Tiêu Nguyệt “ Một vạn hai trăm năm mươi văn"Hạ Huyền ngón tay thon dài gõ gõ lên thành ghế, cười khẽ một tiếng. Tiểu tử này, thú vị thật. Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, thở dài một hơi, làm bộ tỏ ra tiếc nuối nói “ xem ra đêm nay Ỷ Lâm cô nương phải thuộc về vị tiểu huynh đệ này rồi"Nghe hắn nói vậy, đám người lập tức xôn xao lần hai. " Nếu Lăng Vương điện hạ đã bỏ cuộc, vậy ta xin tuyên bố, người thắng cuộc đêm nay chính là Vị Tiểu công tử đây, xin chức mừng"Mọi người đồng loạt quay qua chắp tay chúc mừng Tiêu Nguyệt, Tiêu Nguyệt cũng mỉm cười đáp lại. Tú bà uốn éo đi đến, Tiêu Nguyệt ra Hiệu với Tiểu Kỳ, cô nàng đi lên, móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, nhịn đau đưa cho tú bà. Vừa thấy tiền trong Tay Tiểu Kỳ, mắt tú bà lập tức sáng lên, cười không ngậm được miệng tiếp nhận lấy. Nhà ngoại tổ phục của Tiêu Nguyệt làm kinh thương, trước kia mẫu thân nguyên chủ gả cho Tiêu Thừa Tướng, Dương gia đã sang tên sáu cửa hàng ở kinh thành làm của hồi môn của bà. hai trăm rương hồi môn, mười ba cái cửa hàng, còn có một sơn trang chuyên về lá trà. sau khi nương nàng mất, những cửa hàng này đều được chuyển qua cho nàng, Tiêu Nguyệt cái cũng thiếu, chỉ riêng tiền là không. Đây cũng là một trong những lý do khiến Kế mẫu ghét nàng, trong thâm tâm bà ta, nếu Tiêu Nguyệt chết đi, vậy những cái đó đều sẽ thuộc về bà ta hết thảy. “ Người đâu, mang công tử đến phòng chờ, tiếp đón cho cẩn thận"Lão tú bà cười híp mắt nói “ Công tử mời đi theo gia đinh, chờ Ỷ Lâm cô nương thay đồ xong sẽ đến chỗ ngài"Tiêu Nguyệt chắp tay thi lễ, liền bước chân theo Hạ nhân đi lên lầu. Vừa lên đến tầng hai, Tiêu Nguyệt đã bị chặn lại bởi hai tên tráng hán cao to. Tiêu Nguyệt là nữ nhân, chiều cao cao nhất cũng chỉ đến mét sáu tám, nhìn hai tên này mặt mũi dữ tợn, Tiêu Nguyệt khẽ nhíu mày. “ Hai vị, vị công tử này là khách quý của Vân Vũ Lâu chúng ta, có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân"Hạ nhân cười lấy lòng nói. Tráng hán to con hừ một cái, nhìn thân hình gầy gò của Tiêu Nguyệt cười xùi một tiếng, lên tiếng chế giễu nói “ xem ngươi yếu ớt như vậy, cũng muốn giành nữ nhân với điện hạ?”Tiêu Nguyệt không hề bị khí thế hung ác của hai tên này hù dọa, ngược lại giễu cợt nói " Thế nào? không có tiền cùng ta tranh, cho nên muốn dùng vũ lực sao?”“ Không nghĩ đến Lăng Vương lại là hạng người này, tranh không nổi liền muốn dùng kế bẩn, thật khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt"Lần đầu tiên có nam nhân không sợ chết như vậy, dám ở trước mặt bao nhiêu người cười nhạo điện hạ nhà bọn hắn. Nghe nàng giễu cợt điện hạ nhà mình, hai tên kia lập tức muốn xông lên cho nàng một bài học, lại bị tiếng nói trầm thấp ngang lại. “ Lục Nhất, quay lại"“ Nhưng mà chủ tử!”Hạ Huyền nghiêng đầu nhìn gã, trong mắt chứa tia cảnh cáo. Tên kia lập tức nhường đường, hung hăng trừng mắt Tiêu Nguyệt một cái. Đám người còn đang ở bên dưới xem kịch hay, thấy Lăng Vương đã lên tiếng, trong mắt che giấu không được hóng hớt tràn lan. Tiêu Nguyệt khẽ hừ, chẳng buồn liếc mắt nhìn Hạ Huyền, bước chân nhanh chóng rời đi. “ Chủ tử, có cần thuộc hạ đi điều tra thân phận của hắn không?”Nhìn Tiêu Nguyệt rời đi, thuộc hạ thân cận của Hạ Huyền nhỏ giọng dò hỏi. Dám đắc tội Lăng Vương, sau lưng nhất định có chỗ dựa hậu hĩnh. Hạ Huyền lười nhác tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nói “ không cần""Hạng người như vậy, từ từ chơi đùa mới thấy thú vị"Hắn giễu cợt nói. Hai người bạn của hắn khẽ liếc nhau, âm thầm thay vị công tử kia kêu khổ. Bị tên Hạ Huyền này nhìn trúng rồi, nhất định không phải chuyện gì tốt đẹp. Dạ Minh Âm thầm cầu nguyện Hạ Huyền đùa bỡn nhẹ tay chút, đừng đùa ch*t người là được.