Lý Quỳ gặp Lý Quỳ, Sở Hưu chẳng hề e ngại, thoải mái chắp tay với Phương Trấn Kỳ nói: “Tại hạ ra mắt Phương tướng quân. ” Chuyện Sở Hưu giả mạo Long Kỵ Cấm Quân không mấy ai biết. Thiên Tội đà chủ đã về tổng bộ Thanh Long Hội, đoán chừng Long Kỵ Cấm Quân cũng không có giao tiếp gì với hắn. Còn bên Bạch Hổ Đường, vị đường chủ bị lừa đã bị Thiên Tội đà chủ giế t chết, đã không có chứng cớ, vậy việc gì Sở Hưu phải sợ? Phương Trấn Kỳ nhìn Sở Hưu gật đầu, ngữ khí lạnh lùng nói: “Mọi thứ trong trang viên đều được giữ nguyên, thi thể cũng được bảo tồn, các ngươi có thể kiểm tra bất cứ lúc nào. ” Vương Cẩn nhìn những người trong trang, cau mày nói: “Bọn họ là ai? Sao lại ở đây làm loạn như vậy? Chẳng phải bệ hạ đã có lệnh rồi à? Trước khi người của Quan Trung Hình Đường tới không cho phép người ngoài bước vào điền trang. ” Phương Trấn Kỳ còn chưa nói gì, thanh niên kia đã mang vẻ mặt buồn bã nói: “Đây là điền trang của Thu gia ta, giờ phụ thân ta chết oan chết uổng, sao ta lại thành người ngoài?” Vương Cẩn kinh ngạc nói: “Con trai Thu Chấn Thanh chẳng phải đã chết rồi à? Hắn rốt cuộc là ai?” Phương Trấn Kỳ thản nhiên nói: “Hắn là con tư sinh của Thu Chấn Thanh, Thu Đông Mậu. Hắn vẫn luôn ở bên Thương Dương Quận, lần này nghe tin Thu Chấn Thanh đã mất nên mới chạy tới. ” Vương Cẩn gật nhẹ đầu, Sở Hưu lại đứng sau lưng Vương Cẩn, bí mật truyền âm hỏi: “Vương công công, chuyện con tư sinh này rốt cuộc là sao? Thu Chấn Thanh là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn cũng không phải người của thế gia gì, sao còn có con tư sinh?” Bình thường những phú thương có tiền thường thê thiếp thành đàn, võ giả cấp bậc như Thu Chấn Thanh lại có thân phận là trường chủ Phi Mã Mục Trường, muốn bao nhiêu nữ nhân mà chẳng được? Hơn nữa các đại thế gia thường vì giữ sự cao quý của huyết mạch mới hay tìm những con gái trong thế gia cùng cấp bậc thông gia. Con cháu những thế gia như vậy mới hay có con tư sinh bên ngoài. Thu Chấn Thanh chỉ là một võ giả dân dã,đương nhiên càng nhiều con càng tốt, sao lại có con tư sinh? Vương Cẩn truyền âm giải thích: “Thu Chấn Thanh khởi nghiệp từ tầng chót dân gian, quả thật là người giang hồ tầng thấp nhất, làm áp tiêu chăn ngựa cho người ta, người vợ cũng theo hắn từ khi hắn còn chưa giàu có gì. Từ đó trở đi Thu Chấn Thanh đã thề cả đời này chỉ yêu mình vợ hắn, chuyện này thậm chí còn thành một chuyện tình đẹp lưu truyền trong võ lâm Đông Tề. Cho nên Thu Chấn Thanh có con tư sinh thật, vậy hắn cũng thẹn với lời hứa cùng vợ mình, nuôi dưỡng con riêng bên ngoài cũng rất bình thường. ” Nói xong Vương công công nhìn Phương Trấn Kỳ, Phương Trấn Kỳ cũng gật nhẹ đầu, chứng minh Thu Đông Mậu quả thật là con trai của Thu Chấn Thanh. Long Kỵ Cấm