Không Gian Áo Nghĩa, có uy lực gấp ba lần áo nghĩa bình thường, lúc
thôi động, cần Chân Nguyên gấp chín lần, xem ra, nhất định phải nhanh
chóng trở thành Bán Bộ Vương Giả, như thế mới có đủ Chân Nguyên để tiêu
xài, nếu không gặp phải cường địch, Kính Hoa Phá Diệt cũng không thi
triển được bao nhiêu lần cả. Có chút thở ra một hơi, thân hình Diệp
Trần lóe lên, đi đầu lướt tới Đăng Cao Vọng Viễn Đồ và bảo kiếm tỏa ra
ánh sáng màu đỏ, hai đồ vật này, hắn bắt buộc phải cóThấy thế, năm
người hung hăng cắn răng một cái, bọn hắn tuy rằng không cách nào chống
lại Diệp Trần, bất quá, nếu như Diệp Trần cướp đi tất cả bảo vật, bọn
hắn cũng phải liều mạng, dù sao những thứ này đều là ngụy cực phẩm Bảo
Khí a, lần này lỡ mất dịp tốt, lần sau không biết bao giờ mới gặp lại
được nữa. Con mắt của năm người nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, thần sắc phức tạp. Bá!Đăng Cao Vọng Viễn Đồ bị Diệp Trần nhiếp tới, ném vào trong Trữ Vật
Linh Giới, chợt, Diệp Trần cầm trên tay bảo kiếm tách ra ánh sáng màu
đỏ, cầm kiếm xem xét, tới gần vị trí chuôi kiếm, có khắc hai chữ cổ
chính khí nghiêm nghi - Phá Tà. - Hảo kiếm. Diệp Trần có thể cảm nhận được, Phá Tà Kiếm có kiếm khí cương trực công chính, thập phần phù hợp với kiếm đạo của hắn, không xuất hiện bất kỳ bài xích nào. Hai
kiện bảo vật đến tay, Diệp Trần đánh giá những bảo vật khác, Hàng Ma Xử
dài hơn hai mét, toàn thân kim chói, tách ra vầng sáng màu vàng, vầng
sáng màu vàng này mang đến cho người ta cảm giác tâm bình khí hòa, lại
ẩn chứa lực lượng phá tà vô cùng khủng bố, phảng phất cầm trong tay,
liền không cần e ngại bất kỳ tà vật nào cả. Cách Hàng Ma Xử không xa, Tử Kim Bát lớn chừng cái bát, toàn thân như được rèn từ tử kim, nhưng Diệp Trần rất rõ ràng, Tử Kim bình thường không thể nào rèn ra ngụy cực phẩm bảo khí được. Kiện bảo vật cuối cùng là Ngọc Xích, Ngọc Xích nhan
sắc thuần trắng, dài hai xích năm, mặt ngoài phác hoạ một đầu dị thú
điềm lành, dị thú chân đạp đám mây, ánh mắt tường hòa. Trông thấy
Diệp Trần đánh giá Bảo Khí khác, năm người Kim Vạn Song liền trở nên
khẩn trương, bọn hắn không muốn tranh đấu với Diệp Trần, nhưng bọn hắn
cũng sẽ không buông tha cho Bảo Khí, cho nên, thập phần để ý đến Diệp
Trần lựa chọn cái gì, là buông tha cho Bảo Khí? Hay là thu toàn bộ?- Các ngươi yên tâm, ta không tham lam như các ngươi tưởng tượng đâu. Diệp Trần cũng không cướp đi ba kiện Bảo Khí cuối cùng, thứ nhất, hắn
đã có được Đăng Cao Vọng Viễn Đồ và Phá Tà Kiếm rồi, thứ hai, năm người
này cũng không phải dễ trêu, nếu bức bọn họ, rất có thể họ sẽ cùng mình
quyết một trận tử chiến, hắn cũng không thể bảo chứng có thể đồng thời
đánh chết năm người mà minh không chết, thứ ba, cho dù hắn có thực lực
mạnh mẽ tuyệt đối cũng sẽ lưu lại cho người khác một con đường, dù sao
với hắn mà nói, ba kiện Bảo Khí kia cho dù cầm tới tay, cũng chỉ có thể
mang đi giao dịch, lưu trên tay quá lãng phí. Nắm lấy Phá Tà Kiếm, Diệp Trần lướt đến bên cạnh Mộ Dung Khuynh Thành. Hô! Năm người Kim Vạn Song đồng thời thở ra một hơi, thần kinh căng cứng
được buông lỏng, bọn hắn hơi cảm kích liếc mắt nhìn Diệp Trần, đổi thành bọn hắn thì hơn phân nữa sẻ hốt gọn một mẻ, dù sao ngụy cực phẩm Bảo
