp theo, hắn lại trốn sang bên kia, hét lớn: " Ta sẽ cho các ngươi vui vẻ lắm, ha ha!"