Nhưng dưới ánh mắt của Sở Hưu, Viên Cát đại sư vẫn cố gật đầu nói: “Trong điển tịch trận pháp mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại có không ít trận pháp bố trí nhắm vào trận pháp của Phật môn, ta có thể thử một chút. Nhưng thực lực của thuộc hạ không đủ, đến lúc đó còn cần chư vị đại nhân hỗ trợ. ” Sở Hưu vung tay nói: “Ngươi cứ làm đi. ” Viên Cát đại sư gật đầu, lấy từ trong hộp báu không gian ra một đống vật liệu phá trận, bắt đầu bố trí. Xưa nay Sở Hưu chưa từng bạc đãi thủ hạ của mình, vật liệu trận pháp trong tay Viên Cát đại sư đều là cực phẩm, không thiếu thứ gì. Dù sao, tuy Sở Hưu có nhiều thuộc hạ như vậy nhưng về mặt trận pháp lại chỉ có Viên Cát đại sư là dùng được. Nửa ngày sau Viên Cát đại sư đã bố trí được ba trận pháp, phân bổ tại ba phương vị xung quanh Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận. Sau khi khởi động trận pháp, Viên Cát đại sư lập tức nói: “Sở đại nhân, lấy Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ ra, dùng ma khí của Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ cung cấp lực lượng, chống lại lực lượng của long mạch!” Sở Hưu gật nhẹ đầu, giang rộng lá cờ lớn mang theo ma khí ngập trời, đứng trong trận pháp. Chỉ trong chớp mắt, ma khí ngập trời va chạm với phật quang, toàn bộ đỉnh Côn Luân Sơn phong vân khuấy động, uy thế vô lượng! “Sở đại nhân! Mọi người cùng xuất thủ, truyền lực lượng vào trong trận pháp!” Theo tiếng hô của Viên Cát đại sư, Sở Hưu, Thương Thiên Lương, Chử Vô Kỵ và các võ giả Chân Hỏa Luyện Thần khác vội vàng truyền lực lượng vào trong trận pháp. Trận pháp vốn không tồn tại vĩnh viễn, ít nhất vật liệu bày trận sẽ có lúc tổn hại. Năm trăm năm qua đi, trận cơ của Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận cũng đã tổn hại ở mức độ nhất định. Dưới lực lượng cường đại của đám người Sở Hưu, trận pháp bắt đầu vỡ vụn, phạn văn phật quang đang yếu bớt, ma khí tiêu tan, cuối cùng ầm một tiếng, trận pháp hoàn toàn vỡ vụn! Vô Căn Thánh Hỏa vốn bị bao phủ trong trận pháp chỉ là ngọn lửa màu trắng xám lớn cỡ ngón cái, có vẻ cực kỳ yếu ớt. Nhưng sau khi Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận vỡ vụn, Vô Căn Thánh Hỏa lại được tiếp xúc với lực lượng long mạch, bắt đầu biến đổi. Từ lớn cỡ ngón trắng biến thành ngọn lửa ngập trời lớn hơn mười trượng, hơn nữa màu sắc này không phải trắng xám mà là màu bạc kỳ dị, có vẻ hết sức thuần khiết. Màu sắc của nó rất giống nội lực chân hỏa mà Sở Hưu ngưng tụ khi đạt được chân hỏa luyện thân. Lục Giang Hà thở dài nói: “Lại thấy nó rồi. Thật ra công lao của Vô Căn Thánh Hỏa đối với Thánh Giáo ta cũng không nhỏ. Tất cả trận pháp trong Thánh giáo ta đều được xây dựng trên cơ sở lực lượng Vô Căn Thánh Hỏa. Còn binh khí đều là Thiên Khốc Ma Tôn dùng Vô Căn Thánh Hỏa chế tạo. Tuy ta không dùng binh khí nhưng ta không muốn lãng phí nên vẫn nhờ Thiên Khốc Ma Tôn chế tạo một thanh thần binh, tiếc là ném đâu rồi không biết. ” Đám người Tần Triều Tiên từng nghe danh Lục Giang Hà nhưng chưa từng tiếp xúc với vị này. Bây giờ xem ra, vị đường chủ Huyết Ma Đường trong truyền thuyết, gần với Tứ Đại Ma Tôn năm trăm năm trước, sao lại có vẻ hèn mọn như vậy, không dùng binh khí mà còn nhờ người