Lúc này Mạnh Vân Thịnh rất đau đầu. Vốn dĩ đây chỉ là phân tranh trên giang hồ, hắn thân là hoàng đế Tây Sở, có thể không tham dự loại chuyện như vậy. Nhưng bây giờ Đông Tề đã gia nhập, chuyện này khiến hắn rất do dự, đặc biệt là ba người này còn tới hỏi thái độ của hắn. Làm sao hắn biết thái độ của mình là gì? Cho nên Mạnh Vân Thịnh chỉ nói lấy lệ: “Trẫm đã biết ý định của ba vị, nhưng chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn. Hay là ba vị nghỉ ngơi một lát, đợi bàn bạc xong trẫm sẽ báo cho ba vị. Các vị thấy sao?” Thẩm Bão Trần lạnh nhạt nói: “Bệ hạ, chuyện này còn cần bàn bạc gì nữa? Chúng ta chỉ muốn biết rốt cuộc bệ hạ đứng về phía Chính đạo chúng ta hay đứng về phía Ma đạo thôi. Chúng ta cũng tin tưởng, chắc chắn bệ hạ sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất. ” Mạnh Vân Thịnh vẫn không nói gì, tiếng hừ lạnh của Đông Hoàng Thái Nhất đã lan tới: “Đứng về phía các ngươi là chính xác, còn không thì là sai lầm à? Thẩm Bão Trần, ngươi nói chuyện chẳng để lại đường lui như vậy thì người khác còn nói cái gì? Ngươi làm vậy không phải bảo bệ hạ lựa chọn mà là ép bệ hạ lựa chọn!” Thấy Đông Hoàng Thái Nhất và Sở Hưu đi vào trong đại điện, mọi người ở đây lập tức nhíu mày. Không ngờ phản ứng của Ma đạo lại nhanh như vậy, mới đó mà đã tới Tây Sở rồi. Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chư vị, thật ra chuyện này không liên quan tới ba vị. Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo không để ý tới sinh linh trong thiên hạ, gây ra chiến tranh giữa hai nước. Đến lúc đó sinh linh đồ thán, bọn họ cũng phải gánh vác nhân quả này, chẳng lẽ bây giờ các ngươi cũng muốn gánh ư?” Thẩm Bão Trần lắc đầu nói: “Sở Hưu, người không để ý tới sinh linh trong thiên hạ là ngươi mới đúng. Ngươi gây ra bao nhiêu chuyện trong Bắc Yên, tưởng rằng giang hồ không biết à? Tùy tiện giết chóc, chèn ép phe đối lập, toàn bộ Bắc Yên cũng run rẩy dưới đồ đao của ngươi. Bắc Yên to lớn đã thành ma quật! Hôm nay sinh linh đồ thán, đổi lại là tương lai bình yên. ” Sở Hưu cười lạnh nói: “Đúng là nực cười! Ngươi không phải người Bắc Yên, dựa vào đâu mà kêu oan thay những thế lực võ lâm ở Bắc Yên? Nếu ta không trông coi bọn họ, bọn họ chém giết lẫn nhau, không chừng số người chết còn nhiều hơn ta giết! Một mai anh hùng rút kiếm lên, lại cõi đời lại gặp kiếp mười năm. Chư vị đều là anh hùng, đều muốn làm anh hùng, nhưng lại không biết đại kiếp cho thế gian chính là đám Chính đạo tự xưng là anh hùng các người!” Vị Khánh tiền bối của Long Hổ Sơn đứng lên lạnh nhạt nói: “Một mình âm thì không thể sinh thành, độc có dương cũng không thể kéo dài. Sở Hưu, ngươi cũng tinh thông võ công Đạo gia ta, chắc cũng hiểu những lời này có ý gì. Hai bên Chính Ma cần có cân bằng, bây giờ Ma đạo các ngươi đã đủ uy phong rồi. Vài lần Chính Ma Đại Chiến, cuối cùng vẫn là Ma đạo các ngươi chiếm ưu thế. Trong Nguyên Thủy Ma Quật cũng là Ma đạo các ngươi lấy được bảo vật. Nếu lại bỏ mặc các ngươi, tương lai có phải các ngươi còn định lên Côn Luân Sơn, thành lập lại Ma Giáo?” Sở Hưu nhìn bộ dạng như