Bách Đông Lai đột nhiên nghĩ ra điều gì, quát lớn: “Mau ra tay giải quyết Phó Long Khiếu!” Hắn vừa dứt lời đã thấy vô số mũi tên Ngũ Hành Cương Khí bắn về phía mình. Lực lượng trên mũi tên đó là thiên địa nguyên khí tinh thuần nhất, ẩn chứa lực lượng đơn thuần tới cực hạn. Hơn nữa những mũi tên kia được chế tạo từ chất liệu của thần binh, đám người Bách Đông Lai cũng không thể chống chọi quá lâu. Lúc này Hoắc ngũ gia lại hét lớn: “Ảnh! Mau ra tay! Giết hắn!” Sau khi tiếng hô của Hoắc ngũ gia vừa dứt, một mũi tên lập tức bắn về phía Sở Hưu. Nhưng ngay khi chứng kiến mũi tên kia, sắc mặt Sở Hưu lập tức thay đôi. Không phải vì mũi tên kia quá mạnh, mà là Sở Hưu quá quen thuộc với mũi tên kia. Trên mũi tên đen nhánh xen lẫn lực lượng tịch diệt cực hạn, chính là Diệt Tam Liên Thành Tiễn! Ngọn lửa diệt thế bùng lên quanh người Sở Hưu, đấm ra một quyền, va chạm với Diệt Tam Liên Thành Tiễn của đối phương. Một tiếng nổ lớn vang lên, người diệt thế trực tiếp dẫn nổ lực lượng tịch diệt. Trước kia luôn là Sở Hưu dùng thức tiễn pháp này đối phó với người khác, nhưng khi tới phiên y là đích ngắm, y mới biết rốt cuộc lực lượng trong Diệt Tam Liên Thành Tiễn bá đạo nhường nào. Chỉ có thể dùng lực lượng đơn thuần triệt tiêu, tất cả mọi biện pháp khác đều không thể làm lực lượng tịch diệt tan rã triệt để. Lúc này Sở Hưu cũng thấy bộ dáng người bắn Diệt Tam Liên Thành Tiễn. Đây là một nam nhân vóc dáng cao gầy, toàn thân hắn phủ trong tấm áo đen, khương mặt cũng che kín bằng khăn đen, cứ thế đứng trong góc tối. Nhưng ma khí cường đại trên người hắn khiến ai cũng choáng váng, ngay cả Phó Long Khiếu cũng vậy. Trước đây tuy hắn cũng nghe loáng thoáng hình như bên người nghĩa phụ còn một vị nghĩa tử âm thầm bảo vệ. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy vị này, không ngờ vừa ra tay đã có uy thế kinh người như vậy. Người mặc áo đen này là nghĩa tử của Hoắc ngũ gia, nhưng cũng có thể nói không phải. Hắn là cái bóng của Hoắc ngũ gia, cái bóng vẫn luôn nấp trong bóng tối. Những nghĩa tử khác đều là Hoắc ngũ gia chủ động tìm ra, chỉ có Ảnh là được Hoắc ngũ gia tình cờ cứu giúp. Lúc đó Ảnh đang trôi dạt trên biển, được Hoắc ngũ gia cứu. Nhưng khi đó Ảnh đã trọng thương, thậm chí không sống được bao lâu. Hoắc Hành Tôn thấy ánh sáng trên người hắn lúc sáng lúc tối, hiển nhiên nếu sống được thì tương lai hắn sẽ là cường giả, không sống được thì đương nhiên không cần nói nhiều. Sau đó tuy Hoắc Hành Tôn triệu tập rất nhiều danh y chữa trị nhưng thương thế của Ảnh vẫn không thể khỏi hẳn, hàng ngày phải ngủ đông trong thời gian dài mới giữ được tuổi thọ. Cho nên hắn chủ động xin nấp dưới mặt đất của Chí Tôn Đảo ngủ đông. Từ đó trở đi hắn trở thành cái bóng của Hoắc Hành Tôn, bảo vệ cho toàn bộ Chí Tôn Đảo. Chỉ một mình Hoắc Hành Tôn mới biết bí pháp đánh thức hắn. Mỗi lần Ảnh ra tay là lại tiêu hao tuổi thọ không còn nhiều của mình. Nhiều năm qua Hoắc Hành Tôn vẫn thuận buồm xuôi gió, cho dù gặp kẻ địch nhưng chưa từng có kẻ địch