ta chế tạo. Thiên Khốc Ma Tôn không trở mặt còn là tốt tính. Sở Hưu cũng mặc Lục Giang Hà nói hươu nói vượn. Y mở Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ ra, đứng bên cạnh Vô Căn Thánh Hỏa, chỉ trong chớp mắt ma khí cường đại đã nhiễm lên Vô Căn Thánh Hỏa, thiêu cột lửa mang theo ma khí xông thẳng lên trời, khí thế vô cùng hùng hồn. “Từ nay trở đi, Sở Hưu ta lập lại Ma Giáo, Thánh hỏa không tắt, Ma đạo vĩnh tồn!” Thời khắc này, kể cả Lục Giang Hà cũng không còn dáng vẻ thiếu đứng đắn lúc bình thường, cùng mọi người đồng thanh hô lớn: “Ma đạo vĩnh tồn!” Vô Căn Thánh Hỏa cắm rễ vào long mạch, dẫn dắt đại thế của thiên hạ, khoảnh khắc Vô Căn Thánh Hỏa được giải phong ấn, rất nhiều người đã phát giác. Phát giác đầu tiên là người của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận vốn do Tu Bồ Đề Thiền Viện bố trí, bọn họ cũng có một loại cảm ứng huyền diệu với trận pháp này. Trong khu rừng đá phía sau Tu Bồ Đề Thiền Viện, một pho tượng bỗng giật giật, cánh tay khô héo vươn ra từ trong pho tượng, không ngờ đó không phải tượng mà là một tăng nhân đã nhập định ở đó không biết bao nhiêu năm. Tro bụi bao phủ toàn thân hắn, theo thời gian trôi qua dần tạo thành một lớp vỏ cứng như pho tượng. Thân hình Rama xuất hiện trước mặt lão nhân đầy bụi bặm kia từ lúc nào không hay, cúi người hành lễ nói: “Bất Không thượng sư, ngài xuất quan rồi. ” Thân là phương trượng Tu Bồ Đề Thiền Viện, cho dù bối phận của Rama trong Tu Bồ Đề Thiền Viện rất nhỏ, nhưng không mấy ai đủ tư cách để hắn hành lễ. Kết quả bây giờ Rama lại chủ động hành lễ, có thể thấy rốt cuộc trong Tu Bồ Đề Thiền Viện lão hòa thượng Bất Không này có địa vị cao tới mức nào. Hòa thượng Bất Không móc lỗ tai, rũ ra một đống bụi đất rồi nói với giọng quái dị: “Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận đã bị phá giải, Vô Căn Thánh Hỏa lại cháy trên thế gian, Độc Cô Duy Ngã trở về rồi à?” Rama lắc đầu nói: “Không phải, tình hình hơi phức tạp. ” Nói đoạn, Rama thuật lại cho hòa thượng Bất Không những chuyện xảy ra từ khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt đến bây giờ, nói từng chuyện một, từ giữa trưa tới tận khi trời tối. Không sai, Rama nói từ lúc Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt tới hiện tại, vì hòa thượng Bất Không này là người từ năm trăm năm trước! Sáu vị võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bày trận không lâu sau cũng đã mất, chỉ có hòa thượng Bất Không, hắn tu luyện là một loại bí pháp cực kỳ đặc thù trong Tu Bồ Đề Thiền Viện, tên là Bất Tử Thiền. Bất Tử Thiền không phải thật sự bất tử mà thời khắc sắp chết phong tỏa một chút sinh cơ và chân linh cuối cùng của mình, Thẩm Vân trăm năm, dãi nắng dầm mưa, mượn lực lượng của thiên địa để tái tạo sinh cơ. Cho nên theo lý luận chỉ cần qua trăm năm, sinh cơ có thể tự hồi phục. Nhưng vấn đề là người Thẩm Vân phong tỏa sinh cơ, mơ mơ hồ hồ, vốn không biết thời gian cũng không có ý thức, làm sao thức tỉnh? Người ngoài mà quấy rầy còn khiến người Thẩm Vânn thất bại triệt để trong gang tấc, sinh cơ đều bị hủy diệt. Cho nên bao năm qua, chín phần mười võ giả tu luyện môn Bất Tử Thiền này đều thành ‘người thực vật’, vĩnh viễn không thể thức tỉnh.