Võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần vừa đến hạ tư thái cực thấp, thậm chí thấp đến mức Sở Hưu cũng không đành lòng chỉ trích đối phương. Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ngươi là người nhà nào?” Người trung niên kia cười nói: “tại hạ là gia chủ Chu gia ở Phú Sơn, Chu Phóng, con trai tại hạ không hiểu chuyện ở chung với họ, mong Sở công tử thứ lỗi. ” Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Thật ra ta rất ghét người khác nói ta mấy lời đừng chấp nhặt với ai đó. Người trong cuộc không phải là ngươi, dựa vào đâu mà ngươi nói mấy lời ấy? Ta không chấp nhặt với hắn, vậy chấp nhặt với ngươi nhé?” Nghe Sở Hưu nói vậy, sắc mặt người trung niên kia đột nhiên thay đổi. Nhưng Sở Hưu lại tiếp tục nói: “Nhưng Sở Hưu ta cũng không phải người không nói lý. Con trai của ngươi và mấy người khác không nói sai điều gì, đương nhiên ta không trách bọn họ. ” Ngay lúc Chu Phóng vừa thả lỏng một hơi, Sở Hưu lạnh nhạt nói tiếp: “Nhưng có một số kẻ nói sai, dẫu sao cũng phải chịu trách nhiệm vì hành động của mình, ví dụ như cái gã của Văn Phong Các này. Ta sẽ giữ người, chắc ngươi cũng quen người của Văn Phong Các, nói với bọn họ đưa tất cả tin tức điển tịch trong Văn Phong Các tới Cửu Phượng Kiếm Tông, con của hắn sẽ không có vấn đề gì. Trừng phạt đôi chút, coi như một bài học. ” Chu Phóng nghe vậy sắc mặt không khỏi thay đổi. Sở Hưu làm như vậy khác nào đoạt mạng Văn Phong Các. Đối với môn phái khác, cho dù Sở Hưu có đòi công pháp của bọn họ cũng không vấn đề gì, chỉ cần người vẫn còn là có thể Đông Sơn tái khởi. Nhưng đối với Văn Phong Các mà nói, những tin tức tư liệu kia là bọn họ thu thập tích lũy vài trăm năm, không khác gì mạch máu của bọn họ. Kết quả bây giờ bị Sở Hưu lấy đi, Văn Phong Các có thể trực tiếp giải tán. Ngay lúc Chu Phóng định nói gì đó, Sở Hưu lại nói thẳng: “Chu gia chủ, chuyện này không liên quan gì tới ngươi, ngươi chỉ phụ trách chuyển lời. Chút chuyện nhỏ này, ngươi sẽ làm chứ?” Trong ánh mắt của Sở Hưu, Chu Phóng đành gật nhẹ đầu. Xảy ra chuyện như vậy, Sở Hưu cũng không còn tâm tư đi dạo, trực tiếp bảo Lâm Phượng Vũ dẫn tên Văn Đông Lai kia trở về Cửu Phượng Kiếm Tông. Sau khi Sở Hưu đi khỏi, vị công tư của Chu gia mới nói nhỏ: “Tên truyền nhân của Cổ Tôn gì gì ấy đúng là quá bá đạo hẹp hòi, Văn huynh chỉ nói xấu hắn vài câu thôi mà hắn định chặt đứt mạch máu của Văn Phong Các?” Vừa dứt lời, Chu Phóng đã tát thẳng vào mặt hắn. Tên công tử Chu gia kia nhìn phụ thân với vẻ không thể tin nổi, bao nhiêu năm qua số lần phụ thân đánh hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. “Nghịch tử, câm miệng! Nhớ cho kỹ, cái gì không nên nói thì đừng có nói lung tung. Người khác có bá đạo cũng được, có hẹp hòi cũng thế, ngươi không có tư cách bình phẩm. Ngươi chỉ cần quản cho tốt cái miệng của mình là được!” Thấy phụ thân của mình nghiêm túc như vậy, tên công tử Chu gia giật nảy mình, không dám lên tiếng nữa. Chu Phóng thì nhìn theo hướng Sở Hưu đi khỏi, thở dài một tiếng nói: “Mưa gió sắp đến, Phương Lâm Quận này không yên bình rồi. ” Trước đó Phương Lâm Quận đã yên ổn nhiều năm, không phải vì võ giả trong Phương Lâm Quận dễ nói chuyện mà vì thực lực của mọi người xấp xỉ nhau, đánh đi đánh lại cũng chỉ là mấy vụ lùm xùm nho nhỏ, cho nên đã