Quân có con đường tình báo riêng của mình, nếu Thu Đông Mậu này là giả mạo, hắn đã chẳng vào được điền trang. “Những người còn lại là ai?” Vương Cẩn hỏi. Phương Trấn Kỳ thản nhiên nói: “Là Giang Đông Ngũ Hiệp, bọn họ ngày trước nhận ân huệ của Thu Chấn Thanh cho nên hộ tống đứa con duy nhất còn lại của Thu Chấn Thanh tới đây, đồng thời còn ‘không biết tự lượng sức mình’ muốn báo thù cho Thu Chấn Thanh. ” Giọng nói của Phương Trấn Kỳ mang đậm vẻ chế nhạo, ngay triều đình Đông Tề bọn họ còn không tra ra hung thủ, đám người này còn muốn báo thù giúp người ta? Có điều Sở Hưu nghe tới Giang Đông Ngũ Hiệp lại bất giác nhìn đối phương thêm vài lần. Năm người tự xưng là Giang Đông Ngũ Hiệp này xuất thân từ vùng Giang Đông ở Đông Tề, bắt chước Tụ Nghĩa Trang kết nghĩa kim lan, dốc lòng hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn trợ nguy. Hành động kết nghĩa kim lan này theo loại người chủ nghĩa hiện thực như Sở Hưu, quả thật rất nực cười, đặc biệt là đám người này còn bắt chước Tụ Nghĩa Trang. Danh tiếng của Tụ Nghĩa Trang trên giang hồ quả thật rất lớn, ba mươi năm trước năm người kết nghĩa, ba mươi năm sau Tụ Nghĩa Trang trở thành một trong Nhân Hòa Lục Bang. Nhưng chỉ người thật sự hiểu rõ ẩn tình mới biết, vì sao năm xưa có năm người kết nghĩa giờ lại chỉ còn một? Một vài chuyện trong đó quả thật rất châm chọc. Giang Đông Ngũ Hiệp này chỉ vừa hiển lộ tài hoa, cho nên năm người này thật sự kết bái vì nghĩa khí, mấy năm qua cũng làm không ít chuyện hiệp nghĩa trên giang hồ, thanh danh tại Giang Đông Quận không tệ, kể cả danh hiệu Giang Đông Ngũ Hiệp cũng là người trong võ lâm Giang Đông Quận phong cho họ. Chỉ có điều trong theo cốt truyện gốc, y biết năm người này cuối cùng sẽ lục đục cuối cùng hoàn toàn tan rã, ẩn tình trong đó cũng rất thú vị, đủ cho giới giang hồ bàn tán vài tháng. Năm người Giang Đông Ngũ Hiệp này thực lực cũng xứng với bốn chữ ‘tuấn kiệt trẻ tuổi’, mặc dù không cách nào sánh nổi người trên Long Hổ Bảng như Sở Hưu, nhưng cũng tương đối xuất sắc. Năm người này theo thứ tự là lão đại ‘Huyết Nhiễm Đan Thanh’ Trình Bất Húy, chừng hơn bốn mươi tuổi, có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên, mặc một bộ áo vài thô, sau lưng đeo một thanh trọng kiểm phong cách cổ xưa nhưng khí thế bất phàm, tướng mạo đoan chính kiên nghị, cũng là người trầm ổn nhất. Lão nhị ‘Cao Thâm Lưu Thủy’ Đổng Tương Nghi tuổi gần bốn mươi, tướng mạo anh tuấn, lưu lại hai hàng ria mép, dáng vẻ phong lưu không trói buộc, tựa như thế gia công tử, thân mặc áo gấm, tay cầm quạt xếp thực lực cũng là Ngũ Khí Triều Nguyên. Lão tam ‘Tị Huyết Kiếm’ Lã Đồng hơn ba mươi tuổi, hai bên mặt trái phải đều có vết sẹo giao ngang nhau, có vẻ rất thiếu tự nhiên, tướng mạo