Kì Tài Giáo Chủ

Chương 121: Chỉ Than Giang Không Lối Về

28-09-2024


Trước Sau

Uy năng của ma đao vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người, không ai ngờ nổi thiền sư Hằng Thiện của Kim Hoa Tự tiếng tăm lừng lẫy đất Yến Đông lại chết trong tay một võ giả Nội Cương cảnh như vậy.
Nói lại cũng thật châm chọc, thiền sư Hằng Thiện nửa đời tru sát tà ma, kết quả cuối cùng lại chết dưới ma đao quỷ dị như vậy.
Bị đao thứ hai của A Tỳ Đạo Tam Đao trực tiếp chém thành hai đoạn, máu tươi nội tạng phủ kín mặt đất, chết không toàn thây.
Lúc này bộ dáng của Sở Hưu càng thêm dọa người, sương mù đen nhánh quấn quanh đao y, trên tay y, trong mắt y, tay cầm đao của Sở Hưu cũng run run không ngừng.
Lúc này nếu ai nhìn vào mắt Sở Hưu sẽ thấy một màu đen kịt băng lãnh như thâm uyên Địa Ngục, khiến người ta không rét mà run! Giờ Sở Hưu đang đeo mặt nạ cho nên không ai phát hiện thực tế gương mặt y đã cực kỳ vặn vẹo.
Phản phệ của đao thứ nhất A Tỳ Đạo Tam Đao với thực lực hiện nay của Sở Hưu có thể tùy ý áp chế, nhưng phản phệ của đao thứ hai này còn mạnh hơn đao thứ nhất gấp đôi.
Với thực lực của Sở Hưu hiện giờ, y chỉ có thể bạo phát hết mức ý chí lực của mình phối hợp cùng lực lượng của Lưu Ly Kim Ti Cổ mới khiến hắc khí trong mắt tiêu tán, theo đó ngay cả hắc khí trên Hồng Tụ Đao cũng tiêu tán theo.
Hòan toàn đè ép phản phệ của A Tỳ Đạo Tam Đao, Sở Hưu thở phào một hơi.
Dùng liền hai đao đã là cực hạn của Sở Hưu, giờ nếu Sở Hưu dám dùng đao thứ ba, xuất ra A Tỳ Đạo Tam Đao hoàn chỉnh, vậy cho dù có Lưu Ly Kim Ti Cổ cũng không cứu nổi Sở Hưu.
Trong lúc Sở Hưu và thiền sư Hằng Thiện giao thủ, Nhạn Bất Quy và Đường Nha cũng đã có chiến quả.
Trước đó lúc nói chuyện phiếm Sở Hưu đã từng hỏi Hỏa Nô, Nhạn Bất Quy và Đường Nha ai mạnh hơn? Khi đó Hỏa Nô đã nói hẳn là Nhạn Bất Quy mạnh hơn nhưng hắn không đoán nổi lai lịch của Đường Nha, hắn luôn cảm thấy Đường Nha đang ẩn giấu gì đó, trước nay chưa từng thể hiện thực lực chân chính của mình.
Có điều đối với Nhạn Bất Quy, toàn bộ phân đà Thiên Tội đều biết gã trầm mặc ít nói này lúc đánh nhau điên cuồng đến mức nào.
Nhạn Bất Quy có danh hiệu là Tàn Kiếm, bình thường hắn đều cõng một thanh trọng kiếm được bọc bằng vải thô, nhìn bên ngoài có vẻ như vẫn hoàn chỉnh.
Nhưng giờ Nhạn Bất Quy lấy trọng kiếm ra, Sở Hưu mới phát hiện thanh kiếm của hắn quả thật là ‘tàn kiếm’.
Trên thanh trọng kiếm kia có vết nứt rất rõ ràng, có điều sau này đã được sửa chữa lại.
Chẳng qua kiếm cũng đã gãy, không thể sánh được binh khí liền thành một thể, cho nên đây vẫn coi là một thanh tàn kiếm.
Kiếm pháp của Nhạn Bất Quy rất kỳ quái, thậm chí theo Sở Hưu đó căn bản không phải là kiếm pháp, rõ ràng coi thanh trọng kiếm trong tay như một cái chùy nặng, quả thật là binh khí nặng vô cùng cường đại.
Lại thêm nội công mà hắn tu luyện vô cùng thần dị, không ngờ có thể biến thanh trọng kiếm trong tay càng thêm thế mạnh lực trầm, một kiếm này vung lên ngoại trừ những võ giả Đại Quang Minh Tự lực lượng vô cùng cường đại, võ giả tầm thường không mấy ai có thể chính diện cản một kiếm của hắn.
Cho nên lúc Sở Hưu giao thủ với thiền sư Hằng Thiện, bên kia Nhạn Bất Quy đã dùng kiếm cương đánh bay một võ giả, sau đó nắm lấy cơ hội đập thẳng cự kiếm xuống, không phải chém mà là đập! Đám người chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, máu tươi bay tán loạn, trong đó một võ giả Linh Kiếm Phái trực tiếp bị trọng kiếm của hắn đánh thành thịt nát, căn bản không ra hình người nữa! Cảnh tượng này còn kinh khủng hơn Sở Hưu chém người thành hai nửa, đừng nói những võ giả ở đây, ngay cả những sát thủ Thanh Long Hội khác cũng cực kỳ kinh sợ.
