Nhắc tới Việt Nữ Cung, giọng điệu Lục Giang Hà đầy khinh thường. Năm trăm năm trước, đừng nói toàn bộ Côn Luân Ma Giáo, ngay cả Huyết Ma Đường của hắn cũng có thể coi nhẹ đại đa số tông môn trên giang hồ, đương nhiên không cần để một Việt Nữ Cung vào trong mắt. Hiển nhiên năm trăm năm trước thực lực Việt Nữ Cung cũng chẳng hề mạnh. Hơn nữa theo như Lục Giang Hà kể lại, Sở Hưu cũng hiểu rốt cuộc Thiên Kiếm kia của Việt Nữ Cung là cái gì. Cửu Vĩ Yêu Hồ trong thời thượng cổ được gọi là Thiên Hồ, là hung thú cực kỳ cường đại. Đương nhiên cường đại này chỉ là nói khi so với người khác, đối với Côn Luân Ma Giáo thứ này chỉ là một con thú nuôi khá thú vị mà thôi. Ngày trước Hồng Liên Ma Tôn có thể g iết chết phong ấn, thứ này đối với Côn Luân Ma Giáo ngoại trừ để ngắm ra còn lại không có ý nghĩa gì lớn. Dù sao cũng là hung thú thượng cổ, tới giờ hung thú thượng cổ như lông phượng sừng lân, cực kỳ khan hiếm. Sau này Côn Luân Ma Giáo bị diệt, các môn phái tham gia vây quét cũng chia chác nhau bảo vật trong Côn Luân Ma Giáo, trường kiếm phong ấn Cửu Vĩ Yêu Hồ này cũng bị Việt Nữ Cung cầm đi. Theo lời Lục Giang Hà nói, tàn hồn Cửu Vĩ Yêu Hồ muốn phát huy tác dụng nhất định phải cho nó ăn một vài thứ đúng thời hạn mới được, cũng như Huyết Hồn Châu phong ấn Lục Giang Hà. Chỉ có điều Huyết Hồn Châu của Lục Giang Hà không kén ăn, chỉ cần một chút khí huyết là được, đương nhiên càng là khí huyết cường giả hiệu quả càng tốt. Còn về Cửu Vĩ Yêu Hồ này, thứ nó ăn nuốt rất hiếm, là tinh khí thần của võ giả. Võ giả càng trẻ tuổi, tiềm lực càng lớn, tinh khí thần càng tràn trề. Hơn nữa Cửu Vĩ Yêu Hồ chỉ nuốt tỉnh khí thần của võ giả trẻ tuổi, lớn tuổi nó cũng chướng mắt. Cho nên trước nay trong Nghênh Kiếm Đại Hội, đệ tử được lựa chọn tham gia tẩy lễ của Thiên Kiếm nhất định phải dưới tuổi bốn mươi. Tỉnh khí thần một võ giả chỉ đủ cho Cửu Vĩ Yêu Hồ duy trì trăm năm, ba mươi năm đầu lực lượng nó lớn nhất, có thể trợ giúp Việt Nữ Cung xuất thủ. Sau đó lực lượng của nó sẽ dần dần suy yếu. Trăm năm sau nếu không thôn tính được tinh khí thần của võ giả trẻ tuổi, nó sẽ như Lục Giang Hà, chìm vào trạng thái ngủ say. Trước kia khi Cửu Vĩ Yêu Hồ ở Côn Luân Ma Giáo, thường có một số đệ tử tông môn Chính đạo không biết trời cao đất dày vọng tưởng tới trừ ma vệ đạo, kết cục đương nhiên hết sức thê thảm. Khi đó những người này chính là thức ăn của Cửu Vĩ Yêu Hồ, thậm chí không cần trăm năm mới ăn một lần, thậm chí có lúc một năm còn được ăn vài lần. “Hậu quả khi bị hấp thu tinh khí thần ra sao?” Sở Hưu nhíu mày hỏi. Lục Giang Hà cười hắc hắc nói: “Chết thì không chết, có điều kết cục cũng chẳng tốt lành gì. Kẻ nhẹ thì tạm thời phế bỏ tu vi, cho dù có tu luyện trở lại cũng mất hết tiềm lực, cả đời không thể tiến bộ. Nghiêm trọng một chút thậm chí sẽ mất một phần tuổi thọ, già trước tuổi. Không tin ngươi hỏi con bé kia xem, hễ là đệ tử Việt Nữ Cung tham gia tẩy lễ của Thiên Kiếm ngoài thì bảo là lĩnh ngộ kiếm ý, thực tế có mấy ai xuất hiện lại trước mặt người trong giang hô? Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lần này vị bằng hữu của ngươi gặp xui rồi. Đám nữ nhân Việt Nữ Cung kia suốt ngày ra vẻ băng thanh ngọc khiết, ngày trước còn tự tới Thánh giáo ta tiến cử chuyện giường chiếu nữa cơ mà. Nếu không Thiên Kiếm phong ấn Cửu Vĩ Yêu Hồ kia chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của Thánh giáo ta mà thôi, sao lũ đấy lại biết cách dùng? Chắc chắn là tên háo sắc nào đó để lộ rồi. ” Nghe Lục Giang Hà nói xong, sắc mặt Sở Hưu lại âm trầm. Ngày trước y đã suy đoán Nhan Phi Yên tiếp cận Lã Phụng Tiên là có mục đích khác, không ngờ nữ nhân này tính toán sâu như vậy. Lạc Phi Hồng thấy cả nửa ngày Sở Hưu còn không lên tiếng, vừa định hỏi gì đó, Sở Hưu lại nói: “Việt Nữ Cung có mời ngươi không?” Lạc Phi Hồng lắc đầu nói: “Giờ ta không phải đại tiểu thư Lạc gia, sao người ta lại mời ta cho được? Mỗi lần Việt Nữ Cung cử hành Nghênh Kiếm Đại Hội thật ra là ra vẻ thị uy, nói với các thế lực khác Việt Nữ Cung ta giờ đang có thực lực, các ngươi cẩn thận một chút. Cho nên mỗi lần Việt Nữ Cung đều mời đại phái giang hồ, danh túc trong võ lâm tới xem lễ, sao lại mời hạng tôm tép như ta?” Sở Hưu nhíu mày nói: “Vậy thì tốt, chúng ta cùng tới Việt Nữ Cung. " Lạc Phi Hồng vẻ mặt kỳ quái: "Người ta rõ ràng không mời ngươi, ngươi đi làm gì?” Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ai nói không mời thì không đến được? Chẳng phải Việt Nữ Cung muốn đại hội được hoành tráng hơn à? Chẳng phải muốn mời người nổi danh trong võ lâm tới cho bọn họ vẻ vang hơn ư? Chẳng hay Sở Hưu đã đủ nổi danh chưa?” Nghe Sở Hưu nói vậy càng lúc Lạc Phi Hồng càng thấy không đúng. Có điều nàng cũng không nhiều lời, vốn tính cách nàng thích nhất là tham gia náo nhiệt, giờ có trò hay để xem, nàng cầu còn chẳng được. Thực lực Việt Nữ Cung mặc dù chẳng ra sao, có điều người ta dẫu sao cũng là đại phái truyền thừa cả ngàn năm, vẫn có chút căn cơ tích lũy. Cho nên Việt Nữ Cung tổ chức Nghênh Kiếm Đại Hội, những môn phái nhận được thiếp cũng tới phân nửa. Đương nhiên tới thì tới, nhưng thể diện Việt Nữ Cung còn chưa lớn tới mức khiến các gia chủ chưởng môn của đại phái tới, cho nên đại đa số tông môn thế gia chỉ tùy ý phái một người tới, coi như cổ vũ cho Việt Nữ Cung. Việt Nữ Cung cách Ngô Quận Lạc gia không xa, vừa vặn nằm giữa Ngô Quận và Giang Đông, tiếp giáp với Đô giang dài nhất tại Đông Tề. Sau khi Sở Hưu cũng Lạc Phi Hồng đi tới trước cửa Việt Nữ Cung, nơi này đã cực kỳ náo nhiệt. Các đệ tử Việt Nữ Cung thân mặc áo trắng mộc mạc, cẩn thận tiếp đón khách khứa. Không thể không nói, Việt Nữ Cung thật ra sống cũng chẳng dễ dàng gì. Giang hồ này dẫu sao vẫn lấy nam nhân làm chủ, thân nhi nữ muốn ra mặt trên giang hồ còn phải trả giá khó nhọc hơn nhiều so với nam nhân.