- Mau nhìn, nguyên khí chỗ đó như sắp nổ tung. Mọi người chỉ vào bầu trời bị dìm ngập, trợn mắt há hốc mồm, nói. Mọi người chứng kiến đều hít một hơi lãnh khí. Màu đỏ thẫm đan vào bầu trời, sấm sét vang dội, gió táp mưa sa, sónglửa trùng thiên, thẳng lên trời cao, còn có đạo đạo cường quang nươngtheo, tử, bạch, lục, hắc, cái gì cần có đều có, cũng không biết ẩn chứabao nhiêu sắc màu, bao nhiêu chủng nguyên khí. - Thế này thì còn sống được sao? Mọi người thật sự không thể tưởng được, thực lực Hắc Diệu Vương lạicường đại đến mức như vậy, một chưởng liền biến một phương không gianthành kíp nổ. - Chỉ sợ kẻ này lành ít dữ nhiều! Có người thở dài. - Đúng vậy a, thực lực của hắn quá mạnh, nếu Hắc Diệu Vương không bộc lộra át chủ bài thì không thể đánh lại hắn, nhưng dù sao hắn cũng còn trẻ, nội tình không sâu, sao có thể so với Bán bộ Vương giả tối cường giảnhư Hắc Diệu Vương, lại thành danh đã lâu năm, Hắc Diệu Vương tùy tiệnthi triển ra một át chủ bài cũng có thể hóa giải ưu thế của hắn, triệtđể lật ngược thế cờ. - Dì nhỏ! Nguyệt Băng Tâm thấy thế, có chút vội vàng. Con mắt Nguyệt Linh Sương có chút nheo lại, ngưng trọng nói: - Ta có thể cảm giác được, khí tức hắn không biến mất, ngược lại còn mạnh mẽ hơn! - Khí tức mạnh mẽ hơn? Chẳng lẽ Diệp công tử đang súc thế phản kích? Nghe Nguyệt Linh Sương nói, Nguyệt Băng Tâm thở phào một hơi, kinh hỉ lên tiếng. (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); - Có lẽ vậy a! Nguyệt Linh Sương cũng không biết. - PHÁ. . ! Thanh âm Diệp Trần vang lên, như thần lôi cửu thiên, bất cứ vật gì cũng không thể ngăn cách, không cách nào suy yếu, theo tiếng hét lớn này,bầu trời bị dìm ngập liền nổi sóng mãnh liệt, ngũ sắc quang hoa phátlên, phảng phát như hóa thành sóng biển, vô số năng lượng tập trung lênmột chỗ sóng biển. Xoẹt! Sau một khắc, một đạo kiếmquang màu đen cuốn ra, xé rách năng lượng sóng biển, vỡ ra một lổ hổngcực lớn, thân ảnh Diệp Trần lướt ra theo lỗ hổng, hướng về phía Hắc Diệu Vương chém ra bảy bảy bốn chín kiếm, mỗi một kiếm đều nhanh đến tuyệtđỉnh. - Ve sầu thoát xác! Thần sắc Hắc Diệu Vương âmtrầm, thân thể liên tục chuyển động, lưu lại từng đạo đạo thân ảnh rấtsống động, sau khi lưu lại bảy bảy bốn chín đạo thân ảnh, đột nhiên HắcDiệu Vương đánh về phía Diệp Trần, trên đường đến xuất ra mấy chục HắcDiệu Đại Thủ Ấn, giờ khắc này, hắn chuẩn bị ứng phó toàn lực, thực lựcDiệp Trần đã vượt quá dự đoán của hắn, rõ ràng có thể phá Liệt hỏa đạiđịa của hắn mà tiến hành phản kích. Bởi vì khoảng cách lần nàyquá xa, Linh Tê Nhất Kiếm của Diệp Trần không thể làm bị thương Hắc Diệu Vương, nhưng phân thân của Hắc Diệu Vương thì phá tan không còn mộtmảnh. Bốn chín kiếm qua đi, khí tức Diệp Trần lập tức trì trệ, đây là hiện tượng dùng hết lực đạo. Nhưng vào lúc này, Hắc Diệu Vương lại đang lao về phía trước, tuy nănglực nắm bắt thời cơ của hắn không bằng Diệp Trần, nhưng cũng thập phầnđáng sợ, không hổ là Bán bộ Vương giả tối cường giả, thân kinh báchchiến lâu năm. Đáng tiếc, người hắn đối mặt lại là Diệp Trần, trong chiến đấu đồng cấp, chưa ai từng đánh bại được Diệp Trần. - Kiếm bộ! Người như kiếm quang, Diệp Trần xuyên thẳng qua vô số thủ ấn cháy đen,một đường thoáng qua, nhanh như ánh mặt trời, Hắc Diệu Vương chỉ cảmthấy hoa mắt, Diệp Trần đã tới trước người