lạnh lùng, cũng có tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên, có điều chỉ là sơ kỳ. Lão tứ Thu Nguyệt Đao - Ngô Thiên Đông cũng khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn lãng tử, mặc một bộ y phục võ sĩ màu trắng, hông đeo song đao, dáng vẻ như hiệp khách giang hồ, có tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh. Khiến người ta chú ý nhất là người nhỏ tuổi nhất trong Ngũ Hiệp, Vũ Liễu Hồi Phong - Liễu Khanh Khanh, cũng là cô gái duy nhất trong năm người. Dáng vẻ của Liễu Khanh Khanh như mới chỉ hai mươi nhưng tuổi tác thực tế hẳn phải trên ba mươi, có điều nàng bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh từ sớm, cho nên tướng mạo vẫn giữ như thời trẻ, mặc một bộ váy trắng, ống tay áo rộng lớn, phần eo dùng dây buộc lại, đề phòng lúc giao thủ ảnh hưởng tới chiến đấu, lại càng tôn lên đường cong của thân hình nàng. Sắc mặt Sở Hưu khá kỳ quái quan sát Liễu Khanh Khanh, ai cũng nói nữ nhân là họa thủy, Liễu Khanh Khanh tướng mạo chỉ xinh đẹp chứ chưa tới mức tuyệt sắc, song lại thật sự là họa thủy. Trong kịch bản gốc, Giang Đông Ngũ Hiệp vốn tiền đồ không thể ước lượng bị huỷ trong tay chính nữ nhân này, mặc dù cô nàng không cố ý. Mà lúc này Liễu Khanh Khanh cũng cảm nhận được ánh mắt của Sở Hưu, cô nàng cau mày, thân hình lui lại phía sau, ánh mắt lộ vẻ chán ghét. Nữ nhân xông xáo giang hồ cuối cùng sẽ gặp đủ các thứ chuyện, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp. Liễu Khanh Khanh qua lại giang hồ đã lâu, gặp không ít người có ánh mắt kỳ dị với mình, nhưng ánh mắt của Sở Hưu lại khiến cô nàng cảm giác rất không thoải mái, có cảm giác như bị nhìn thấu tất cả. Phát hiện ánh mắt Sở Hưu cùng biểu hiện của Liễu Khanh Khanh, lão tứ Ngô Thiên Đông bước tới ngăn trước người Liễu Khanh Khanh, tức giận quát lớn với Sở Hưu: “Nhìn cái gì? Chưa thấy nữ nhân bao giờ sao?” Sở Hưu thản nhiên nói: “Nữ nhân thì gặp rồi, có điều ta chưa từng gặp nữ nhân tự tác đa tình như vậy thôi. Lạc Phi Hồng của Ngô Quận Lạc gia là hảo hữu của ta, người này mặc dù hành xử chẳng giống nữ nhân nhưng tướng mạo không phải cô gái nào cũng có thể sánh được. Còn ngươi, ngươi sợ nữ nhân của ngươi bị người ta nhìn vậy giấu trong nhà mà làm tiểu thư khuê các, đã bước chân vào giang hồ còn sợ bị người ta nhìn hay sao?” Liễu Khanh Khanh bị Sở Hưu nói vậy giận tới sắc mặt trắng bệch. Mặc dù cô nàng là người trong giang hồ nhưng cũng là nữ nhân, có nữ nhân nào chịu nổi việc bị người ta nói mình tự tác đa tình, tướng mạo không bằng người khác? Cho dù là thật sự không bằng. Ngô Thiên Đông tính tính nóng nảy, Liễu Khanh Khanh lại là cô gái mà hắn yêu thầm, nghe vậy trực tiếp rút hai thanh Thu Nguyệt Đao mảnh khảnh bên hông ra tức giận quát lớn: “Có gan ngươi lặp lại lần nữa?” Không đợi Sở Hưu lên tiếng, Vương Cẩn đã dùng giọng the thé quát lớn: “Tất cả dừng tay cho ta. ” Đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất nổi giận, còn là vị Phó tổng quản Điện Tiền Ti Vương Cẩn, lão đại trong Ngũ Hiệp Trình Bất Húy lập tức kéo Ngô Thiên Đông lại, nhỏ giọng nói: “Tứ đệ, bình tĩnh một chút, thu đao lại!” Trình Bất Húy có danh tiếng lớn nhất trong Giang Đông Ngũ Hiệp. Đại ca đã nói vậy, Ngô Thiên Đông có không cam lòng cũng phải thu đao lại. Vương Cẩn hừ lạnh một tiếng nói: “Bản án của Thu Chấn Thanh từ giờ trở đi sẽ giao cho Sở Hưu Sở đại nhân của Quan Trung Hình Đường tra xét, tất cả mọi người đều phải nghe theo sự chỉ huy của Sở đại nhân! Nể mặt Thu Đông Mậu, năm người các ngươi có thể ở lại quan sát, có điều nếu dám làm loạn, ta bất kể các ngươi là ngũ hiệp hay ngũ thử, cút hết cho ta!” Thu Chấn Thanh dù sao cũng coi như người của triều đình Đông Tề, mấy năm gần đây cũng bồi dưỡng không ít ngựa tốt cho triều đình Đông Tề, xem như cúc cung tận tụy. Hoàng tộc Đông Tề cho dù chỉ vì lung lạc lòng người cũng phải tra xét minh bạch chuyện này, mà giờ Thu Đông Mậu thân là con trai duy nhất còn lại của Thu Chấn Thanh, có lẽ cũng sẽ nhận được chút ưu ái của triều đình Đông Tề, cho nên ngược lại Vương Cẩn phải nể mặt hắn. Bằng không cho dù thanh danh của Giang Đông Ngũ Hiệp trên giang hồ có lớn nữa cũng tác dụng gì? Vài tên giang hồ quê mùa mà thôi, hắn chẳng đặt cả năm trong mắt, nói cút là phải cút. Bọn người Trình Bất Húy còn chưa kịp phẫn nộ trước ngữ khí của Vương Cẩn lại đã kinh ngạc trước thân phận của Sở Hưu. Trước đó bọn họ chỉ biết kẻ tới là người của Quan Trung Hình Đường, không ngờ lại là Sở Hưu tỏa sáng trong Thần Binh Đại Hội mấy tháng trước. Thật ra danh tiếng của Sở Hưu tại Đông Tề còn lớn hơn ở Quan Trung Hình Đường. Dù sao lúc đó những người tận mắt chứng kiến Sở Hưu đại triển thần uy trong Thần Binh Đại Hội đại đa số đều là võ giả Đông Tề. Giang Đông Ngũ Hiệp đều là người Đông Tề, bọn họ cũng từng nghe tới uy danh của Sở Hưu, ai nấy lộ vẻ nghiêm nghị. Vị này quả thật không dễ chọc, cả trước và sau khi Thần Binh Đại Hội bắt đầu, những người đối địch với hắn không chết thì cũng tàn phế, người thường chỉ thấy uy danh của Sở Hưu, nhưng họ lại thấy sự tàn nhẫn hung ác ẩn dưới thực lực của y. Trình Bất Húy lặng lẽ kéo tay Ngô Thiên Đông, ý bảo hắn tạm thời không nên xung đột với Sở Hưu. Lần này bọn họ bảo hộ Thu Đông Mậu tới đây, Thu Chấn Thanh bị diệt môn, Thu Đông Mậu thân là con trai duy nhất còn lại của Thu Chấn Thanh, e là cũng sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa bọn họ cũng muốn báo thù cho ân nhân xưa Thu Chấn Thanh, xung đột với Sở Hưu ở đây không có ý nghĩa gì.