Nhiệm vụ mà Nhạn Bất Quy chấp hành thường có chung một đặc điểm, đó là người bị giết thường không được toàn thi, thậm chí có đôi khi cố chủ yêu cầu phải lấy đầu mục tiêu, lúc đó Nhạn Bất Quy cũng chỉ hơi chú ý hơn, đập thân thể đối phương thành thịt nát, để lại cái đầu mang về.
Cho nên so với Nhạn Bất Quy, bên phía Sở Hưu mặc dù chiến đấu rất tàn nhẫn nhưng không đến mức khủng khiếp như Nhạn Bất Quy.
Bên phía Nhạn Bất Quy đã có thành quả, bên Đường Nha cũng không kém.
Nói thật lộ tuyến võ công của Đường Nha, Sở Hưu nhìn cũng không hiểu.
Thân pháp Đường Nha cực nhanh, cũng cực kỳ linh hoạt, đối phương chắc chắn tu luyện thân pháp loại tốc độ.
Hơn nữa hắn dùng binh khí là kiểu đoản đao mà Sở Hưu sử dụng trước đó, còn không dài bằng cánh tay nhưng âm hiểm tàn nhẫn dị thường.
Đường Nha không dùng võ kỹ quá mạnh nhưng lại tinh thông rất nhiều thủ đoạn, quyền chưởng chỉ trảo cái gì cũng có, chỉ có điều đều không quá mạnh.
Trong lúc giao thủ cùng Diêu Nam Khiêm và võ giả Linh Kiếm Phái, Đường Nha đều cực kỳ trơn tru, lấy một địch hai nhìn như hung hiểm nhưng hắn luôn thoát thân được trong lúc nguy cấp nhất, thuận tiện còn đánh lén cả hai, ra tay vừa chính xác vừa ngoan độc.
Cho nên đánh tới cuối, Đường Nha cùng đệ tử Linh Kiếm Phái đều đã bị thương khắp người, ngược lại Đường Nha không hề có chút thương thế nào.
Đến lúc này Diêu Nam Khiêm nhìn thấy thiền sư Hằng Thiện bị Sở Hưu xuất đao chém thành hai nửa, không khỏi hét lớn: “Hòa thượng!” Hắn cùng thiền sư Hằng Thiện tương giao đã mấy chục năm, song phương có thể nói là kết bạn bằng cả tính mạng, bằng không thiền sư Hằng Thiện đã chẳng tới làm nhân chứng nghi thức rửa tay chậu vàng cho hắn.
Kết quả lại chính vì hắn khiến cho thiền sư Hằng Thiện chết yểu ở đây, chuyện này khiến Diêu Nam Khiêm vô cùng bi thương, tâm thần bị ảnh hưởng, kiếm thế xuất ra cũng loạn đi một chút.
Lúc này trong mắt Đường Nha lại bùng lên sát khí nồng nặc, tay khẽ xoay chuyển, hai viên ám khí kỳ lạ đã phá không bắn tới, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng xé gió vang lên, đám người thậm chí không nhìn thấy ám khí kia có hình dạng gì.
Diêu Nam Khiêm cùng một đệ tử Linh Kiếm Phái theo bản năng nâng kiếm ngăn cản, chỉ nghe keng keng hai tiếng, hai người cùng lui lại phía sau.
Nhưng lúc này thân hình Đường Nha lại lao thẳng tới trước Diêu Nam Khiêm, hai tay như tàn ảnh, chỉ kình hung ác lăng lệ, chỉ ảnh đầy trời bùng lên cương khí, ép Diêu Nam Khiêm từng bước lui lại phía sau, trực tiếp phá vỡ chân khí hộ thể của hắn.
Hơn nữa không biết từ lúc nào chuôi đoản đao lại đã xuất hiện trong tay hắn, đuổi sát theo Diêu Nam Khiêm như giòi bám trên xương, vạch lên cổ hắn một cái.
Một vệt tơ máu xuất hiện, thân hình Đường Nha lại lập tức thối lui đánh sang phía võ giả Linh Kiếm Phái kia.
Diêu Nam Khiêm không dám tin che yết hầu, máu tươi phun ra như suối, ý thức cũng dần chảy theo dòng máu dần dần biến mất.
Hắn muốn rời khỏi giang hồ, nhưng thật không ngờ ngày mình rời giang hồ lại chính là ngày chết của mình.
Thậm chí ngay trước lúc chết này Diêu Nam Khiêm cũng không nghĩ ra rốt cuộc là ai muốn giết mình.
Mặc dù hắn chết trong tay Thanh Long Hội, nhưng Thanh Long Hội chỉ là một thanh kiếm giết người.
