Hàng Châu, Hoa Sơn Dịch QuánĐàm Uyển Phượng đang ngâm mình trong bồn tắm, giống như muốn đem dấu vết của mấy ngày vừa qua xóa hết, hơi nóng của nước làm cho da nàng nhẵn nhịn như ngọcThời gian vừa qua như một giấc mơ, lúc đầu bị Lăng Phong bắt đi, nàng đã chìm vào tuyệt vọng, hắn giống như một ác ma, chỉ biết phát tiết, tra tấn nàng. Sau đó, nàng lại lâm vào " thảm kịch", điều duy nhất làm nàng vui mừng chính là ngoại trừ tên tiểu ác ma đó ra, toàn bộ đều đã chết. Chỉ còn tên tiểu ác ma đó là còn sống !Khi nàng trở về dịch quán, các đồng môn sư muội đều vây quanh hỏi nàng đã đi đâu. Thậm chí Lục Thừa Thiên nhìn cử chỉ của nàng, loáng thoáng đã phát hiện ra cái gì rồi. Nhưng bọn họ cũng chỉ đoán này đoán nọ mà thôi. Nàng thân phận là Đại sư tỷ phái Hoa Sơn, cho nên ít nhất lời đồn cũng không lan rộng ra. Nàng lo lắng chính là tên tiểu ác ma kia, vạn nhất hắn đem chuyện của mình nói ra, nàng thật sự là sống không bằng chết. Nhiều lúc, nàng thật sự hi vọng Lăng Phong đem mình giết đi !Vận mệnh nếu đã không thể nắm trong tay, thì chỉ có thể nghe theo ý trời. Đã nhiều lần, Đàm Uyển Phượng ngẩng đầu nhắm mắt lại, như mặc cho số phận, lại nhớ lại sự biến hóa lúc tên tiểu ác ma đó đứng nhìn trời tại Lăng Gia, tuy rằng hắn vẫn đáng sợ như bình thường, nhưng là nàng nhìn ra sự bất đồng trong ánh mắt của hắnNàng là một nữ nhân thông minh, nàng tất biết lời nói có thể lừa gạt người khác, nhưng ánh mắt thì tuyệt đối không. Hắn ta tuy rằng mang trên mặt biểu tình hung lãnh, nhưng ánh mắt lại mang vài phần chua xót. Mà sống cùng hắn một thời gian, sâu trong ánh mắt của hắn đối với nàng vẫn có sự thương tiếc cùng bất đắc dĩBiết được hắn cùng Lăng Phủ có quan hệ, Đàm Uyển Phượng đối với hắn cũng có vài phần áy náy, vì thế đối với những việc lúc trước hắn gây ra cho nàng cũng không quá để ý nữa, có lẽ đây là báo ứng !Đàm Uyển Phượng cũng nhìn ra được, ánh mắt của hắn luôn che dấu tình cảm thật. Tất cả chuyện này cũng là nguyên nhân làm cho sâu trong nội tâm của nàng tha thứ cho hắn. Tựu như lúc trước sư phó có dạy, nhìn một người đừng nhìn biểu tình của hắn, mà phải nhìn ánh mắt của người đó. Một người lộ ra biểu tình đắc ý cũng có thể đang che dấu sự thất bại của mình. Cũng giống như vẻ mặt của một cao tăng Thiếu Lâm lúc nào cũng bình thản, thì nhìn vào trong đó, ta cũng đôi khi thấy được sự tham lam giả dốiChính vì như vậy, Đàm Uyển Phượng tuy rằng chịu nhiều lăng nhục, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của hắn, nàng lại giống như một tỷ tỷ quan tâm sư đệ của mình. Nàng xem hắn giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, hơn nữa cũng giống như đối với người mình yêu mà lơ đãng toát raLoại