Tuy ta đã giết lão già của Giang Sơn Các kia, nhưng ta giết hắn cũng là giúp ngươi diệt trừ một tên rác rưởi cản trở. Nếu ngươi phản bội, Ngụy Quận này vẫn là của ngươi, chỉ cần đem quốc hiệu tới Yến Kinh Thành thỉnh tội, ta có thể bảo vệ Giang Sơn Các của ngươi. Nhưng nếu ngươi ngoan cố đến cùng, ngươi cũng biết kết quả rồi đấy. Ai thắng ai bại, người khác không biết, chẳng lẽ ngươi còn không tính ra hay sao? Ta cho ngươi cái đầu của Hoắc Hành Tôn, sao nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta tới Đông Hải, mang cả đầu Bách Lý Phá Binh, Phó Long Khiếu, Nạp Lan Hải về cho ngươi à?” Nghe Sở Hưu nói, trong lòng Triệu Nguyên Phong lập tức lạnh buốt. Sở Hưu có thể nói toạc tên của những người này ra chứng minh suy đoán của hắn là đúng, Chí Tôn Đảo đã hoàn toàn không còn! Nếu đám người Hoắc ngũ gia vẫn còn, cho dù hắn có chịu thiệt trên đất Trung Nguyên thì vẫn còn đường trở về hải ngoại, Đông Sơn tái khởi! Nhưng bây giờ bọn Hoắc ngũ gia đã không còn, hắn về Đông Hải liệu có còn đất dung thân không? Hơn nữa bây giờ hắn đang đứng về phía Đông Tề và võ lâm Chính đạo, lần này mà thất bại, Ngụy Quận còn chứa chấp hắn không? Đến lúc đó, Trung Nguyên hải ngoại, võ lâm thiên hạ rộng lớn này, không còn chỗ nào cho hắn dung thân! Ngay khoảnh khắc Triệu Nguyên Phong do dự, đám người Hàn Cửu Tư đã chứng kiến biểu cảm trên gương mặt hắn. Cho dù là ở nơi nào, không ai chấp nhận được kẻ phản bội. Triệu Nguyên Phong có thể phản bội Bắc Yên một lần, đương nhiên cũng có thể phản bội bọn họ. Lúc này nghe Sở Hưu nói vậy, bọn họ không có lý do gì để không nghi ngờ. Chứng kiến thần sắc của đám người Hàn Cửu Tư, Triệu Nguyên Phong lập tức cười khổ một tiếng, hắn biết đối phương đã bắt đầu nghi ngờ mình. Hắn không trách Sở Hưu châm ngòi ly gián, bọn họ vốn chỉ liên kết với nhau bởi lợi ích, sơ hở trong quan hệ quá lớn. Đặc biệt là đối với loại người như Triệu Nguyên Phong, trong mắt hắn không có Chính Ma, chỉ có lợi ích. Nếu bây giờ đối phương đã nghi ngờ, Triệu Nguyên Phong cắn răng một cái, thi triển Phá Lãng Chỉ, trực tiếp tấn công Hàn Cửu Tư. Hắn cũng bị ép tới mức đường cùng, nếu đối đầu với Sở Hưu thì không còn đường sống. Chọn cách phản bội thì chỉ hy vọng Sở Hưu sẽ giữ chữ tín. “Triệu Nguyên Phong! Ta biết ngay mà, tên tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi đúng là không đáng tin cậy!” Thấy Triệu Nguyên Phong phản bội, Hàn Cửu Tư tức giận mắng chửi. Triệu Nguyên Phong cắn răng nói: “Lúc trước các ngươi mê hoặc Giang Sơn Các xuất thủ, còn nói trên trời dưới bể, bảo nhất định sẽ thắng. Bây giờ thì sao? Bờ biển Đông Tề đã sắp thất thủ, các ngươi còn kiên trì được bao lâu?” Hàn Cửu Tư nghe vậy sửng sốt, bờ biển gì cơ? Chẳng lẽ bên phía Đông Tề có vấn đề gì? Hắn là võ giả tám trăm năm trước, thậm chí còn không biết về một số thế lực trên giang hồ hiện giờ, nói chi thế lực trong khu vực hải ngoại. Nhưng bây giờ Triệu Nguyên Phong đã tấn công, hắn cũng không có thời gian chất vấn. Thấy Triệu Nguyên Phong đã phản bội, Sở Hưu xuất đao chém xuống, thi triển Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, chỉ trong chớp mắt sau vầng mặt trời tràn ngập sắc máu sau lưng Vân Mộng Tử đột nhiên ngưng bặt lại. Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm ngưng đọng thời gian và không gian, Vân Mộng Tử nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng khí huyết toàn thân hắn bắt đầu sôi trào rồi bùng nổ, vầng mặt trời màu máu kia càng thêm đỏ tươi chói mắt, gần như dùng hết toàn lực mới né tránh được lực lượng giam cầm của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm. Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu lại đột ngột thu hồi đoa thế, tay niết ấn quyết, thốt lên hai chữ với Vân Mộng Tử: “Tạm biệt!” Một khắc sau, vô số hoa văn màu đỏ máu hiện lên quanh người Sở Hưu, dẫn dắt khí huyết trong người Vân Mộng Tử. Khoảnh khắc này uy lực của Huyết Thần Ma Công được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, trước đó Vân Mộng Tử né tránh Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu, đã bộc phát lực lượng khí huyết tới cực hạn, thậm chí bộc phát tới mức bản thân hắn cũng không thể khống chế nổi. Lúc này bị Huyết Thần Ma Công của Sở Hưu dẫn dắt, nó như một quả bom bị nhen lửa, ầm một tiếng, vầng mặt trời đỏ máu chưa kịp tấn công về phía Sở Hưu đã nổ tung. Trong thời gian ngắn, toàn bộ chiến trường đều bị ánh sáng đỏ máu bao phủ, còn Vân Mộng Tử bị lực lượng bản thân ngưng tụ bùng nổ tan xương nát thịt! “Kẻ thứ hai. ” Sở Hưu giơ hai ngón tay nhưng lại nhanh chóng thu hồi. Bởi vì tư thế này rất giống lúc giơ chữ V khi chụp ảnh, trong bầu không khí này có vẻ không nghiêm túc, tuy không ai biết tư thế này nghĩa là gì. “Sư tổ!” Lăng Vân Tử đang áp đảo Thương Thiên Lương gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực hạn. Thật ra Lăng Vân Tử cũng không có hảo cảm gì với vị sư tổ Vân Mộng Tử này. Tuy xét theo bối phận đối phương đúng là sư tổ của mình nhưng hai bên không có ơn dạy dỗ, thậm chí hắn còn thấy bất mãn với tính cách cấp tiến của Vân Mộng Tử. Nhưng nói thế nào thì Vân Mộng Tử cũng là người của Thuần Dương Đạo Môn. Người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thuần Dương Đạo Môn chết trên tay Sở Hưu, người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân tám trăm năm trước cũng chết trên tay Sở Hưu. Hóa ra người đứng đầu Thuần Dương Đạo Môn ta là để cho Sở Hưu ngươi giết chơi? Quá đáng! Có ức hiếp người khác cũng không thể làm như vậy. Còn để Sở Hưu giết tiếp, Thuần Dương Đạo Môn bọn họ sẽ thành trò cười, thậm chí cuối cùng không ai dám ngồi lên chức vị này, sợ bị giết chết. Chứng kiến Sở Hưu chọc giận một chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Thương Thiên Lương lập tức chặn đường. Nhưng Sở Hưu lại nói: “Thương thành chủ, để hắn đến đây, ngươi đi đối phó với người khác đi. ” Trước mắt Thương Thiên Lương đã bị trọng thương, không thể ngăn cản Lăng Vân Tử bao lâu. Nhưng nếu để Thương Thiên Lương bị trọng thương đi đối phó với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khác, vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Còn Sở Hưu có thể chống lại Lăng Vân Tử được không, y cũng có tự tin nhất định. Sau hành trình tới hải ngoại, cảnh giới của bản thân Sở Hưu không tăng trưởng nhưng lĩnh ngộ của y đối với Chân Hỏa Luyện Thần lại nâng cao thêm một bậc, chiến lực cũng tiến bộ thêm một chút. Nhưng hôm nay khi Lăng Vân Tử ra tay, ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận, cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đúng là khác biệt một trời một vực. Từ mượn lực lượng thiên địa đến khống chế một khoảng thiên địa, có thể nói trong phạm vi này tất cả đều bị Lăng Vân Tử khống chế. Sở Hưu quát khẽ một tiếng, vầng trăng máu lóe lên trên Tà Nguyệt Đao, đao ý Phá Tự Quyết được thi triển, chém đứt tất cả. Ánh sáng Thuần Dương bị xé tan, đao kiếm va chạm, làm bộc phát ra một vụ nổ kinh người. Lấy hai người làm trung tâm, đao cương xé tan mặt đất, nhưng chỉ trong giây lát lại bị Thuần Dương Cương Khí nóng rực hòa tan. Phương viên mấy trăm trượng không khác gì dung nham dưới địa ngục.