Dọc theo biên giới khu vực lôi điện, năm người nhanh chóng bay vút đi. Nơi này là một thế giới dưới lòng đất lờ mờ, cũng không cao lắm, chỉ
trên vài trăm thước, trên đỉnh là bùn đất màu đen cứng rắn, hình thù kỳ
quái, sắc bén như đao, mặt ngoài được bao trùm bởi một tầng lực lượng
cấm chế, chèo chống phiến thế giới dưới lòng đất này. Mặt đất, Nguyên Thủy Tùng Lâm, một mảnh đầm lầy, hoàn cảnh ác liệt khắp mọi nơi, âm trầm khủng bố. Ồ ồ!Trên mặt đất một mảnh đầm lầy, đột nhiên bốc lên mấy chục bọt khí màu
xám, oanh một tiếng, một thân ảnh cực lớn hiện ra, giơ lên nắm đấm chừng cái nồi sắt, đánh về phía Hạ Hầu Tôn ở trên không. - Cút!Hạ Hầu Tôn giận dữ quát một tiếng, một chỉ nghênh tiếp. Ầm ầm!Thân ảnh cực lớn bị đánh bay xuống dưới, dẫm nát mặt đất trên đầm lầy,
nhấc lên bùn sóng màu xám, Hạ Hầu Tôn cũng lảo đảo thân hình, khí huyết
sôi trào. - Lực công kích rõ ràng chỉ yếu hơn ta một bậc. Hạ Hầu Tôn hết sức kinh ngạc, con mắt nhìn về phía thân ảnh cực lớn phía dưới. Đây là một quái vật hình người đo đất xám ngưng tụ thành, cũng giống
như mảnh đầm lầy này, bên ngoài cơ thể quái vật hình người được phủ một
lớp bùn sền sệt, không ngừng chảy xuống, mắt của nó là một đôi mã não
thạch màu đen, không có mũi miệng tai, thân cao chừng 3- 4m, tay chân to lớn, dùng Chiểu trạch quái để hình dung là chính xác nhất. - Ăn ta một búa. Phủ Tông Lâm Như Hải thân hình lóe lên, ngay lập tức đã đến bên cạnh
chiểu trạch quái, hai tay nắm lấy cái búa cực lớn bổ xuống, vô cùng trầm trọngCờ- rắc!Một cách tay của Chiểu trạch quái bị rớt xuống. NGAO!Chiểu trạch quái không có miệng, lại phát ra tiếng gầm lên giận dữ, cái chân to dài hữu lực quét ngang ra, đá thẳng vào ót Lâm Như Hải. Đ- A- N- G... G!Thời khắc mấu chốt, Lâm Như Hải lấy phủ đầu cực lớn ngăn trước người,
nhưng lực lượng của một cước này quá lớn, cả người hắn bay ngược ra
ngoài, khí lãng như cầu vồng. - Phá Hư Chỉ!Trong mắt Hạ Hầu Tôn hiện lên lệ mang, điểm một chỉ về phía ngực Chiểu trạch quái. Ba!Chỉ lực màu vàng xuyên thấu qua ngực nó, cũng làm nát bấy hòn đá màu đen ở bên trong. Rầm rầm!Chiểu trạch quái như bị mất xương, mềm nhũn ra, hòa tan thân thể vào
đầm lầy, cùng lúc đó, một cổ Thổ chi lực lượng và Thủy chi lực lượng
khủng bố phóng xạ ra, tan rả thành hư vô. - Chiểu trạch quái
này, hẳn là do thổ linh và thủy linh kết hợp thành, gọi là chiểu trạch
linh, hoặc là chiểu trạch quái, so với thổ linh và thủy linh đơn thuần
thì mạnh hơn rất nhiều, trong thể nội ẩn chứa thổ chi lực lượng và thủy
chi lực lượng, hơn nữa trời sinh có thể điều khiển hai loại áo nghĩa
này, bất quá chiểu trạch quái cũng có nhược điểm, chính là trong thể nội sẽ có một khỏa hạch tâm năng lượng, đánh vỡ hạch tâm năng lượng, có thể triệt để đánh chết nó. Nói chuyện chính là Thái thượng trưởng
lão Kiên Giáp Vương của Hư Không Môn, lấy phòng ngự mà trứ danh, trong
Bán Bộ vương giả trên Chân Linh đại lục có rất ít người phòng ngự vượt
qua hắn. Lâm Như Hải cau mày nói:- Chỉ một đầu chiểu
trạch quái mà thực lực đã không yếu hơn ta bao nhiêu, nếu đến thêm bốn
