Sáng sớm hôm sau, đội buôn Lý gia đã ra khỏi thành, kéo theo từng dãy xe đồ trùng trùng điệp điệp, ngoại trừ khoáng thạch còn cả những đặc sản khác của Ngụy Quận. Bên cạnh Lý Chiêu có thêm một người trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu không tóc, mặc y phục võ sĩ quần ngắn áo ngắn, sắc mặt trầm tĩnh, sau lưng đeo một cây côn thép to cỡ cánh tay, người này chính là đại quản gia Lý Trung của Lý gia. Trên giang hồ rất ít võ giả dùng côn làm binh khí, không phải vì côn yếu mà vì muốn luyện côn tới khi đủ mạnh rất khó. Luyện kiếm luyện đao đều đi theo con đường sắc bén, võ giả xuất thân quân trận đại đa số dùng thương, khí thế vô song. Duy chỉ có võ giả dùng theo con đường võ đạo lực lượng nặng nề, tu luyện ban đầu không dễ, lực sát thương thấp, kém hơn so với đao kiếm một chém mất mạng, thương đâm một nhát thủng một lỗ. Nhưbg côn pháp vận dụng tới cực hạn, một côn đập xuống nện người thành thịt nát, uy năng cũng chẳng kém hơn những binh khí khác. Lý Chiêu dẫn người hành tẩu trên con đường nhỏ tại Thương Mang Sơn, thần sắc bình tĩnh thoải mái, trên đường luôn miệng lĩnh giáo Lý Trung về vấn đề võ kỹ. Đúng lúc này, phía trước vang lên một giọng nói lạnh nhạt: “Lý tam công tử, lấy đồ của ta rồi định cứ thế mà đi à?” Trong rừng rậm thân hình Sở Hưu chậm rãi bước ra, bọn Mã Khoát lặng lẽ bao vây đám người Lý Chiêu. Ngay khi chứng kiến Sở Hưu, Lý Chiêu quả thật kinh ngạc, có điều nhìn kỹ lại thấy bên phía Sở Hưu không ngờ chỉ có vài chục người, nhân số chỉ bằng nửa đội buôn bọn họ, lúc này hắn mới thở phào một hơi. Nhìn Sở Hưu, Lý Chiêu cười lạnh nói: “Sở Hưu, Sở Tông Quang đã nói chuyện này ngừng ở đây, không cho ngươi gây chuyện nữa. Thế mà giờ ngươi còn dám tới gây sự với ta, xem ra ngươi định tự rước lấy phiền toái rồi!” Sở Hưu rút thanh Nhạn Linh Đao bên hông mình ra, chậm rãi bước về phía đội buôn, giọng điệu điềm nhiên nói: “Sở Tông Quang nói vậy, nhưng ta không bỏ qua như vậy được!” Lý Chiêu lập tức cau mày: “Định cướp à? Ngươi muốn chết phải không?” Mặc dù nói vậy nhưng Lý Chiêu lại cảm giác không đúng, vừa rồi Sở Hưu lại dám gọi thẳng tên Sở Tông Quang, hơn nữa bên phía y ít người hơn. Sở Hưu này cuồng vọng đến mức nào mới định dùng chút người này tới cướp đội buôn Lý gia bọn họ, y lấy đâu ra tự tin như vậy? Có điều Sở Hưu trước mắt đã xuất thủ, bên phía hắn đương nhiên sẽ không bó tay chịu trói. Lý Chiêu trực tiếp vung tay, lạnh giọng nói: “Lên hết cho ta!” DỨt lời, đám người trong đội buôn Lý gia rút binh khí ra, cùng giằng co với đám Mã Khoát. Mã Khoát mang thanh trọng kiếm cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Đám nhóc! Ăn không uống không chỗ Sở công tử lâu như vậy rồi, giờ cũng đến lúc chúng ta bỏ sức ra làm việc. Hôm nay phải để Sở công tử chứng kiến, các huynh đệ chúng ta cho dù ăn có hơi nhiều, nhưng giết người vẫn cực kỳ lưu loát!” Dứt lời, Mã Khoát cùng đám giặc cướp dưới tay lập tức lao vào chiến đấu cùng đám người đội buôn dưới trướng Lý Chiêu. Người dưới tay Mã Khoát mặc dù ít nhưng bọn họ đều là dư nghiệt Bắc Địa tam thập lục cự khấu ngày trước, trên tay mỗi người đều dính máu, thậm chí còn từng giao thủ với quân đội Bắc Yên. Mặc dù nhân số chỉ bằng nửa Lý gia, nhưng vừa tiến tới đã chế ngự đối phương. Mã Khoát cùng Lý Chiêu cũng lập tức giao đấu, hai người bọn họ một dùng trọng kiếm, một dùng kiếm dài bình thường, kiếm thế cũng một nhẹ một nặng. Luận theo căn cơ thật ra là võ giả xuất thân thế gia như Lý Chiêu chiếm thế thượng phong, dù sao Lý gia cũng coi như thế gia cỡ nhỏ, không thiếu tài nguyên cho Lý Chiêu tu luyện, còn Mã Khoát chỉ là một nhân vật nhỏ trong Bắc Địa tam thập lục cự khấu mà thôi. Chỉ có điều kinh nghiệm thực chiến của Mã Khoát cao hơn Lý Chiêu không ít, hai bên lại đánh ngang tài ngang sức. Lý Trung nhảy xuống ngựa, lấy thanh côn thép đặt phía sau ra, nhìn Sở Hưu trầm giọng nói: “Sở công tử, ngươi định vạch mặt với Lý gia ta hay sao? Ta biết tính của gia chủ Sở gia, hôm nay ngươi tới cướp chúng ta như vậy, ta dám chắc gia chủ Sở gia không hề hay biết. Giờ ngươi thối lui, ta có thể coi như không xảy ra chuyện gì. ” “Vậy nếu ta không lui thì sao?” Sở Hưu mang đao theo, trầm giọng nói. Lý Trung cầm thanh côn thép trong tay chỉ về phía Sở Hưu, giọng nói lạnh lùng đáp: “Hôm nay nếu Sở công tử không lùi, vậy ta chỉ có thể đánh gãy chân ngươi, đưa ngươi về Sở gia. Giết ngươi sẽ khiến gia chủ Sở gia tức giận, nhưng lần này do ngươi cố tình vi phạm mệnh lệnh gia chủ Sở gia gây sự với Lý gia ta, phế bỏ ngươi cũng là hợp tình hợp lý. ” “Hay cho câu hợp tình hợp lý!” Sở Hưu trực tiếp rút đao chém tới, lạnh giọng nói: “Giờ ta giết sạch các ngươi ở đây cũng là hợp tình hợp lý!” Huyết Đao rời vỏ, khí thế cực kỳ cuồng bạo, lưỡi đao lạnh lẽo như tỏa ra sắc máu dữ tợn. Lý Trung thừ lạnh một tiếng, côn thép trong tay múa ngang như tát nước không lọt, một loạt tiếng leng keng vang lên. Đao côn tương giao, Sở Hưu lập tức cảm giác được một luồng lực lượng cực mạnh đánh tới khiến hai tay y run rẩy. Lý Trung múa thanh côn thép trong tay thản nhiên nói: “Thối Thể cảnh với nước chỉ chênh nhau một cảnh giới, nhưng chênh lệch đó lại là từ trong ra ngoài. Mặc dù ta không biết vì sao sức lực ngươi lại mạnh hơn võ giả Thối Thể cảnh cùng đẳng cấp, nhưng không cô đọng khí huyết, căn cơ gân cốt có mạnh hơn nữa cũng vô dụng!” Dứt lời, Lý Trung đột nhiên quát lớn một tiếng, cây côn thép trong tay mang theo uy áp mạnh mẽ ầm ầm nện xuống, thân hình Sở Hưu lay động, lui lại phía sau, nhưng côn thép của Lý Trung lại đột nhiên lắc một cái, cây côn không ngờ lại như trường thương đâm về phía Sở Hưu, hình dáng như quỳ lạy trước phật, đâm liền ba lần. Sở Hưu vội vàng dựng thẳng đao ngăn cản, nhưng ba nhát đâm này khiến y liên tục lui lại phía sau ba bước, cánh tay run rẩy, khí huyết trong cơ thể chấn động, gương mặt y bị nghẹn tới đỏ bừng, có điều hai mắt Sở Hưu lại bừng lên ánh lạnh. Đây mới là lực lượng Ngưng Huyết cảnh nên có, Thối Thể là từ ngoài vào trong, Ngưng Huyết lại là từ trong ra ngoài. Từ bên ngoài không thấy được lực lượng khí huyết bộc phát, nhưng lúc giao thủ chấn động từ lực bộc phát của khí huyết lại cực kỳ rõ ràng. Lúc này Sở Hưu nhìn chằm chằm vào cây côn thép trong tay Lý Trung, ánh mắt lộ ra sắc lạ: “Phục Hổ Hàng Ma Côn! Không ngờ Lý quản gia ngươi lại xuất thân từ Đại Quang Minh Tự, hơn nữa giờ còn làm hạ nhân cho Lý gia. ” Kiếp này Sở Hưu không có kiến thức gì, nhưng kiếp trước Sở Hưu lại nhớ không ít lai lịch của võ công bí thuật. Mặc dù sau khi trọng sinh, ký ức hai kiếp dung hợp khiến cho ký ức kiếp trước của Sở Hưu đôi lúc sẽ mơ hồ, nhưng vừa rồi chỉ giao thủ vài chiêu y đã nhận ra Lý Trung đang sử dụng võ kỹ bắt buộc của võ tăng Bắc Phật Tông Đại Quang Minh Tự, Phục Hổ Hàng Ma Côn! Trên giang hồ có vô số chùa miếu truyền thừa theo mạch Phật Môn, nhưng thật sự đứng trên đỉnh phong lại chỉ có