Lúc này trong Chí Tôn Đảo, Hoắc Hành Tôn và Phó Long Khiếu nhìn thi thể Bách Lý Phá Binh dưới đất, toàn thân không rét mà run. Hôm qua Bách Lý Phá Binh còn kiểm tra thi thể của Nạp Lan Hải với bọn họ, kết quả hôm nay chính hắn cũng thành thi thể. Ai mà chịu nổi đả kích như vậy? “Có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là sao?” Hoắc Hành Tôn chỉ muốn nổi điên. Cuộc đời của hắn quá thuận lợi, kể từ khi nhận được đôi Thần Nhãn, hắn chỉ cần đặt cược, khi tiền đồ của đối phương rộng mở cũng là lúc lợi ích ùn ùn kéo về phía hắn. Còn khi hắn có thế lực nhất định rồi bắt đầu bồi dưỡng nghĩa tử như Cừu Thiên Nhai, mọi chuyện chém giết tranh đấu đều do đám nghĩa tử của hắn làm, hắn chỉ phụ trách ngồi mát ăn bát vàng. Vị lão tiền bối giang hồ gần bốn trăm tuổi này, còn không trải qua nhiều cực khổ bằng một võ giả tán tu lần mò trên giang hồ vài năm. Thuận buồm xuôi gió cả đời cũng không phải chuyện tốt. Có thiệt thòi cũng phải thiệt thòi từ sớm, tuổi trẻ không trải qua gian nan trắc trở, đến lúc già thì một chút áp lực cũng đủ dọa chết người. So với Hoắc Hành Tôn, Phó Long Khiếu lại bình tĩnh hơn nhiều. Ở Thanh Phong Hải thì hắn còn có thể dựa vào uy thế của Hoắc Hành Tôn, nhưng tới Liệt Phong Hải, hắn phải dựa vào thực lực và thủ đoạn của mình. Phó Long Khiếu trầm giọng nói: “Nghĩa phụ, bây giờ đã xác định được đám người này đang nhắm vào các thế lực Chí Tôn Đảo chúng ta. Hơn nữa đối phương tuyệt đối không phải một người. Một người thực lực có mạnh hơn, có thể giết nhị ca và lão tứ, nhưng không thể làm chuyện này mà không gây ra chút động tĩnh nào. Lão tứ bị Phương Thiên Họa Kích giết chết, nhị ca lại bị đánh bại trong phương diện mà mình am hiểu nhất, bị hung thủ dùng lực lượng tuyệt đối đánh gãy xương cốt toàn thân. Cho nên đối phương có ít nhất hai cường giả, hơn nữa còn có thế lực cường đại giúp bọn họ che giấu động tĩnh. Hoắc Hành Tôn đã hoàn toàn luống cuống: “Rốt cuộc là ai có mâu thuẫn với chúng ta? Bao năm qua lão phu đâu có đắc tội với cường giả bậc này? Ài, biết thế hôm mừng thọ ta nên tìm một vị đại sư bói toán tính quẻ cho, thời giờ bất lợi rồi. ” Phó Long Khiếu nhíu mày, thời khắc này hắn bỗng cảm thấy vị nghĩa phụ của mình cũng chỉ có vậy. Trước đó thanh danh Thần Nhãn của Hoắc Hành Tôn được tung hô quá nhiều, sau khi biết Hoắc Hành Tôn muốn nhận mình làm nghĩa tử, thậm chí hắn còn cực kỳ vui mừng, cho rằng cuối cùng mình cũng có ngày ngóc đầu dậy. Thật ra hắn không để ý tới điều, hắn có thành tựu ngày hôm nay không phải vì Hoắc Hành Tôn nhận hắn làm nghĩa tử, ngược lại thành tựu của bọn hắn đã đẩy Hoắc Hành Tôn lên địa vị bây giờ. Chẳng qua trước đây Hoắc Hành Tôn luôn rất bình tĩnh, bình tĩnh như nắm giữ mọi thứ trong tay. Bộ dạng lúc này của Hoắc Hành Tôn lại khiến Phó Long Khiếu không kịp thích ứng. Hắn kho khan một tiếng rồi nói: “Nghĩa phụ, trước mắt địch trong tối mà ta ngoài sáng, lúc này cứ bảo vệ Chí Tôn Đảo thật vững chắc là được. ” Không đợi Hoắc Hành Tôn nói gì, đột nhiên có một hạ nhân từ ngoài vào báo cáo: “Lão gia, Bách Đông Lai các chủ Thiên Nhất Thủy Các, Khấu Thần Thông minh chủ Kinh Đào Minh, Long Thiên Anh hội chủ Kình Thiên Hội tới chơi. ” Phó Long Khiếu cau mày nói: “Bọn họ tới làm gì?” Hoắc Hành Tôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là biết tin lão nhị đã chết nên tới phúng viếng. Mấy năm qua đám người này còn khá ngoan ngoãn, đặc biệt là Lục Trường Hà, hắn nhường không ít chuyện làm ăn của Kình Thiên Hội cho Hoắc gia ta. ” Phó Long Khiếu nhếch miệng, đấy không phải Long Thiên Anh nhường lại mà là người của Hoắc gia ngươi dùng thủ đoạn cướp đoạt. “Nghĩa phụ, đừng khinh địch, đám người đó không ai dễ đối phó đâu. Khấu Thần Thông có thù với nhị ca, nhị ca chết rồi, hắn không đốt pháo ăn mừng là tốt lắm rồi, sao có thể tới phúng viếng? Còn tên Bách Đông Lai kia, đừng nhìn hắn giả bộ hào sảng, thực ra hắn là người tâm tư thâm trầm, giỏi nhất là miệng cười mà tay giấu đao, cẩn thận thì hơn. ” Hoắc Hành Tôn nghi ngờ nói: “Không thể nào? Mấy năm qua Bách Đông Lai đều rất ngoan ngoãn, mỗi lần mừng thọ hắn là người tặng quà giá trị nhất dưới các ngươi. ” Hoắc Hành Tôn vẫn rất tin tưởng ánh mắt mình, nhưng hắn quên rằng mình chỉ có thể thấy thành tựu tương lai của một người chứ không thấy trong lòng người đó đang nghĩ điều gì. Phó Long Khiếu thầm cười khổ, càng như vậy mới càng có vấn đề. Bách Đông Lai không phải nghĩa tử của ngươi, vì sao mỗi lần hắn đều tặng quà giá trị như vậy? Mang theo tâm tư cảnh giác, Phó Long Khiếu đi theo sau lưng Hoắc Hành Tôn ra bên ngoài. Trong đại sảnh, ba người Bách Đông Lai đều đang ở đây. Thấy hai người Hoắc Hành Tôn đi ra, Bách Đông Lai vội vàng đứng dậy nói: “Ngũ gia, nghe nói Bách Lý đảo chủ xảy ra chuyện rồi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Hoắc Hành Tôn sắc mặt âm trầm, xua tay nói: “E là có người thấy lão nhân gia ta khống chế Đông Hải quá lâu, cho nên định nhảy ra gây chuyện! Đúng rồi, lần này ba người các ngươi tới đây làm gì?” Bách Đông Lai bước lên một bước nói: “Nghe nói Bách Lý đảo chủ xảy ra chuyện, chúng ta muốn tới thăm, thuận tiện phúng viếng một chút. Hơn nữa ta có một tin tức muốn báo cho ngũ gia. ” "Tin tức gì?" Bách Đông Lai lại bước gần thêm một bước: “Thiên Nhất Thủy Các chúng ta thường có đội thuyền thu mua các vật liệu, qua lại giữa các hải vực. Khi Bách Lý đảo chủ bị hại, tình cờ có một đội thuyền của Thiên Nhất Thủy Các chúng ta đi qua cách chỗ Bách Lý đảo chủ bị hại không xa, cũng phát hiện ra vài thứ. ” Hoắc Hành Tôn nghe vậy lập tức bước tới nói: “Hả? Các ngươi phát hiện ra điều gì?” Bách Đông Lai trầm giọng nói: “Chúng ta phát hiện, kẻ giết Bách Lý Phá Binh, chính là... chúng ta!” Sau khi dứt lời, sắc mặt Bách Đông Lai lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn. Một thanh kiếm nhỏ đỏ thắm đã xuất hiện trong tay hắn từ lúc nào không hay. Thanh kiếm này chỉ lớn cỡ bàn tay nhưng lại như đúc từ dung nham, sức nóng lan tỏa như vặn vẹo cả không khí xung quanh. Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ Bách Đông Lai lại có ý đồ giết chết Hoắc Hành Tôn, còn dám động thủ ngay trên Chí Tôn Đảo. Trước đó bọn họ còn đang suy đoán rốt cuộc kẻ giết người là ai, nhưng bọn họ đều không nghĩ tới Bách Đông Lai. Lúc này có ngăn cản cũng không kịp, nhưng ngay lúc này phía trước hắn lại có một quả cầu hiện lên. Quả cầu đó như đúc từ sắt thép, bên trên lóng lánh kiếm khí sắc bén tới cực điểm, chỉ trong khoảnh khắc đã phá tan thanh kiếm nhỏ màu đỏ thắm kia!