ánh mắt này …. Đàm Uyển Phượng chấn động, thiếu chút nữa là từ bồn tắm nhảy ra, bọt nước văng khắp nơi trên sàn nhà. Nàng tại sao lại không cẩn thận nghĩ tới, ánh mắt của tên tiểu ác ma này, cùng với Lăng Phong năm đó giống nhau !Chẳng những ánh mắt của tên tiểu ác ma này cùng Lăng Phong sư đệ giống nhau, mà ý tứ ở trong đó cũng giống như vậy, đó là tình yêu say đắm, tựa như trượng phu đối với thê tử của mình. Đàm Uyển Phượng tuy rằng chưa lập gia đình, nhưng nàng chính là đã gặp qua loại ánh mắt say đám này giữa những đôi vợ chồng!Tiểu ác ma! Lăng Phong ! Chẳng lẽ hắn đã yêu mình! Đàm Uyển Phượng trong lòng hiện lên một tia hỉ giận. Nhất là khi hắn đem mình thả đi, trong ánh mắt cùng mới thần sắc, đều là tuyệt đối yêu thương. Nàng tuy tắm xong nhưng nội tâm vẫn suy nghĩ như cũ, ngay cả mặc quần áo đều là máy mócÁo ngực, quần lót, từng cái từng cái, cảm giác giống như là hắn vẫn đang sờ nắn thân thể của nàng. Nàng cũng hiểu những cảm giác đó là gì, Đàm Uyển Phượng sắc mặt chợt đỏ lên, nàng nhìn thấy một vật mà hắn đã tặng nàng – mai ngọc trâm!Tiểu hỗn đản, ngươi tại sao lại như vậy mà đi mất ! Ngươi, rốt cuộc là ai đây ?Lăng Phong cưỡi tiên hạc hướng phía Tây mà phi hành. Mục đích chuyến đi này của hắn chỉ có một, Hoa Sơn, Thần Nữ Phong. Đó là nơi sư thúc Ninh Vô Song cùng sư nương Bạch Quân Nghi ẩn cư. Hai nàng chính là những người không giờ phút nào mà Lăng Phong không nhớ đếnNếu nói trên đời này, có cái gì đến lúc chết Lăng Phong cũng không bỏ xuống được, chỉ sợ cũng chỉ có sư nương Bạch Quân Nghi cùng sư thúc. Từ lúc hắn cùng sư nương ngăn cách đến bây giờ cũng đã chin tháng. Sư nương nhất định cho rằng hắn đã chết, nhất định là tại Thần Nữ Phong mỗi ngày đều là thương tâm mà rơi lệNghĩ tới đây, Lăng Phong trong lòng liền vô cùng áy náy. Không phải hắn nhẫn tâm, cũng không phải hắn không dám quay về Hoa Sơn. Mà là hành tung của hắn luôn bị Mạc Hùng nắm trong tay. Nếu tự ý hành động chỉ sợ làm cho sư nương bị vạ lây. Cho đến khi Hoa Đà nghiên cứu chế ra giải dược, Nam Cung thế gia nội gián được giải trừ. Tâm nguyện của Ngũ Tiên giáo tỷ muội cũng hoàn thành, sau đó lại lăng nhục Đàm Uyển Phượng, Lăng Phong mới trở về Hoa Sơn thăm sư nươngThời gian qua, sư nương ra sao? Tuy rằng không ở Hoa Sơn, nhưng điều Lăng Phong rõ nhất chính là tin tức của sư nương. Từ lúc hắn rớt xuống vực, sư nương liền cùng sư phụ Lục Thanh Phong phân rõ giới hạn, cùng với sư thúc ẩn cư tại Thần Nữ Phong. Sau đó đối với ngoại nhân tuyên bố bế quan tu luyện, không cho bất cứ ai quấy rầy. Cũng may là có sư thúc Ninh Vô Song chiếu cố, nhiều lúc quá thương tâm mà sư nương muốn tự sát để xuống hoàng tuyền tìm Lăng Phong nhưng