nào uy hiếp được tính mạng hắn. Không ngờ hôm nay lại là lần đầu tiên hắn vận dụng toàn bộ thủ đoạn, đối mặt với tình thế nguy cẩp sống còn! Nhưng lúc này Sở Hưu lại không quan tâm tới Hoắc Hành Tôn, ngược lại nhìn chằm chằm vào Ảnh, trầm giọng nói: “Ngươi học được Diệt Tam Liên Thành Tiễn từ đâu?” Sát chiêu chí cường của Độc Cô Duy Ngã, Diệt Tam Liên Thành Tiễn lại xuất hiện trong tay một người ngoài, chuyện này khiến Sở Hưu rất kinh ngạc, thậm chí là kinh hãi. Trước đây Ngụy Thư Nhai đã nói, Độc Cô Duy Ngã lưu lại rất ít truyền thừa, Diệt Tam Liên Thành Tiễn cũng là Độc Cô Duy Ngã lưu lại trong ảo ảnh. Còn lại tất cả võ kỹ hay lực lượng mà Sở Hưu nhận được có liên quan tới Độc Cô Duy Ngã đều là nhờ vào cơ duyên và tình cờ. Kết quả tại khu vực hải ngoại lại có người sử dụng Diệt Tam Liên Thành Tiễn, hỏi sao Sở Hưu không kinh hãi cho được? Bởi vì chuyện này đã dính tới một vấn đề, đó là có phải đối phương tìm ra thi thể của Độc Cô Duy Ngã không? Độc Cô Duy Ngã sống hay chết, đối với những người khác đã rất quan trọng, đối với Sở Hưu lại càng quan trọng. Chuyện này liên quan tới việc, rốt cuộc Sở Hưu là ai? Lúc này Sở Hưu cũng chẳng buồn quan tâm Hoắc Hành Tôn ra sao, y chỉ muốn hỏi từ miệng Ảnh, rốt cuộc hắn học được Diệt Tam Liên Thành Tiễn ở đâu? Lúc này Hoắc Hành Tôn lại gào thét: “Ảnh! Ra tay giết hắn đi! Giết tên khốn kiếp này đi!” Tuy Hoắc Hành Tôn cứu mạng Ảnh, nhưng hắn thậm chí không đoán được gốc gác và lai lịch của Ảnh. Hắn cũng chỉ cần biết Ảnh vì báo ơn cứu mạng của mình, sẽ làm cái bóng cho mình cả đời, như vậy là đủ rồi. Hơn nữa lúc này chấn động bên ngoài đã ngừng, không ngờ dưới đất hiện lên từng khe hở, từng con rối cơ quan bằng kim loại từ dưới đất chui lên, khoảng hơn trăm con. Những con rối cơ quan này tay cầm cung tên, có con lại cầm đao cầm thương. Những mũi tên mang theo lực lượng ngũ hành tinh thuần tới cực hạn kia chính là do những con rối này bắn ra. Sắc mặt Bách Đông Lai đột nhiên thay đổi: “Là Thiên Cơ Đảo! Hóa ra tiền thân của Chí Tôn Đảo là Thiên Cơ Đảo!” Trước đó Bách Đông Lai đã nghi ngờ Chí Tôn Đảo có gì đó quái lạ, bây giờ nhìn lại, quả là vậy! Thiên Cơ Đảo là một hòn đảo lớn của hải ngoại trong thời thượng cổ, bọn họ đã phát huy con đường về con rối cơ quan tới cực hạn, thậm chí sử dụng vật liệu thần binh chế tạo con rối có thể đối phó với cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần. Sau này nghe đồn Thiên Cơ Đảo rơi vào trong hải nhãn, bây giờ xem ra Thiên Cơ Đảo bị Hoắc Hành Tôn đoạt được, không biết hắn dùng thủ đoạn gì bố trí lại nên biến thành Chí Tôn Đảo hiện giờ. Bây giờ nhìn lại, hóa ra ngươi nhân cơ hội tiệc mừng thọ thu thập vật liệu, sửa chữa lại những con rối của Thiên Cơ Môn này!” Hoắc Hành Tôn vuốt râu đắc ý nói: “Bây giờ ngươi mới nghĩ ra à? Quá muộn rồi! Không khéo còn có một ít vật liệu và linh thạch trong đám rối này là ngươi dâng tặng đấy!” Thật ra Hoắc Hành Tôn chỉ nói cho đã nghiền chứ tâm tư của hắn không thâm trầm như Bách Đông Lai tưởng tưởng.