đang ngủ của Khánh tiền bối, rất muốn nói đúng vậy. Nhưng không đợi y lên tiếng, Đông Hoàng Thái Nhất đã cười lạnh nói: “Đúng là đánh rắm! Lão đạo sĩ, lúc trước Long Hổ Sơn các ngươi bị giáo chủ ép phong sơn một năm, bây giờ còn mặt mũi tới xen vào chuyện này à? Hôm nào giáo chủ lại lên Long Hổ Sơn một chuyện, có phải các ngươi sẽ lại ngoan ngoãn không?” Con mắt như đang buồn ngủ của Khánh tiền bối lập tức mở to, lộ ra ánh lạnh: “Đông Hoàng Thái Nhất, chẳng lẽ ngươi nghĩ Thiên Sư Phủ chúng ta sợ Bái Nguyệt Giáo các ngươi à? Lần trước lão thiên sư không muốn có người chết cho nên ra tay lưu lại thể diện, không liều mạng. Ngươi tưởng Dạ Thiều Nam là thiên hạ đệ nhất chắc?” Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh nói: “Đúng thì thế nào? Giáo chủ thiên thu vạn tái, ma uy cái thế, Long Hổ Sơn chỉ có hai lão già các ngươi chống đỡ. Sau khi hai lão già các ngươi chết, sớm muộn gì bổn tọa cũng diệt trừ Thiên Sư Phủ các ngươi, để Long Hổ Sơn biến thành Xà Miêu Sơn!” Cùng tồn tại ở Tây Sở, Thiên Sư Phủ là thế lực mạnh nhất trong Chính đạo còn Bái Nguyệt Giáo là thế lực mạnh nhất Ma đạo, ân oán giữa hai bên nhiều tới không kể xiết. Cho nên Đông Hoàng Thái Nhất nói năng cũng không hề khách khí. Mạnh Vân Thịnh ở phía khác thấy hai bên như sắp đánh nhau, vội vàng lên tiếng khuyên can: “Hai vị bình tĩnh, có gì thì từ từ rồi nói!” Nhưng hắn là hoàng đế mà chẳng thể hiện được quyền uy, người của hai bên không buồn nghe hắn nói một câu. Vị Khánh tiền bối trực tiếp ném cây trượng trong tay, quanh người lấp lóe lôi quang, một pháp tướng Lôi Thần Chân Quân lờ mờ hiện lên sau lưng hắn. “Đông Hoàng Thái Nhất! Ngươi muốn chết à! Đạo gia ta nể mặt ngươi ba phần, ngươi còn dám lớn lối như vậy? Cho dù có ngày ta rời khỏi cõi đời này cũng phải kéo cả ngươi xuống dưới kia!” Dứt lời Khánh tiền bối trực tiếp lao về phía Đông Hoàng Thái Nhất, Tử Tiêu Thần Lôi lấp lóe trong tay, uy thế đó nào giống người sắp xuống mồ? Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh một tiếng: “Vậy bổn tọa cho ngươi xuống đấy trước!” Ma diễm màu đen vô biên bốc lên, uy lực của Phần Thiên Bảo Giám đã được Đông Hoàng Thái Nhất phát huy tới cực hạn. Tuy tổn thương khí huyết lúc ở trong Nguyên Thủy Ma Quật còn chưa chữa trị triệt để nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới chiến lực của hắn. Huyền Long Tử không có ý ghen tị gì nhưng hắn rất hứng thú với Sở Hưu. Vừa dứt lời, thân hình Huyền Long Tử lập tức lao về phía Sở Hưu, cơ thể hóa thành một luồng điện quang, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn Khi xưa Sở Hưu đối mặt với tốc độ khủng khiếp của Huyền Long Tử, thậm chí dùng cả Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng không thấy bóng dáng đối phương. Còn bây giờ Sở Hưu chẳng cần quan tâm tốc độ hay không tốc độ, quanh người y ngưng tụ ngọn lửa diệt thế, một tay tát thẳng ra, trực tiếp đập bay Huyền Long Tử ra ngoài. Ánh sáng bùng nổ, lôi quang ngưng tụ quanh người Huyền Long Tử, vờn quanh thân thể hắn như chất lỏng, dập tắt ngọn lửa diệt thế như giòi bám trong xương kia.