hắn, về phần chưởng ấn đánhra ngoài thì hoàn toàn vô công. (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); - Như thế nào lại nhanh như vậy! Hắc Diệu Vương quá sợ hãi, trong lần giao thủ lần thứ nhất, hắn đã cảmgiác được sức bật của Diệp Trần rất mạnh, nhưng lần này, so với lần thứnhất thì nhanh hơn rất nhiều, mà lại còn vô cùng xảo trá, nói là thânpháp hắn, không bằng nói một loại kiếm pháp, một loại kiếm pháp lấy thân thể làm kiếm. Hắc Diệu Vương không biết Kiếm bộ của Diệp Trầnlà kiếm pháp chi ý, kiếm pháp tự nhiên vô cùng nhanh, hơn nữa quỹ tíchlại thiên biến vạn hóa, không khoa trường mà nói, dù Mộ Dung KhuynhThành có tốc độ thiên phú, nhưng tốc độ bộc phát trong cự ly ngắn nhưvậy vẫn có chỗ thua kém Diệp Trần. Trên thực tế Diệp Trần cóthể nhanh hơn, Thanh Liên Kiếm Quyết của hắn, đã đề thăng công phápThiên cấp đối với Kiếm bộ, tăng phúc không thể tưởng tượng nổi, dù saothì cũng là công pháp tu luyện của kiếm khách, một khi kiếm khách thitriển Kiếm bộ, tự nhiên có quan hệ hỗ trợ lẫn nhau. Lúc đếngần, Diệp Trần chém một kiếm về hướng Hắc Diệu Vương, một kiếm này, kích phát ra kiếm khí màu đen như dải lụa, chém về phía Hắc Diệu Vương. Hắc Diệu Vương phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng dưới nguy cơ sinh tử, vô ý thức thi triển ra ve sầu thoát xác, dùng phân thân ngăn trở một kiếmcủa Diệp Trần, chân thân tức thì hướng về phía bên phải bay vút đi,nhưng dù sao hắn cũng là kẻ đã trải qua vô số trận chiến, kinh nghiệmđầy mình, liền không quên phát ra công kích, ngăn cản Diệp Trần tiếpcận. - Thật đúng là tên cáo già! Diệp Trần cũng khônghạ thủ lưu tình, đến bây giờ, ngoại trừ không xuất ra Kính Hoa Phá Diệtvà Kiếm Vực, thì hầu như hắn đã xuất ra toàn lực, đổi thành một Bán bộVương giả tối cường giả vừa bước vào đệ nhị trọng Sinh Tử Huyền Quan thì sớm đã bị đánh bại, thậm chí bị giết chết, nhưng Hắc Diệu Vương bấtđồng, chẳng những tu vi hắn thâm hậu, mà át chủ bài cũng tầng tầng lớplớp, nhất là bí pháp ve sầu thoát xác đã giúp hắn tránh thoát sát kiếmcủa Diệp Trần mấy lần. Cho nên, dù Diệp Trần một mực chiếm thế thượng phong, những cũng không thể tạo thành tổn thương thực chất lên Hắc Diệu Vương. Về phần tại sao không thi triển ra Kính Hoa Phá Diệt và Kiếm Vực, DiệpTrần cũng đồng dạng suy nghĩ như Hắc Diệu Vương, ở đây có nhiều ngườinhư vậy, bộc lộ ra át chủ bài cuối cùng là lựa chọn thập phần không sáng suốt, Kính Hoa Phá Diệt ẩn chứa không gian áo nghĩa, Kiếm Vực là lĩnhvực kiếm khách, cả hai đều không thể tùy ý sử dụng, trừ phi không cóngười ở đây, hoặc là bất đắc dĩ. - Bất quá, ta đã xem thấu huyền bí ve sầu thoát xác. Dây dưa đến bây giờ, cuối cùng Diệp Trần cũng đã nhìn ra nhược điểm của ve sầu thoát xác, hoặc là nói đã nhìn ra nhược điểm của Hắc Diệu Vương. Lần này, Hắc Diệu Vương chạy trời không khỏi nắng. - Đáng giận, chẳng lẽ phải thi triển ra Hắc Diệu chưởng pháp đệ tam thức? Kéo dài khoảng cách ra, trên mặt Hắc Diệu Vương lộ vẻ do dự, hắn hôphong hoán vũ tại Bảo Thạch quần đảo, uy danh hiển hách, đây cũng là vìhắn không bạo lộ át chủ bài mạnh nhất, với điều kiện tiên quyết là người khác không nhìn thấy, một khi bị người khác xem thấu thì không còn làbí mật, đây là thập phần nguy hiểm, cao thủ quyết đấu, đôi khi trọng yếu không phải là thực lực mà là xuất kỳ bất ý.