Lời tường thuật lạnh nhạt của Quách Tiếu Phong khiến mọi người ở dây đều thấy không rét mà run. Trên giang hồ hiện giờ, thật ra truyền thừa đạo thống kế thừa của thời thượng cổ, hầu như tất cả truyền thừa của các đại phái đều có thể truy ngược về thời kỳ thượng cổ. Nhưng vạn nhất những cường giả thời thượng cổ hàng lâm trong thế giới thật, xuất hiện trước mặt bọn họ. Chắc chắn những cường giả thượng cổ sẽ không như lời Quách Tiếu Phong, không hòa thuận giao lưu võ đạo, đồng tông đồng nguyên, sư môn gặp nhau nước mắt chảy hai hàng. Cứ nhìn những võ giả tám trăm năm trước như Hàn Cửu Tư là biết, bọn họ mới cách có tám trăm năm thôi, thậm chí bây giờ vẫn tìm được tông môn của mình. Nhưng cho dù như vậy tâm cảnh của bọn họ cũng có điểm khác biệt, nói chi những võ giả vạn năm trước. Đương nhiên giữa bọn họ còn có mâu thuẫn nặng nề hơn, đó là những võ giả trên thế giới hiện tại thật ra đều là đám người ‘bị vứt bỏ’. Khi đại kiếp nạn thượng cổ hàng lâm, không ai muốn chết, những kẻ sống trong thời đó có cơ hội sống nhưng lại không cho những người khác. Vô số người ở lại đã bỏ mạng, những người may mắn sống sót mới dựng lại trật tự trên đống phế tích, trải qua vạn năm võ đạo mới lên tới thời hưng thịnh. Nếu bọn họ không biết bí mật đại kiếp nạn thời thượng cổ còn tốt, lúc này biết được, khó tránh khỏi có người nghĩ vì sao trước đây tổ tiên của chúng ta lại bị vứt bỏ? Tuy bọn họ cũng biết, nếu bọn họ gặp phải chuyện này, chắc chắn những người có thực lực, có thế lực mới có thể sống sót, nhưng dù sao cũng là lập trước khác biệt, trong lòng vẫn thấy khó chịu. Mọi người ở đây đều im lặng cả nửa ngày, Quách Tiếu Phong mới tiếp tục nói: “Phương Thanh Lam Phương trang chủ đánh chết người đó xong, biết nguy cơ người từ thế giới khác đến đây, cho nên vẫn luôn trấn thủ ở chỗ này. Mãi tới vài chục năm trước, vết thương cũ của Phương trang chủ tái phát, lại thêm tuổi thọ cũng gần tới giới hạn, lúc này mới tới tìm ta, mời ta tới trấn thủ ở đây. May là mấy năm gần đây không có người ở thế giới khác tới, có lẽ địa điểm không gian bạc nhược bên thế giới khác cũng là nơi hết sức vắng vẻ, có rất ít người qua lại. Tới nay chỉ còn mấy chục năm, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, không gian này sẽ từ từ khép lại nhờ tác dụng của quy tắc thiên địa. Trương Đạo Linh vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Vì sao trước đây Phương trang chủ và Quách bang chủ ngươi lại giấu diếm chuyện này, tự mình chống đỡ chứ không công bố cho giang hồ? Các đại phái phối hợp trấn thủ dù sao cũng tốt hơn một mình Quách bang chủ nhà ngươi trấn thủ chứ?” Quách Tiếu Phong nhìn hắn cau mày nói: “Đệ tử Thiên Sư Phủ? Nếu hôm nay lão thiên sư ở đây chắc chắn ngài ấy sẽ không hỏi câu này. Càng nhiều người thì càng nhiều ý đồ riêng, Phương trang chủ có thể khống chế lòng tham của mình, ta cũng có thể khống chế lòng tham của mình, nhưng chúng ta nào dám cam đoan những người khác cũng làm được. Có một số người chỉ vì lợi ích trước mắt, vì ham muốn những lợi ích này, thậm chí bọn chúng còn dám chọc thủng cả bầu trời. Ngươi có tin không?” Quách Tiếu