Khí cũng vô cùng trân quý, dù bản thân mình không cần, cũng có thể phó
thác cho đấu giá hội, bán đấu giá, hoặc có thể đến một ít nơi giao dịch
cao cấp, giao dịch thứ mà mình cần. - Diệp huynh đệ, Kim Vạn Song ta nói một tiếng xin lỗi với người, mặt khác đa tạ. Kim Vạn Song ôm quyền một cái, nói ra. - Lão hủ cũng thế. Lão giả tang thương cười khổ nói. Diệp Trần khẽ gật đầu, không nói gì, thế giới này, coi trọng nhất vẫn
là thực lực, về phần mấy người này đến cùng nghĩ như thế nào, cũng chỉ
là râu ria thôi. Loại bớt cường địch Diệp Trần này, năm người bắt đầu một vòng tranh đoạt mới. Cuối cùng nhất, vẫn là Kim Vạn Song kỹ cao hơn một bậc, đạt được Hàng
Ma Xử, toàn thân trở ra, sau đó, lão giả tang thương đạt được Tử Kim
Bát, cũng thoát li chiến trường. Lâm Vũ Hiên một mình một người làm
sao có thể là đối thủ của song bào thai huynh đệ chứ, Ngọc Xích bị song
bào thai huynh đệ cướp đi, chỉ còn lại có hắn là không thu hoạch được
gì. Hừ!Lâm Vũ Hiên mặt không biểu tình, không nhìn tới mọi
người, ngược lại đánh giá thanh lầu tầng ba người hai tiến vào tầng ba
mươi ba, trên đó, có lẽ vẫn còn bảo vật. Trong Phá Tà Kiếm cũng
không để lại linh hồn ấn ký, Diệp Trần rất dễ dàng lạc ấn xuống linh hồn ấn ký của mình, sau đó rót vào Chân Nguyên, dần dần quen thuộc một ít
tác dụng của Phá Tà Kiếm. Xoẹt!Phá Tà Kiếm kéo dài ra vài thước Phá Tà kiếm mang, xuy xuy rung động, Mộ Dung Khuynh Thành tròng mắt hơi híp, kìm lòng không được rút lui hai bước, Phá Tà Kiếm mang lại cho
nàng cảm giác có chút không thoải mái. - Kiếm này lực lượng phá tà
quá mạnh mẽ, chỉ sợ là mạnh nhất trong bốn kiện Bảo Khí, cũng khó trách
ngươi cảm thấy không thoải mái. Diệp Trần thu Phá Tà Kiếm vào trong vỏ, thu lại kiếm quang. Kiếm, vốn công kích mạnh nhất, Hàng Ma Xử thì dùng để hàng ma phục yêu, Tử Kim Bát hẳn là để trấn áp, Ngọc Xích dường như chỉ dùng để hộ thần,
lực công kích không bì kịp với Phá Tà Kiếm và Hàng Ma Xử. - Ân, không biết là ai lưu lại. Mộ Dung Khuynh Thành nói. Diệp Trần nhìn về phía cầu thang dẫn đến tầng ba mươi ba, nói:- Tốt nhất là không phải như ta tưởng tượng. Không chỉ có Phá Tà Kiếm không có lạc ấn linh hồn ấn ký, Hàng Ma Xử, Tử Kim bát cùng với Ngọc Xích cũng đều như vậy, có ba kiện bảo vật này,
thực lực của Kim Vạn Song, lão giả tang thương, còn có song bào thai ca
ca Đạt Nhĩ Hùng đều sẽ tăng vọt lần nữa, dù gặp phải Bán Bộ Vương Giả
tối cường giả cũng có thể đánh một phen. - Nếu chư vị đã đạt được Bảo Khí thì cũng đến lúc đi tầng ba mươi ba rồi. Đúng lúc này, hoàng y nữ tử nói. - Tầng ba mươi hai đã có bốn kiện ngụy cực phẩm Bảo Khí, tầng ba mươi ba khẳng định phải đi- Song bào thai huynh đệ cảm thấy chưa đủ, Ngọc Xích mặc dù tốt, nhưng
cũng không phù hợp với mỹ quan của hai người họ, nếu có thể đạt được một hai kiện ngụy cực phẩm Bảo Khí bá đạo thì tốt rồi. - Đi thôi!Kim Vạn Song tay mang theo Hàng Ma Xử, uy thế càng đậm. Thổ ra một ngụm trọc khí, thanh niên lạnh lùng đứng lên, thương thế của hắn đã khôi phục được tám chín phần, lần tranh đoạt kế tiếp, hắn sẽ
không đứng ngoài quan sát nữa. Men theo đầu bậc thang, chín người đi đến tầng thứ ba mươi ba.