Kẻ thật sự muốn giết hắn luôn ẩn sau tấm màn đen, thậm chí trừ Thiên Tội đà chủ ra, ngay chính bọn Sở Hưu cũng không biết, đến chết hắn vẫn chỉ thành quỷ hồ đồ.
Sở Hưu nhìn thi thể Diêu Nam Khiêm im lặng không nói gì, Diêu Nam Khiêm đã chết, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành phân nửa.
Những người vây xem không cần để ý, lúc Diêu Nam Khiêm còn sống bọn họ còn chẳng ra mặt, chết rồi càng không.
Nói lại thì Diêu Nam Khiêm chết cũng thật oan uổng, Sở Hưu dám cam đoan nếu hắn một mực không có ý định rời khỏi giang hồ, một mực trốn trong Linh Kiếm Phái làm đại trưởng lão, vậy chắc chắn không ai dám đi giết hắn.
Người mời Thanh Long Hội giết Diêu Nam Khiêm chắc chắn có đại thù sinh tử với Diêu Nam Khiêm, nhưng vì sao hắn không sớm động thủ? Hoặc là thực lực không đủ, hoặc là tiền tài không đủ.
Mời Thanh Long Hội giết một lão già định rửa tay chậu vàng, so với giết trưởng lão của đại pháp Linh Kiếm Phái tại Yến Đông, đây là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau.
Cái trước xem như nhiệm vụ cấp sáu, mà không cần Thiên Tội đà chủ xuất thủ bọn Sở Hưu cũng có thể giải quyết.
Người đi trà lạnh, một lão già muốn rời khỏi giang hồ liệu mấy ai dám liều mạng giúp hắn? Ở đây có nhiều võ giả như vậy, kết quả số người đứng ra chỉ không đủ một phần mười.
Còn nếu là trường hợp sau, vậy Thanh Long Hội sẽ phải đối mặt với toàn bộ Linh Kiếm Phái.
Mặc dù vị chưởng môn Lâm Phi Vũ của Linh Kiếm Phái có vẻ quan hệ không mấy tốt đẹp với Diêu Nam Khiêm; nhưng có không tốt đến đâu Diêu Nam Khiêm cũng là người của Linh Kiếm Phái hắn.
Lâm Phi Vũ đương nhiên không thể để trưởng lão nhà mình chết ngay trước mặt được.
Hơn nữa nếu muốn đối phó với toàn bộ Linh Kiếm Phái, cho dù Thiên Tội đà chủ tới cũng rất miễn cưỡng.
Sương Nguyệt Tiểu Kiếm Lâm Phi Vũ chưởng môn Linh Kiếm Phái, nghe nói chỉ thiếu chút nữa là đạt tới cảnh giới đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, không kém hơn Thiên Tội đà chủ bao nhiêu.
Hơn nữa trong Linh Kiếm Phái còn có bố trí trận pháp hay mà các tiền bối để lại, xuất động toàn bộ phân đà Thiên Tội có diệt nổi Linh Kiếm Phái không còn là ẩn số, cho dù kẻ thù của Diêu Nam Khiêm cầm được lượng tiền của nhiều tới kinh khủng như vậy, phân đà Thiên Tội chưa chắc đã nhận nhiệm vụ này.
Cho nên mới nói hành động rửa tay chậu vàng này của Diêu Nam Khiêm rõ ràng là tự tìm cái chết, ngươi muốn kết thúc ân ân oán oán trên người chính ngươi, nhưng vấn đề là người khác lại không muốn kết thúc.
Lúc này Sở Hưu đã không định nhúng tay vào chiến đấu trong tiểu viện, vì đại cục đã định.
Sau khi Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy đều giải quyết đối thủ của mình, toàn bộ võ giả Diêu gia trang cũng bị bọn họ tàn sát gần hết, những người còn lại đã chạy toán loạn, sát thủ Thanh Long Hội cũng lười truy đuổi.
Mặc dù võ giả Diêu gia trang nhiều hơn sát thủ Thanh Long Hội hơn mười lần, nhưng so với những sát thủ Thanh Long Hội kia, đệ tử Diêu gia trang căn bản không đáng nhắc tới, cơ hồ là đồ sát nghiêng về một bên.
Thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, Sở Hưu vung tay, người của Thanh Long Hội trực tiếp quay người bỏ đi, nơi đây cũng không ai dám chặn đường.
Nhìn Diêu gia trang máu chảy thành sông, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Rửa tay chậu vàng kết quả lại rửa tới tự mình diệt môn, đây quả thật là lần đầu.
Lúc này đám người không khỏi nhớ tới câu nói của Sở Hưu.
Chuyện đời như triều người như nước, chỉ than giang hồ mấy người về.
Giang hồ này muốn bước vào thì dễ, nhưng muốn bước ra lại chẳng hề đơn giản.
Ở đây thậm chí có người thấy cảnh tượng rửa tay chậu vàng của Diêu Nam Khiêm phí phái như vậy còn nghĩ lúc già mình có nên làm theo không.
Nhưng giờ thấy cảnh tượng này nào ai dám giữ suy nghĩ đó nữa.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!