hai nhà, một nam một bắc, nên được gọi là Nam Bắc Nhị Phật Tông. Trong đó Nam Phật Tông là Tu Bồ Đề Thiền Việt chuyên tu pháp, Bắc Phật Tông là Đại Quang Minh Tự chuyên luyện thể. Công pháp nhập môn của Đại Quang Minh Tự chính là bộ Phục Hổ Hàng Ma Côn này cùng với Kim Cương La Hán Quyền. Chẳng trách Lý Trung này luôn để đầu trọc, hơn nữa còn dùng binh khí côn sắt rất hiếm thấy trên giang hồ như vậy, xuất thân của hắn là môn phái đỉnh phong trên giang hồ Đại Quang Minh Tự, chuyện này quả thật vượt ngòai dự đoán của Sở Hưu. Lý Trung sắc mặt bình tĩnh nói: “Lúc trước ta chỉ là một tăng nhân nhóm lửa thậm chí không có pháp hiệu trong Đại Quang Minh Tự, không dám xưng là đệ tử Đại Quang Minh Tự, cũng không muốn khiến Đại Quang Minh Tự mất mặt. Sở Hưu, ngươi đã biết lai lịch của ta, giờ còn định khư khư cố chấp nữa ư?” “Khư khư cố chấp? Chẳng qua là một bộ Phục Hổ Hàng Ma Côn mà thôi, còn không dọa nổi ta!” Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp nghiêng người lao tới, đao pháp Huyết Đao được y thi triển cực kỳ âm tà, lưỡi đao chém tới từ các phương vị không thể tưởng tượng nổi, tất cả đều nhắm vào bộ vị trí mạng của Lý Trung. Có điều đệ tử Phật Tông coi trọng nhất chính là căn cơ, Lý Trung trước kia cho dù chỉ là tăng nhân nhóm lửa nhưng cũng đắm chìm trong võ kỹ nhập môn Phục Hổ Hàng Ma Côn cả vài chục năm, phòng ngự tới hất nước không lọt, căn bản không cho Sở Hưu cơ hội áp sát. Lúc này thần sắc Lý Trung cũng trở nên trang nghiêm, đao pháp của tên Sở Hưu này thật quá âm tà quỷ dị, cho dù là hắn cũng phải phòng ngự cực kỳ cẩn thận, nếu không một khi tên Sở Hưu kia áp sát, côn pháp của hắn không thi triển được, vậy sẽ rất nguy hiểm. Nhưng đúng này, chiến cuộc bên phía Mã Khoát lại xảy ra biến hóa. Đám thủ hạ của Mã Khoát đối đầu với người trong đội buôn của Lý gia, kết cục chính là tàn sát. Bên phía Mã Khoát cũng chiếm cứ thượng phong khi đối chiến với Lý Chiêu, mắt thấy Lý Chiêu sắp không địch nổi, Lý Trung càng lúc càng lo lắng. Phục Hổ Hàng Ma Côn công thủ nhất thể, vô cùng trầm ổn, thế nhưng lúc này bản thân Lý Trung lại không giữ được trong lòng ổn định, cứ tiếp tục như vậy bên phía Lý Chiêu sẽ rất nguy hiểm. Cho nên Lý Trung sau khi hất một đao của Sở Hưu ra, côn pháp cực kỳ lưu loát chuyển thủ thành công, ầm ầm đập về phía Sở Hưu, Liệt Địa Hàng Ma! Sở Hưu nheo mắt, Nhạn Linh Đao trong tay đánh lệch cây côn thép, khiến côn thép nện xuống đất, chìm vào vài tấc, đập nổ thành một lỗ nhỏ. Lưỡi đao màu máu lướt theo cây côn, mang theo ánh lửa chói mắt chém về phía Lý Trung. Sát cơ sắc máu dữ tợn đã áp sát nhưng Lý Trung lại như đã sớm ngờ tới, hắn trực tiếp buông lỏng cây côn thép, hai quyền giao nhau như một ấn phật, đập xuống giữa đầu Sở Hưu! Kim Cương La Hán, Trấn Ma Tru Tà! Mấy chục năm nay, Lý Trung không chỉ luyện mỗi bộ Phục Hổ Hàng Ma Côn mà còn Kim Cương La Hán Quyền! Có điều ngay lúc này Sở Hưu lại không tránh không né, ngược lại tiến thẳng tới, mặc cho quyền kia đánh vào lồng ngực hắn, tay áo hắn lóe lên một vệt sáng bạc, chỉ trong khoảnh khắc đã phủ kín tầm mắt Lý Trung! Khoái đao rời vỏ, Tụ Lý Thanh Long! Lý Trung có thế nào cũng không ngờ nổi Sở Hưu còn ẩn giấu một thanh đao, một thanh đao nhanh tới cực hạn! Đến lúc hắn kịp phản ứng lại, trước mắt đã bị lưỡi đao lấp lánh ánh bạc lấp đầy, tiếp đó trong tầm nhìn chỉ còn một màu máu, chính là máu của hắn, còn cả một bộ thi thể không đầu ầm ầm ngã xuống đất!