Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên khiến người ta có ấn tượng quá sâu sắc, cộng thêm Sở Hưu do Sở Nguyên Thăng tiến cử tới đây. Đám người Ngũ Tư Bình cùng Đỗ Quảng Trọng đều nghĩ Sở Hưu cũng như Phương Chính Nguyên. Có điều giờ nghe câu này của Sở Hưu có vẻ bọn họ đã nghĩ sai? Sở Hưu này có thể dễ dàng tha thứ chuyện bọn họ tham ô tiền thuế như vậy sao? Ngũ Tư Bình cười lớn nói: “Sở đại nhân sao không nói sớm? Làm chúng ta lo lắng bao lâu như vậy. ” Chuyện này không cách nào thăm dò, bọn họ cũng chẳng dám thăm dò. Vạn nhất Sở Hưu thật sự là người như Phương Chính Nguyên, vậy chẳng phải bọn họ tự lòi đuôi ra à? Nhưng giờ Sở Hưu đã tỏ rõ thái độ, ba người Ngũ Tư Bình cũng thở phào một hơi. Chỉ có điều lúc này Sở Hưu lại nhìn thẳng vào Ngũ Tư Bình đang cười lớn, thản nhiên nói: “Cười đã chưa?” Ngũ Tư Bình thu lại nụ cười, cau mày nói: “Sở đại nhân, ngài có ý gì?” Mặc dù Sở Hưu đã thể hiện thái độ nhưng Ngũ Tư Bình vẫn không có cảm giác kính sợ gì với y. Cùng là Ngoại Cương cảnh, trước đó hắn còn là đạo tặc độc hành hung danh hiển hách trên chốn giang hồ. Sau này bị thu phục vào Quan Trung Hình Đường cũng là bộ đầu giang hồ làm việc tốt nhất tại đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu này. Hắn không cho rằng mình kém Sở Hưu, còn nếu thật sự kém thì chỉ là kém may mắn hơn mà thôi. Đương nhiên nếu giờ Ngũ Tư Bình nhận được bức thư có thông tin cặn kẽ về Sở Hưu chắc thái độ hắn đã thay đổi. Đáng tiếc giờ đã muộn. Sở Hưu nhìn Ngũ Tư Bình lạnh lùng nói: “Có ý gì ư? Ý của ta rất đơn giản, ta có thể thoải mái tha thứ chuyện ngươi giữ lại chút tiền thuế kia, nhưng ta không nhịn được chuyện ngươi bất kính với ta! Nơi này là Quan Trung Hình Đường, không phải giang hồ mà ngươi thích làm gì thì làm. Sống trong Quan Trung Hình Đường nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn học được tôn ti trật tự hay sao?” Vừa nói xong, không đợi Ngũ Tư Bình nói gì, thanh Hồng Tụ Đao vẫn được Sở Hưu thưởng thức trên tay đột nhiên rời vỏ. trong chớp mắt Huyết Luyện Thần Cương dài hơn một trượng ầm ầm chém ra, một đao đó mang theo ánh sáng đỏ rực lóng lánh trong phòng nghị sự. Sát khí dữ tợn cùng khí tức huyết sát chém về phía Ngũ Tư Bình, khiến Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương đều vô thức né tránh. Đám người đều kinh hãi nhìn Sở Hưu. Đây là lần đầu bọn họ thấy Sở Hưu xuất thủ nhưng chẳng ai ngờ nổi thực lực người trẻ tuổi này lại cường hãn tới mức này. Bọn họ không nhận ra cương khí cường đại như vậy nhưng có thể cảm nhận được uy áp cường đại phát ra từ Huyết Luyện Thần Cương. Uy năng một đao đó nếu đổi thành bất cứ ai trong số bọn họ cũng rất khó chống đỡ. Thực lực Ngũ Tư Bình mạnh hơn cả ba người còn lại, dù sao ngày xưa hắn là đạo tặc độc hành có thể đối đầu với mười mấy võ giả Quan Trung Hình Đường cùng cấp. Cuối cùng Quan Trung Hình Đường thậm chí phát động một vị cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh mới bắt giữ được hắn. Huyết Luyện Thần Cương đánh tới quả thật khiến hắn cảm thấy cực kỳ áp lực, có điều hắn lại đột nhiên vươn tay, một thanh bảo binh trường đao màu băng lam xuất hiện trên tay. Trường đao chém ra, mũi đao múa khẽ, đao cương mau chóng như gió tuôn trào đối đầu với Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu, phát ra từng tiếng nổ liên tục. Ngũ Tư Bình cũng am hiểu thuật khoái đao, đao pháp của hắn nhanh chóng như gió, bùng nổ như lửa. Đáng tiếc dưới Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu, đao thế mãnh liệt của hắn cũng chẳng thi triển nổi. Lần này