Tiếng nói của lão già kia như tiếng sấm nổ, khiến toàn bộ gian đại điện rung chuyển. Quân Vô Thần mặt không biểu cảm nói: “Thần tướng Thiên Môn cũng là người, Trên giang hồ có rất nhiều người dám giết thần tướng Thiên Môn, cũng có năng lực giết thần tướng Thiên Môn ta. ” Lão già kia hừ lạnh nói: “Môn chủ yên tâm, tạm thời tìm người thay thế vị trí phong tỏa của ta. Ba tháng... Không! Khoảng hai tháng thôi là ta sẽ mang đầu kẻ đó về!” Quân Vô Thần lắc đầu nói: “Không cần, ta sẽ tự đi, Mở Càn Khôn Vô Cực Trận, trực tiếp dịch chuyển ta tới bên cạnh Huống Tà Nguyệt. Chắc kẻ đó còn chưa đi. Trên giang hồ này có rất nhiều người có năng lực giết chết thần tướng Thiên Môn, nhưng sau khi giết chết thần tướng Thiên Môn có mấy ai còn sống?” Lão già kia kinh ngạc nói: “Nhưng thưa môn chủ, một khi sử dụng Càn Khôn Vô Cực Trận sẽ ảnh hưởng tới phong ấn. Hay là để ta đi đi, chút chuyện nhỏ này không đến mức để môn chủ hao tâm tổn sức. Ài, chỉ tiếc cho Huống Tà Nguyệt, lúc đầu hắn là người ta coi trọng nhất. Đáng tiếc là tâm cảnh của hắn thất thủ, tự hủy diệt bản thân. Cho dù hắn không bị người khác giết, đợi tới lần sắp xếp thứ hạng thần tướng tiếp theo, hắn còn nổi điên lần nữa thì không thể bảo vệ chức vị của mình. ” Quân Vô Thần không đồng ý cũng không phản bác, chỉ nhìn lão già kia lặp lại lần nữa: “Mở Càn Khôn Vô Cực Trận. ” Lão già kia há miệng không nói một câu, chỉ thở dài, thực hiện hàng loạt động tác phức tạp. Một khắc sau, một luồng chấn động cường đại trực tiếp lan vào trong đại điện, hư không bị xé rách, xuất hiện một lỗ hổng màu đen. Quân Vô Thần bước vào trong đó, sau khi lỗ hỏng biến mất, lão già kia thở dài một tiếng. Thời thế rối loạn. Còn lúc này ở Liêu Đông Quận, Bắc Địa, cách Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không xa. Bên cạnh một thôn xóm nhỏ, một thân hình mặc áo trắng đang đi trong bão tuyết. Rõ ràng là trời đông giá rét, tuyết lớn đổ xuống, nhưng khu vực xung quanh hắn một trượng lại ấm áp như xuân. Những nơi hắn đi qua băng tuyết tan rã, thậm chí còn có chồi non chui khỏi mặt đất. Nhưng sau khi bước chân hắn rời khỏi, chồi non lập tức khô héo, tuyết lớn lại lấp đầy. Chỉ trong nháy mắt, bốn mùa tuần hoàn dưới chân hắn. Thân hình mặc áo trắng kia trông chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tóc rối bù, trên trán còn một ấn ký nhỏ màu đỏ, như con mắt thứ ba đang khép lại. Rõ ràng là một người trẻ tuổi nhưng trên người hắn lại có một khí chất khó mà tả nổi, không phải già nua mà là cảm giác tang thương của tuế nguyệt. Chỉ trong chớp mắt, thương hải tang điền. So với Bắc Địa hoang tàn vắng lặng, tuy mỗi năm đa số thời gian Liêu Đông Quận cũng bị tuyết lấp đầy, nhưng vẫn có bách tính sinh sống, thôn xóm này cũng vậy. Lúc này một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi đang đắp người tuyết bên ngoài thôn, trên người khoác áo bong, tròn vo như con gấu nhỏ. Người trẻ tuổi kia đi đến bên cạnh đứa trẻ, cúi người hỏi: “Xin hỏi, kia là phía bắc?” Đứa trẻ được bao phủ trong cảm giác ấm