đều bị Ninh Vô Song ngăn cản nên nàng vẫn còn một chút kiên cường để sống. Còn một điều nữa làm cho sư nương phải sống đó là nàng đang mang cốt nhục của Lăng Phong. Sư nương Bạch Quân Nghi đã quyết định dù như thế nào cũng phải đem đứa bé sinh ra, tin tức này tự nhiên không thể gạt được Lục Thanh Phong. Ban đầu Lục Thanh Phong chính là muốn giết đứa bé trong bụng của sư nương, làm cho cốt nhục của Lăng Phong chết từ trong trứng nước. Bất quá Ninh Vô Song lại hết mình bảo vệ, không để cho Lục Thanh Phong tới gần Thần Nữ Phong, làm cho Lục Thanh Phong hắn cũng không có biện pháp gì. Hơn nữa vạn nhất chuyện này truyền ra ngoài, vậy thì thanh danh chưởng môn phái Hoa Sơn này của hắn liền bị bôi xấu, chức vị Võ Lâm Minh Chủ càng không giữ được. Phải biết rằng Minh Chủ Võ Lâm thê tử cùng đồ đệ phát sinh quan hệ bất chính ngoài ra còn sinh ra cốt nhục, điều này ở trên giang hồ chính là tối đại nghịch bất đạo, làm nhục nhã môn phái. Lục Thanh Phong chỉ có thể đối với bên ngoài tuyên bố đó là cốt nhục của hắn, việc đó làm cho Bạch Quân Nghi có thể yên lòng nuôi thai. Hai tháng trước, sư nương tại Thần Nữ Phong sinh hạ một nam tử, đặt tên là Thế Phong, nàng vốn định sau khi sinh hạ hài tử liền cùng Lăng Phong gặp nhau dưới hoàng tuyền. Đáng tiếc không nghĩ tới đúng thời điểm đó lại nhận được thư của con gái – Lục Phỉ Nhi gửi. Nội dung trong thư làm cho nàng kích động không thôi. Lăng Phong còn sống! Nhưng hắn lại hóa trang thành Nam Cung thế gia – Nam Cung Vũ. Tin tức này truyền đến làm cho Bạch Quân Nghi vô cùng vui mừng, cả người như được rót vào vô số động lực để sống, nàng trở nên vui vẻ khoái hoạt, mỗi ngày đều chăm sóc Thế Phong, cùng Thế Phong đợi phụ thân trở vềNhững ngày này, Thần Nữ Phong khắp nơi hoa màu đưa nở, trăm hoa khoe sắc. Bạch Quân Nghị bồng Thế Phong, cùng với Ninh Vô Song đi dạo, hít thở không khí trong lành" Nương, đã lâu như vậy, sao Lăng Lang còn chưa có trở về thăm chúng ta?"Bạch Quân Nghi ôm Thế Phong mới hai tháng tuổi, nhìn Ninh Vô Song nói. " Thế Phong thật giống với phụ thân của nó , ngay cả bộ dạng cười cũng giống nhau "Ninh Vô Song nói :" Quân Nghi, nương là người từng trải. Chúng ta đợi một thời gian nữa, Lăng Phong so với chúng ta còn lo lắng hơn. Hắn chưa về, nhất định là có lý do của hắn. Ta tin tưởng chậm nhất là ba tháng nữa, chờ Nam Cung thế gia cùng Hồ Điệp môn đại chiến xong, Lăng Phong nhất định trở về. Trờ về sớm hay muộn, kỳ thật đều là giống nhau, lâu như vậy chúng ta còn sống được, không lẽ sợ một chút thời gian này sao?"Bạch Quân Nghị gật đầu nói :" Kì thật con cũng rõ, chính là không biết vì sao lại muốn gặp Lăng lang sớm một chút, để cho hắn nhìn thấy Thế Phong …. "Ninh Vô Song nói :" Ta cuối cùng lại có một loại cảm giác, giống như hai ngày này hắn sẽ trở về . . "" Con cũng có cảm giác này, mí mắt luôn giật giật . . "" Khẳng…"Vừa lúc đó, không trung bỗng truyền đến một tiếng hạc kêu thật lớn" Nha nha …. "Thế Phong trong lòng Bạch Quân Nghị đột nhiên có vẻ đặc biết hưng phấn, ánh mắt không ngừng nhìn lên không trung. Bạch Quân Nghi cùng Ninh Vô Song cũng theo hướng ánh mắt của Thế Phong nhìn lại. Trời xanh thăm thẳm, chỉ thấy một con Bạch Hạc đang bay, trên đó còn có một thiếu niên đang cưỡi" Tiên hạc!"" Chẳng lẽ là Lăng lang trở về ... "Bạch Quân Nghi đối với tiên hạc có vài phần quen thuộc, kích động kêu lên" Đi, chúng ta đến bên kia…"Ninh Vô Song mang theo Bạch Quân Nghi cùng nhau đi đến bình nguyên rộng lớn phía trên núi, nơi này đang nở rộ hoa Đỗ Quyên, cực kỳ rực rỡNinh Vô Song mang theo Bạch Quân Nghi cùng nhau đi đến bình nguyên rộng lớn phía trên núi, nơi này đang nở rộ hoa Đỗ Quyên, cực kỳ rực rỡChờ tiên hạc đáp xuống, Ninh Vô Song cùng Bạch Quân Nghi còn chưa kịp chạy lại, đã thấy bóng người trên tiên hạc nhảy xuống, chạy vội về hướng các nàng" Sư nương , sư thúc . . "" Lăng lang ! Trữ Vô Song cùng Bạch Quân Nghi đồng thời kinh hô, nước mắt ngăn không được theo hai gò má chảy xuống. " Thế Phong, phụ thân của con tới thăm con kìa !" Bạch Quân Nghi ôm đứa nhỏ, không ngừng lắc lắc kêu lên" Thế Phong ở trong lòng mẫu thân cũng kêu lên :" Nha nha. …"Thế Phong cười rộ, đôi tay nhỏ bé không tự chủ múa may !Lăng Phong đồng thời ôm lấy Bạch Quân Nghi cùng Ninh Vô Song, lệ rơi đầy mặt, đồng thời đối với cả hai quỳ xuống , nghẹn ngào nói :" Sư nương, sư thúc, thực xin lỗi, thời gian qua đã để cho các người chịu ủy khuất . . "" Đừng … đừng ! Mau đứng lên, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi !". Ninh Vô Song đỡ Lăng Phong đứng lên, không ngừng lặp lại " Còn sống là tốt rồi !"Một khắc này quả thực quá kịch động, nàng vì vui mừng mà khóc, rốt cuộc vẫn không cầm được…. " Thế Phong, phụ thân, phụ thân đã trở lại !"Bạch Quân Nghi ôm Thế Phong kêu lên vui sướng" Sư nương, đây là con của chúng ta sao?"Lăng Phong đưa tay ôm lấy con của mình, trong lòng vui mừng vô hạn nói :" Nhi tử, đã để cho ngươi chịu khổ, phụ thân thực xin lỗi a!"" Lăng lang, nhi tử gọi là Thế Phong, Lăng Thế Phong"Bạch Quân Nghi ôm lấy Lăng Phong, nhịn không được khóc nói" Hảo, tên hay "Lăng Phong nói :" Nhi tử, phụ thân sau này sẽ không rời xa ngươi nữa!"" Hức …"Lăng Phong còn chưa nói hết câu, Bạch Quân Nghi lại nhịn không được một lần nữa khóc lớn, thời gian qua ủy khuất, khuất nhục, còn có tưởng niệm, hiện tại là vui sướng, toàn bộ hóa thành nước mắt, như nước sông chảy xuống….