Sở Hưu xuất thủ vốn là để lập uy, sao y lại cho Ngũ Tư Bình cơ hội được? Trong khoảnh khắc Ngũ Tư Bình khó khăn lắm mới ngăn cản được Huyết Luyện Thần Cương, thân hình Sở Hưu lại phát động, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Ngũ Tư Bình, hai tay kết ấn, cương khí vàng kim rực rỡ ầm ầm bộc phát, Lâm Tự Quyết, Đại Kim Cương Luân Ấn! Giờ Sở Hưu vẫn chưa khống chế được toàn bộ Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, có điều y cũng sử dụng được thuần thục bốn năm ấn pháp. Trong đó Đại Kim Cương Luân Ấn uy thế mạnh nhất này được Sở Hưu sử dụng thường xuyên, giờ đã sắp tới trình độ lô hỏa thuần thanh. Cương khí vàng kim óng ánh theo ấn pháp ầm ầm đánh xuống, Kim Cương Trấn Thế, Tru Tà Hàng Ma! Sở Hưu không có từ bi của Phật môn nhưng lại lĩnh ngộ khá sâu cơn thịnh nộ của Kim Cương, trong ấn pháp Phật tông kia còn ẩn chứa một khí tức bạo ngược hủy diệt! Một tiếng nổ lớn vang lên, cương khí sụp đổ, trong đó còn kèm theo mảnh vỡ binh khí. Sở Hưu toàn lực xuất ra Đại Kim Cương Luân Ấn trực tiếp đánh nát trường đao trong tay Ngũ Tư Bình, cũng đánh bay hắn về phía sau, phun ra máu tươi. Sở Hưu lại dậm chân lao tới,không hề do dự xuất chưởng thi triển Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ, chưởng lực cường đại mang theo Tử Dương Ma Diễm cực kỳ tà dị đánh thẳng vào cơ thể Ngũ Tư Bình. Lực lượng nóng rực đó khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi. Ba lần xuất thủ, mỗi lần đều vô cùng cương mãnh bá đạo, chẳng khác nào nghiền ép, tôn hình tượng Sở Hưu lên như ma đầu, vô cùng kinh khủng. Ngũ Tư Bình lúc này đã chẳng có thời gian đâu mà kinh hãi, hắn chỉ muốn giữ mạng! Đỡ đòn Đại Kim Cương Luân Ấn này khiến nội phủ hắn chấn thương, Tử Dương Ma Diễm của Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ còn không ngừng thiêu đốt kinh mạch. Nếu không mau trốn, hắn sẽ chết trên tay Sở Hưu! Ngũ Tư Bình hai tay kết ấn, phun ra một ngụm tinh huyết, cương khí phóng thích dung hợp cùng máu tươi ngưng tụ thành một lưới đao lớn dài hơn một trượng, mang theo tiếng xé gió kinh người chém về phía Sở Hưu! Phách Phong Trảm! Tự thân làm đao, cương khí tinh huyết làm mũi nhọn, trong tay Ngũ Tư Bình không có đao nhưng uy năng đao này còn kinh khủng hơn lúc hắn cầm đao trong tay. Sau khi chém ra một đao này, thân hình Ngũ Tư Bình không hề dừng lại, trực tiếp chạy về phía cửa lớn. Hồng Tụ Đao được Sở Hưu nắm trong tay, từng sợi sương mù màu đen quấn quanh thân đao, lượn lờ trong mắt y. A Tỳ Ma Đao! Địa Ngục Môn Khai! Một đao mang theo hận ý kinh khủng của Vô Gian Địa Ngục ầm ầm chém xuống, Phách Phong Trảm trông có vẻ uy năng cường đại của Ngũ Tư Bình lại như cực kỳ yếu ớt, trực tiếp bị chém nát. Khi Ngũ Tư Bình cảm nhận được lực lượng tà ác kinh khủng đó, không đợi hắn quay đầu đao cương đen nhánh đã lướt qua cổ, lập tức khiến đầu thân tách rời. Nhưng quỷ dị nhất là trên miệng vết thương không chảy ra chút máu nào. “Cạch!” Một tiếng vang nhỏ phát ra, đầu của Ngũ Tư Bình rơi thẳng xuống đất khiến cả Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương biến sắc. Lúc này bọn họ mới hiểu vì sao Sở Hưu có thể dùng thực lực Ngoại Cương cảnh trở thành tuần sát sứ. Được Sở Nguyên Thăng tiến cử đương nhiên quan trọng, nhưng càng trọng yếu hơn chính là thực lực của y! Trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Thành, thực lực của Ngũ Tư Bình đã là mạnh nhất, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú nhất, nhưng khi đối mặt với Sở Hưu lại không chút sức hoàn thủ. Hơn nữa thái độ không kiêng nể của Sở Hưu lại