áp, cũng không thấy sợ người lạ, chỉ theo một hướng rồi đáp giòn dã: “Bên kia. ” "Cám ơn. " Người trẻ tuổi đưa tay xoa đầu đứa trẻ, một luồng sáng nhẹ nhàng tràn vào cơ thể đứa bé. Lúc này nếu có người kiểm tra thân thể đứa bé sẽ kinh ngạc tới cực điểm. Tuy đứa bé kia còn nhỏ tuổi nhưng kinh mạch toàn thân đã cực kỳ thông suốt, nếu tập võ thì nội lực vận chuyển không gặp chút trở ngại, tuyệt đối là kỳ tài trong kỳ tài! Đương nhiên lúc này đứa bé kia cũng không biết gì. Người trẻ tuổi đứng dậy, bước ra một bước, lập tức biến mất trước mặt đứa trẻ, khiến nó sửng sốt há hốc mồm. Lau nước mũi một cái, đứa bé quay lại gọi với vào trong làng: “Mẹ! Mau ra đây xem thần tiên!” Trong làng lại có tiếng quát như Cửu Biến Sư Tử Hống của Đại Quang Minh Tự: “Bà đây nhìn ngươi có chỗ nào giống thần tiên! Ranh con còn không cút về ăn cơm? Không về thì bà đét cho tám cái bây giờ!” . . . Lúc này trong Nguyên Thủy Ma Quật, đa số mọi người đang khiêp sợ, khiếp sợ vì Sở Hưu lại thật sự giết chết một thần tướng Thiên Môn. Nhưng ngay lúc này trong hư không lại có chấn động kinh người, không gian từ từ nứt toác. Tất cả mọi người kinh ngạc, thậm chí cho rằng Nguyên Thủy Ma Quật sắp sụp đổ, ai nấy chuẩn bị ra tay đoạt bảo rồi bỏ trốn. Nhưng không gian từ từ nứt vỡ, không ngờ lại tạo thành một cánh cửa. Một bóng người áo đen tóc đỏ xuất hiện từ trong đó. Tất cả mọi người ngơ ngác, hiển nhiên không ai nhận ra vị này. Chỉ có Khánh tiền bối vẫn không ra tay đột nhiên ưỡn thẳng tấm lưng còng, ánh mắt đầy khiếp sợ. Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Lúc này Lâm Thương Long đã chạy đi rất xa cũng cảm ứng được khí tức này, hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy về, sửng sốt hô to: “Môn chủ! Sao ngài lại tới đây?” Nghe Lâm Thương Long xưng hô như vậy, mọi người cũng hiểu người trước mặt là ai. Hạng tư trên Chí Tôn Bảng, môn chủ Thiên Môn, Quân Vô Thần! Vị này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thậm chí vài chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền này ở đây cũng chưa từng gặp hắn. Dạ Thiều Nam cũng nhìn chằm chằm vào Quân Vô Thần, không biết đang nghĩ cái gì. Vị ma đạo đệ nhất nhân đương thời này đã đứng trên đỉnh cao của giang hồ, nhưng vẫn bị hai cường giả truyền thuyết đè xuống dưới. Có lẽ hắn đang nghĩ rốt cuộc mình kém Quân Vô Thần bao xa? Lúc này Quân Vô Thần cũng vô thức nhìn sang phía Dạ Thiều Nam. Phải nói ở đây chỉ có Dạ Thiều Nam đáng cho hắn nhìn. Nhưng gương mặt hắn không có bất cứ biểu cảm gì, cứ như chịu cái tát của Quân Vô Thần là chuyện hợp tình hợp lý. Lâm Thương Long chỉ vào Sở Hưu nói: “Là Sở Hưu! Huống Tà Nguyệt chết trong tay Sở Hưu, Tà Nguyệt Đao cũng bị hắn cướp mất!” Khoảnh khắc này mọi người ở đây đều đưa mắt sang nhìn Sở Hưu, có người sửng sốt, có người vui trên tai họa kẻ khác, cũng có người lo lắng. Tất cả mọi người đều biết Sở Hưu giết thần tướng Thiên Môn, chuyện này sẽ không chấm dứt như vậy. Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ báo ứng lại tới nhanh như vậy!