Phong nói rất đúng, ít nhất những võ giả lão luyện trên giang hồ như Lăng Vân Tử đều đã nhìn ra. Ngày trước Phương Thanh Lam là cường giả chí tôn trên giang hồ, tuy Thanh Lam Sơn Trang chỉ có mình hắn chống đỡ nhưng cũng là thế lực đỉnh phong trên giang hồ. Kết quả hắn vẫn từ bỏ Thanh Lam Sơn Trang, trấn thủ ở đây đến chết, đủ chứng minh tâm chí của hắn. Còn Quách Tiếu Phong cũng vậy, Phương Thanh Lam chọn hắn làm người nối nghiệp trông coi nơi này, hắn cũng đồng ý từ bỏ cơ nghiệp Cái Bang tới đây trấn thủ. Những chuyện này đều chứng minh Quách Tiếu Phong khống chế được lòng tham của mình. Nhưng nếu đổi lại là người khác, kết quả ra sao chưa thể nói chắc được. Có một số người vì lợi ích và lực lượng, chuyện gì họ cũng làm được. Mọi người ở đây bỗng thấy kính nể Quách Tiếu Phong và vị Phương Thanh Lam đã chết, kể cả Sở Hưu cũng vậy. Nếu đổi lại là bọn họ, cho dù là cao tăng Phật môn như Hư Từ và Rama, việc đầu tiên họ làm cũng là lấy đồ đi chứ không phải lặng lẽ lưu lại trấn thủ không gian này, nhiều nhất là triệu tập đại tông môn, cùng nhau nghĩ cách, chia đều nguy hiểm. Thậm chí nếu không phải lần này Sở Hưu phát hiện ra Quách Tiếu Phong có điểm lạ, chờ sau khi không gian này khép lại, bọn họ còn không biết có hai vị chí cường giả trên giang hồ lặng lẽ chăm lo cho thiên hạ như vậy. Quách Tiếu Phong thành khẩn nhìn mọi người ở đây nói: “Chư vị, các ngươi cũng chứng kiến tình hình ở đây rồi đấy, tuy hiện giờ thì nơi này không có vấn đề gì. Nhưng một khi các ngươi giao thủ ở đây, vạn nhất ảnh hưởng tới quy tắc vận chuyển của thiên địa, khiến cho hai thế giới hoàn toàn nối liền, đến lúc đó chúng ta đều thành tội nhân!” Lúc trước Quách Tiếu Phong chọn ở lại trông coi nơi này, một phần là vì thật lòng lo nghĩ cho muôn dân trong thiên hạ, không muốn người ở hai giới tử chiến tại đây. Ngoài ra, hắn cũng là người trọng chữ tín tuân thủ lời hứa, đã đáp ứng Phương Thanh Lam, vậy chắc chắn sẽ trấn thủ tới tận cuối cùng. Ngoài ra là trong thời gian này hắn không phát hiện ra có điều gì bất trắc. Lục Trường Lưu lắc đầu nói: “Quách bang chủ, chúng ta có thể cam đoan sẽ không động thủ nhưng Chân Vũ Giáo Tiêu Tập nhất định phải lấy lại di vật của tổ tiên. ” Sở Hưu cũng điềm nhiên nói: “Những thứ gia chủ lưu lại năm xưa cũng không thể để lọt vào tay người ngoài được. Chỉ cần không ai cướp đoạt, đương nhiên ta cũng không xuất thủ. ” Thấy Sở Hưu và Lục Trường Lưu nói như vậy nhưng Quách Tiếu Phong không hề thấy yên tâm. Hai vị này nói thì nói vậy nhưng hai giới Chính Ma vốn có mâu thuẫn, ai mà kiềm chế được? Hắn còn chưa đủ hung ác, chưa hạ quyết tâm giết người. Tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, Quách Tiếu Phong dám nói mỗi người bị mình giết chết đều có lý do đáng chết. Lúc trước Hàn Bình tình cờ đi vào nơi này là vì sơ sẩy của hắn, mấy chục năm không xảy ra chuyên gì, kết quả vì hắn tham rượu không có mặt nên Hàn Bình mới đi vào lấy ra vài thứ. Sau khi hắn biết chuyện, chỉ cần hắn hạ quyết tâm giết Hàn Bình, thậm chí diệt sạch cả Hàn gia, chắc chắn manh mối cũng bị cắt đứt, vốn dĩ không ai có thể tìm tới Lê Thành.