- Gia gia, rốt cuộc Hạ gia chúng ta tới từ nơi nào? Ta nghe những người khác nói gia gia ngươi vài chục năm trước dời tới nơi đây, chẳng lẽ Hạ gia chúng ta là một đại gia tộc trên Mộng Cảnh bình nguyên hay sao?- Chuyện này ngươi không cần biết, biết rõ quá nhiều chỉ mang tai họa cho ngươi mà thôi. Sau khi Hạ Thất Tịch rời đi, đột nhiên lão giả thở dài một hơi. - Huyền Cơ Tông?Hắn nhẹ lẩm bẩm lên tiếng, lắc đầu:- Không nghĩ tới này tiểu tiểu liên minh mười ba nước hôm nay cũng cuốn vào thị phi, Hạ Chấn Vân ta chỉ muốn tìm một rời xa phân tranh, vì cái gì lại khó khăn như thế? Hi vọng Tịch nhi gia nhập Lam Quang học viện có thể làm bọn chúng kiêng kị, nếu không Hạ gia phải rời đi nữa rồi, một khi thân phận ta bộc lộ ra ngoài, chỉ sợ liên minh mười ba nước mới thật sự gặp tai vạ đến nơi. Thở dài một tiếng, dường như hắn mang theo bi thương vô tận. Lúc này trong sơn mạch bao la bên ngoài Thiên Kim quốc, đội ngũ Lưu Vân quốc đang đi vào rất nhanh. Trong phù quang đại hội lần này Lưu Vân quốc có thu hoạch lớn nhất, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lại cau mày không có vui sướng gì cả, ngược lại còn mang theo u sầu không thay đổi. Bọn họ lo lắng mấy người Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông. - Tất cả mọi người kiên trì một chút, đến hạp cốc phía trước chúng ta có thể nghỉ ngơi. Đông Phương Ngôn Ngữ đi trước đội ngũ sau đó lên tiếng nói ra. Vi tránh né Huyền Cơ Tông truy tung, Lưu Vân quốc đội ngũ trên đường đi điên cuồng chạy đi, đi đều là một ít rừng sâu núi thẳm, mà không phải rộng rãi quan đạo, vi chính là là không cho Huyền Cơ Tông người cho đuổi theo. Tuy đám người Đông Phương Ngôn Ngữ không biết như vậy có hiệu quả hay không nhưng vì an toàn chỉ có thể làm như vậy. Trên đường chạy đi không ngừng, làm cho mỗi đệ tử đều mệt mỏi thở hồng hộc nhưng không có ai oán hận câu nào. Lúc này một đạo nhân ảnh từ sau bay tới, cũng nhanh chóng tới trước đội ngũ, chính là Sở Vân Phi. - Thế nào, có phát hiện gì không?Đông Phương Ngôn Ngữ mở miệng hỏi. Sở Vân Phi lắc đầu, nói:- Không phát hiện tung tích gì. - Đã qua hai ngày, những người Huyền Cơ Tông kia không có tin tức gì cả, chẳng lẽ không đuổi theo hay sao? Dù sao chúng ta đã đi rất xa rồi. Hà Chấn phó hội trưởng trầm giọng nói. - Không thể nghĩ như vậy, cường giả Huyền Cơ Tông thực lực kinh người, thủ đoạn không ít, hơn nữa theo ta đoán chừng, bọn chúng cũng không phải người dễ dàng buông tha, nói không chừng hiện tại đang nấp ở nơi nào đó gần đây, chúng ta không biết ở đâu mà thôi. Cảm giác không có tin tức như thế này, trong nội tâm lúc nào cũng bất an làm đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cực kỳ khó chịu. - Sở Vân Phi, ngươi tu luyện như thế nào?Khô Trần quan tâm hỏi. Sở Vân Phi thở dài một hơi:- Các ngươi cho Thất Thải Hoa Liên, ta đã phục dụng, thậm chí Diệp Huyền cho ta đan dược cũng đã phục dụng nhưng khoảng cách Vũ Tôn lục giai còn kém một chút, ta đoán cần nửa tháng tới một tháng mới có thể đột phá. Trong một tháng có thể đột phá Vũ Tôn lục giai, đổi lại bất cứ thời điểm nào trước kia Sở Vân Phi đều mừng rỡ như điên, trong tình huống trước mắt, trên mặt hắn không có chút vui vẻ gì. Đừng nói hắn còn không có đột phá, cho dù hắn đột phá thì thế nào, Thiên