hai ba trăm năm rồi trong phạm vi Phương Lâm Quận không có chuyện diệt môn. Kết quả bây giờ thì hay rồi, Sở Hưu đến, sức mạnh của y đã phá hủy hoàn toàn sự yên bình của Phương Lâm Quận, sau này tất cả mọi người đều phải cẩn thận. Sau khi dẫn Văn Đông Lai trở lại Cửu Phượng Kiếm Tông, Sở Hưu bảo Lâm Phượng Vũ tùy tiện nhốt tên Văn Đông Lai kia vào một chỗ, còn y lại đi đọc những điển tịch ghi chép. Triệu Lương Ngọc thấy Sở Hưu và Lâm Phượng Vũ cùng về, hắn cực kỳ ghen tị, nhưng khi thấy Văn Đông Lai phía sau bọn họ, sắc mặt hắn lại biến đổi. Đợi tới khi Lâm Phượng Vũ phong tỏa tu vi của Văn Đông Lai, nhốt trong một gian mật thất không người, lúc này Triệu Lương Ngọc mới tìm một cơ hội đi vào trong mật thất. Ngay lúc thấy Triệu Lương Ngọc, Văn Đông Lai thần sắc kích động nói: “Triệu huynh, cứu ta!” Có lẽ tất cả mọi người trong Cửu Phượng Kiếm Tông đều không biết, thật ra Triệu Lương Ngọc và Văn Đông Lai là hảo hữu, quan hệ giữa hai người không tệ. Lần trước Lâm Phượng Vũ và Văn Đông Lai xung đột, thật ra kẻ đầu têu chính là Triệu Lương Ngọc. Triệu Lương Ngọc sợ Lâm Phượng Vũ rời khỏi hắn, gả cho người khác, cho nên cố ý bảo Văn Đông Lai bôi xấu thanh danh của cô còn mình thì tới anq ủi, thể hiện là mình không ghét bỏ sư muội. Không ngờ cuối cùng mọi chuyện lớn dần, thậm chí không thể kiềm chế, mãi tới khi Lâm Nhai Tử ra mặt mới giải quyết được. Triệu Lương Ngọc vội vàng hỏi: “Văn huynh, ngươi làm sao vậy? Sao lại bị giam ở đây?” Văn Đông Lai vẻ mặt phiền muộn nói: “Còn không phải vì tên Sở Hưu kia? Người này còn nói mình là truyền nhân của Cổ Tôn gì chứ, lòng dạ đúng là hẹp hòi. Ta chỉ nói xấu hắn vài câu thôi mà bị hắn bắt về nhốt ở đây, còn đòi phụ thân ta đem tất cả ghi chép tin tức và điển tịch của Văn Phong Các đến đổi lại, thế có khác đoạt mạng Văn Phong Các ta!” Triệu Lương Ngọc cau mày nói: “Tên Sở Hưu kia cũng không phải người lương thiện gì, ngươi chọc ai không chọc lại đi chọc hắn, lần này phiền toái rồi. Phải biết trong Cửu Phượng Kiếm Tông này, ngay cả ta cũng phải tránh mặt hắn. ” Văn Đông Lai cắn răng nói: “Ngươi thả ta trước đã, đợi ta về mời phụ thân ra mặt, mời quận trưởng đại nhân tới nói lý. Ta không tin hắn không nể mặt người khác, chẳng lẽ lại không nể mặt quận trưởng đại nhân?” Nghe Văn Đông Lai bảo mình thả hắn ra, Triệu Lương Ngọc lại lộ vẻ do dự. Dù sao người cũng bị Sở Hưu bắt, bây giờ mình thả người liệu có ổn không, có đắc tội với Sở Hưu không? Thấy bộ dáng do dự của Triệu Lương Ngọc, Văn Đông Lai hừ lạnh nói: “Triệu huynh, ngươi với ta là bạn tốt lâu năm, chẳng lẽ ngươi không giúp ta chuyện này à? Đừng quên trước đây ta đã giúp ngươi một đại ân đấy. Ngươi nói xem, nếu sư phụ ngươi và Lâm Phượng Vũ biết chuyện Lâm Phượng Vũ lần trước, bọn họ sẽ nghĩ sao?” Văn Đông Lai gật đầu nói: “Dù sao từ đầu đến cuối sư phụ ngươi không hề lộ mặt, chắc là không biết. ” Con mắt Triệu Lương Ngọc đảo một vòng nói: “Thả ngươi ra cũng được, nhưng ngươi nhất định phải bảo phụ thân ngươi tới tìm quận trưởng đại nhân giúp ngăn cản tên Sở Hưu kia mới được. ” Văn Đông Lai hừ nhẹ nói: “Ngươi yên tâm, chuyện ấy thì ngươi không nói ta cũng biết. Ta đã đắc tội tên Sở Hưu kia, nếu muốn tương lai không phải cúp đuôi làm người trong Phương Lâm Quận, vậy chỉ có thể nghĩ cách chèn ép tên Sở Hưu kia. ”