năm con nữa, chỉ có thái thượng trưởng lão ngươi có thể đối phó thôi. Thực lực của hắn tương đương với Hạ Hầu Tôn, tối đa có thể đối phó ba bốn Chiểu trạch quái, nhiều hơn nữa thì không được. - Đã ba ngày rồi, không biết những người khác có tìm được lối vào mộ địa không nữa. Cấm địa lớn không bờ bến, năm người Diệp Trần đã bỏ ra thời gian năm
ngày, cũng không thể tìm được lối vào một địa, chỉ có thể đi loạn, khắp
nơi thử thời vận. - Để ta nhìn xem!Diệp Trần tuy rằng không định lộ ra linh hồn chi nhãn, nhưng có thể vận dụng linh hồn lực
lên trên hai đồng tử, hiệu quả chừng một phần mười Linh hồn chi nhãn,
chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, đồng tử một mảnh, hai tia
sáng màu trắng bạc bắn ra ngoài. Năm mươi dặm!Năm trăm dặm!Năm nghìn dặm!Ba vạn dặm!Tầng tầng lớp lớp ảo ảnh hiện lên trước mắt Diệp Trần, ánh mắt như đã
vượt qua thời không, trận pháp chi lực trên đường đều không thể ngăn
cản. - Đây là bí pháp gì thế?Tần Liễu mặt hiện giật mình. Ánh mắt không ngừng di động, thật lâu, ánh mắt Diệp Trần dừng ở phía đông nam, mở miệng nói:- Ngoài một vạn tám nghìn phía đông nam có một lối xuống mặt đất, có mấy người đang đi xuống. - Lối vào dưới mặt đất? Đi qua đó xem!Tần Liễu nói. - Tốt!Thu lại ánh sáng màu trắng bạc trong mắt, Diệp Trần nhắm mắt lại, sau
đó lại lần nữa mở ra, linh hồn lực thoáng tiêu hao một ít. Bá!Năm ngươi bay nhanh về phía đông nam. Một nơi rất xa phía trước, có một lối vào dưới mặt đất cổ xư, lối vào
có một cầu thang rộng rãi kéo dài xuống dưới, không thể nhìn thấy cuối. - Ha ha, tại đây hẳn là lối vào mộ địa rồi, đi, xuống dưới thôi. Người đi vào cấm địa cũng có hơn một ngàn, luôn luôn một ít người vận
khí không tệ, có thể rất nhanh chóng tìm được lối vào mộ địaGiờ phút này, lối vào mộ địa đã tụ tập hơn 10 người, có ba vị Bán bộ
Vương giả, mười hai vị tông sư đỉnh tiêm, trước đó, đã có ba bốn người
tiến vào. Bá bá!Xác định người đi vào trước đó không
có nguy hiểm, nguyên một đám người lưu lại đứng ngồi không yên, thân
hình lóe lên, theo cầu thang lướt đi, chỉ sau chốc lát công phu, liền
biến mất ở cuối cầu tháng, rốt cuộc nhìn không thấy cảm giác không đến
nữa. - Bọn hắn tiến vào, chúng ta cũng đi vào thôi. Những người còn lại ngay ngăn khởi hành. Sau nửa canh giờ, năm người Diệp Trần đến chỗ này. - Chính là trong chỗ này. Diệp Trần liếc nhìn lối vào dưới mặt đất, nói ra. - Hẳn là lối vào mộ địa không saiTần Liễu dãn ra một hơi, mỉm cười nói. - Chúng ta đây vào đi thôi!Mộ Dung Khuynh Thanh vỗ cánh dơi màu đen sau lưng- Ân, đi vào. Tần Liễu dẫn đầu hành động bốn người, Diệp Trần đi theo sau nàng. Đợi khi năm người biến mất phía cuối cầu thang, sau một khối núi đá âm
ảnh ở phụ cận hiện ra một đạo nhân ảnh, chính là Trục Ảnh Vương cô đơn
chiếc bóng. - Tiểu tử, đều là vì ngươi, Ám Ảnh môn ta mới chỉ còn lại mình ta, nếu một mình gặp phải ta, ngươi sẽ chết vô cùng thảm. Bá!Trục Ảnh Vương cũng lướt đi vào. Khắc sâu vào tầm mắt chính là thế giới dưới lòng đất lờ mờ, ngẩng đầu
nhìn lại, bùn đất màu đen sắc bén như đao, cách mặt đất chỉ chỉ mấy trăm thước, nơi năm người xuất hiện là một vách núi, từ cao nhìn xuống, phía trước nhìn lại, có thể trông thấy Nguyên Thủy Tùng Lâm một mảnh hợp với một mảnh, một dòng sông dài hẹp tĩnh mịch phảng phất như dây thừng,
giăng khắp nơi, nhánh sông vô số.