càng khiến bọn họ sợ hãi. Trước đó thật ra Ngũ Tư Bình cũng để lộ sát khí với Đỗ Quảng Trọng nhưng hắn vẫn chưa ra tay. Vả lại cho dù hắn có xuất thủ cũng chỉ có thể âm thầm tính toán, chế tạo chút chuyện bất ngờ. Dẫu sao cũng không thể làm như Sở Hưu, ra tay ngay trong đường khẩu tuần sát sứ, xử lý một bộ đầu giang hồ như giết gà. Giờ Ngũ Tư Bình đã chết, hai người họ thì sao? Trước đó cả hai bọn họ cũng từng bất kinh với Sở Hưu, huống hồ cho dù không có chuyện này sợ là Sở Hưu cũng sẽ ra tay giết người diệt khẩu! Cảm giác được ánh mắt của Sở Hưu nhìn lại, Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương cùng run rẩy. Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên móc ra một quyển sổ, thản nhiên nói: “Đây là sổ sách chia chác của các ngươi. Cái trước đã bị các ngươi thiêu rụi rồi, quyển này do Đỗ bộ đầu viết lại. ” Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương nghi hoặc nhìn Sở Hưu, không hiểu ý y. Kết quả Sở Hưu lại đột nhiên bộc phát cương khí, chớp mắt đã xé tan quyển sổ này. “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Võ giả chúng ta gia nhập Quan Trung Hình Đường là vì cái gì? Nói mình muốn bảo hộ trật tự Quan Trung, gìn giữ bình an, vậy thật quá giả dối. Mọi người chỉ truy cầu hai thứ rất đơn giản: quyền thế cùng… lợi ích! Bổng lộc của Quan Trung Hình Đường quá ít, vậy chúng ta chỉ có thể tự nghĩ cách. Đây không phải chuyện mất mặt gì. Nhưng…!” Sở Hưu nhìn thẳng vào hai người, hạ trầm giọng như đang rót vào đáy lòng hai người: “Nhưng ta có thể cho các ngươi quyền thế và lợi ích. Còn các ngươi không được phép lén ta đi trộm, đi cướp!” Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương không phải kẻ ngốc, nghe Sở Hưu nói vậy lập tức hiểu ý Sở Hưu. Lựa chọn thuần phục, vậy Sở Hưu có thể cho bọn họ cả quyền thế và lợi ích. Đương nhiên ngoại trừ lựa chọn này họ cũng chẳng còn đường nào khác. Nhìn Ngũ Tư Bình đã chết tới không thể chết hơn, bọn đều hiểu đây chính là vết xe đổ. Cho nên Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương trực tiếp quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: “Xin chào đại nhân!” Đại lễ này bọn họ không bái thân phận tuần sát sứ mà bái bản thân Sở Hưu. Đây là thuần phục, thuần phục dưới áp lực của sức mạnh. Đương nhiên bất luận bọn họ thật sự thuần phục hay bị uy hiếp phải thuần phục đều không quan trọng. Sở Hưu chỉ muốn kết quả chứ không quan tâm quá trình. Sở Hưu thản nhiên nói: “Đều đứng dậy đi. Bốn người lén lút giữ lại bốn thành tiền thuế mà còn lo lắng cuống cuồng như vậy, thật chẳng ra gì. Yên tâm đi, về sau các ngươi sẽ nhận được càng nhiều. ” Những lời đó cũng như Sở Hưu đang nói với chính mình. Y hao tâm tổn trí gia nhập Quan Trung Hình Đường đương nhiên không phải vì thủ hộ trật tự của Quan Trung, bảo vệ bình an cho dân chúng. Đơn giản chỉ có hai chữ cầu tài cầu quyền mà thôi. Có thân phận quyền lực tuần sát sứ trấn giữ một phương, nếu Sở Hưu chỉ chơi mấy thủ đoạn cấp thấp như tham ô tiền thuế, vậy thật quá kém cỏi. Lúc này Đỗ Quảng Trọng nhìn thi thể Ngũ Tư Bình trên mặt đất nói: “Đại nhân, nên xử lý chuyện Ngũ Tư Bình ra sao? Tự ý giết đồng liêu là tối kỵ trong Quan Trung Hình Đường. Nếu không có lý do phù hợp chuyện này sẽ cực kỳ phiền phức” Sở Hưu tùy ý khoát tay ngăn lại nói: “Lý do ư? Nguời sống thì còn phiền chứ chết rồi thì đơn giản. Bộ đầu Ngũ Tư Bình đuổi bắt hung đồ ác tặc không ngờ bị giết chết, hy sinh vì công vụ, lý do này đã đủ chưa? Các ngươi đều là bộ đầu giang hồ lão luyện rồi, muốn giả tạo hiện trường chẳng phải đơn giản quá ư. ”