Kim quốc Tề Hiền chính là Vũ Tôn lục giai uy tín lâu năm, tu vi còn cao hơn hắn gấp mấy lần, còn không phải bị cường giả Huyền Cơ Tông dùng mấy chiêu đánh bại không có sức phản kháng hay sao?Thời điểm đám người ng Phương Ngôn Ngữ đang vô cùng lo lắng, Diệp Huyền đang chạy đi thật nhanh, hắn vừa đi vừa tu luyện. Hồn lực của hắn như tấm lưới vô hình bao phủ khắp bốn phương tám hướng, cẩn thận điều tra tình cảnh bốn phía. Sau khi đột phá ngũ phẩm, Diệp Huyền có gia tăng lớn trên phương diện vận dụng hồn lực, hôm nay hồn lực hắn tỏa ra bao phủ phương viên hơn mười dặm, hắn có thể nghe rõ mọi thứ trong phạm vi này, hơn nữa đám người Đông Phương Ngôn Ngữ căn bản không thể phá hiện ra. Chỉ cần đám người Cuồng Phong dám xuất hiện, Diệp Huyền sẽ làm bọn chúng biết rõ cái gì gọi là chui đầu vào lưới. Trên đường đi đám người hội trưởng hành động đều bị Diệp Huyền nhìn vào trong mắt, Diệp Huyền cũng nói cho bọn họ biết không cần lo lắng nhưng đám người Đông Phương Ngôn Ngữ cũng chỉ xem Diệp Huyền nói là an ủi mà thôi. Trong quá trình chạy đi, Diệp Huyền không có đình chỉ tu luyện, huyền lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển ôn nhuận huyền mạch của hắn. Lúc này đám người đi đường trong vội vàng, đột nhiên Diệp Huyền cau mày lại, trong hồn lực cảm ứng của hắn có vài đạo khí tức cường đại đang từ cách đó mấy chục dặm tiến tới gần. Rốt cục đến sao?Khóe miệng Diệp Huyền lúc này cười lạnh. - Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, ta có việc cần phải rời đi một chút, các ngươi hãy đi trước, đến lúc đó ta sẽ đuổi theo sau. Diệp Huyền đi lê phía trước thông tri với đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, cũng không chờ mấy người đáp ứng, hắn lập tức lao thẳng vào trong lùm cây. Hiện tại nguy hiểm như vậy, Diệp Huyền một mình rời đi alfm gì?Vẻ mặt đám người Đông Phương Ngôn Ngữ vô cùng ngạc nhiên, vội vàng đuổi theo nhưng sau khi xuyên qua lùm cây, đám người bọn họ không phát hiện bóng dáng của Diệp Huyền. Mấy người giật mình liếc nhau, chỉ qua mấy giây ngắn ngủi nhưng Diệp Huyền đã biến mất trong cảm giác của bọn họ, thực lực của Diệp Huyền tăng lên quá nhanh sao?Không tìm thấy Diệp Huyền, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ không dừng lại, bọn họ dẫn đội ngũ đi về phía trước, bọn họ tin tưởng Diệp Huyền không phải người lỗ mãng, thời điểm này rời đi là có lý do của hắn. Trong khu rừng rậm cách đội ngũ hơn mười dặm, mấy đạo nhân ảnh đang lao vút về phía trước, trên người tỏa ra khí tức huyền lực bành trướng cảm ứng cái gì đó. - Ồ... Đột nhiên lão giả đầu lĩnh kêu lên. - Cuồng Phong trưởng lão, như thế nào?Đại hán khôi ngô trong đội ngũ lên tiếng hỏi, chính là đám người Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông. - Không có gì, này Diệp Huyền lại tách ra khỏi đội ngũ, hắn muốn làm gì?Lão giả nhíu mày nói. - Diệp Huyền lại rời đi như thế, chẳng lẽ hắn phát hiện ra chúng ta?Một người trong đó lên tiếng nói ra. Cuồng Phong trưởng lão nhìn hắn một chút, cười nhạo nói:- Ngươi cảm thấy có thể sao? Diệp Huyền mới bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ còn có thể phát hiện hồn lực ngũ phẩm của lão phu sao?- Là thuộc hạ nói lỡ. Đại hán khôi ngô nói lỡ sau đó lại nói:- Chúng ta nên làm gì bây giờ?