- Hoá ra là chuyện này. Diệp Huyền gật đầu, giải thích:-
Kỳ thực rất đơn giản, bình thường ta thích đọc một số thư tịch nghiệp
dư, đặc biệt thích những thư tịch về dược tề và luyện dược, hơn nữa chỉ
cần đọc qua là sẽ không bao giờ quên, lục hạt vĩ độc mà ngươi trúng phải hôm đó ta từng đọc qua cách giải trên một quyển thư tịch cho nên liền
biết cách trị. Diệp Huyền đã sớm nghĩ ra lý do rồi cho nên bây giờ cứ trực tiếp dùng tới là được. Vân Ngạo Tuyết bán tin bán nghi, cau mày hỏi:- Ngươi nói thật sao?Chỉ xem qua một vài quyển thư tịch mà có thể phân tích ra mình trúng độc
lục vĩ hạt một cách chuẩn xác, lại còn có thể giải trừ hoàn toàn độc tố
trong người mình trong vòng ba phút ngắn ngủi, chuyện như vậy chắc chỉ
có thể xảy ra trong truyện cổ tích chứ? Rốt cuộc là Diệp Huyền này quá
tài giỏi hay là mình quá ngu dốt đây?- Đương nhiên là thật rồi. Diệp Huyền chậm rãi nói:- Vân lão sư, đặc tính về độc của lục vĩ hạt ta từng đọc qua trên một
quyển thư tịch tên « đặc tính của yêu thú cấp thấp», ừm, hẳn là ở trung
đoạn của quyển thứ sáu, về phần cách trị liệu cho ngươi thì trong quyển
«Lý luận kinh lạc trong cơ thể con người» của đại sư Diệp Tiêu Dao từng
giảng giải qua, ta cũng là mèo mù vớ cá rán làm theo chỉ dẫn trong đó,
còn thảo dược thì là do Quyển Ma Thảo và Tâm Tử trộn lẫn mà thành,
chuyện này tại một quyển trong « Đặc tính của thảo dược căn bản» bản năm 2014 lịch Huyền Vũ có nói tới…Vân Ngạo Tuyết nheo mắt lại, Diệp Huyền nói có đầu có đuôi, bộ dạng hệt như thật. - Hừ, ngươi tốt nhất là đừng lừa ta, bằng không kết cục ngươi tự biết. Vân Ngạo Tuyết đột nhiên cười gian, mở ngăn kéo ra, cư nhiên cầm ra một
quyển sách, tựa đề đúng là « Đặc tính của thảo dược căn bản» bản năm
2014 lịch Huyền Vũ, hiệp hội luyện dược sư của đại lục xuất bản, người
biên tập: trưởng lão đoàn của hiệp hội luyện dược sư đại lục. Diệp Huyền kinh ngạc nói:- A, Vân sư phụ, ngươi cư nhiên cũng có quyển sách này, vậy thì dễ rồi,
nếu như ta nhớ không lầm thì phần có liên quan tới trị liệu độc tố của
lục vĩ hạt hẳn là nằm ở trang hai trăm sáu mươi thì phải. Vân
Ngạo Tuyết bán tín bán nghi mở sách ra, quả nhiên nhìn thấy một đoạn như vậy: Quyển Ma Thảo: Thực vật thân thảo lâu năm, lá dày, thích rơi râm
mát, sinh trưởng nhiều ở nơi có khí hậu ẩm thấp nhiều cây cối và rừng
rậm, dùng nhiều trong các loại dược. . trong đó có khi kết hợp với Tâm Tử thì có thể trị liệu độc tố của yêu thú nhất giai lục vĩ hạt…Vân Ngạo Tuyết trợn mắt há mồm nhìn Diệp Huyền, tiểu tử này đúng là quá thần rồi. Diệp Huyền thấy thế thì cười thầm trong lòng, buồn cười, năm đó chính hắn
chủ biên quyển sách này, há lại không biết nội dung bên trong. Lúc này trong lòng Vân Ngạo Tuyết chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó chính là tên này là một thiên tài. - Ta vốn chỉ cho rằng Diệp Huyền nhất định có thiên phú ở phương diện
luyện hồn sư và luyện dược sư, bây giờ xem ra thiên phú của hắn ở phương diện luyện dược sư quả thật đã đạt mức độ kinh người, mặc dù ta là nhất phẩm luyện hồn sư, nhưng ở phương diện luyện dược thì lại không có sở
trường gì đặc biệt, chỉ có thể kéo chân hắn, không bằng nói chuyện này
cho đạo sư biết, có lẽ đạo sư nhìn thấy thiên phú của Diệp Huyền sẽ nhận hắn làm học đồ, như vậy thì ta cũng yên tâm rồi. Nghĩ vậy, Vân Ngạo Tuyết lại hỏi Diệp Huyền thêm rất nhiều vấn đề liên quan tới luyện dược học, sau đó mới thả cho hắn rời đi. - Hô, rốt cuộc cũng xong. Rời khỏi phòng làm việc của Vân Ngạo Tuyết, Diệp Huyền cũng thở hắt ra một hơi thật dài. Cô nàng này hỏi cũng kỹ quá, thật là khó đối phó, may mà Diệp Huyền kiếp
trước thiên phú kinh người, rốt cuộc cũng trả lời hết mọi vấn đề, không
lộ ra nửa điểm sơ hở. Ngay lúc Diệp Huyền đi tới ký túc xá thì đột nhiên có một bóng người bước ra ngăn hắn lại, cư nhiên lại chính là Lý Nguyệt. Diệp Huyền nhướng mày:- Lý Nguyệt, ngươi ngăn ta lại làm gì?Chỉ thấy nàng ta trang điểm thật đậm, đứng ở đó với vẻ mặt thẹn thùng, nhìn Diệp Huyền nhăn nhó, đỏ mặt thấp giọng nói:- Diệp Huyền, ta… ta có chuyện muốn nói với ngươi. - Không có hứng thú. - A, ngươi đừng đi mà. Lý Nguyệt vội vàng kéo Diệp Huyền lại, bộ ngực căng tròn cọ qua cọ lại trên cánh tay của hắn, õng ẹo nói:- Diệp Huyền, thực ra… thực ra trong lòng ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi…- Cút!Đúng lúc này, bên ngoài ký túc xá nam sinh có một bóng người vội vã chạy
tới, hướng về phía một vài bóng người thập thò thấp giọng hô: - Mau, mau lên, Diệp Huyền đã trở lại rồi. - Tốt, động thủ. Một tên trong số đó lộ vẻ hưng phấn, nhẹ nhàng đi vào bên ngoài ký túc xá của Diệp Huyền. Rầm!Ngoài cửa vang lên tiếng động khe khẽ khiến cho Trần Tinh đang tu luyện cũng bị kinh động. - Chẳng lẽ là Diệp Huyền trở lại rồi? Đúng lúc lắm, gọi hắn cùng đi ăn cơm tối thôi. Trần Tinh mở cửa, ngoài cửa không một bóng người, đột nhiên, một tờ giấy màu tím nhạt trên đất hấp dẫn sự chú ý của gã. Chữ trên tờ giấy vô cùng ngay ngắn xinh đẹp, xem qua liền biết là chữ của nữ sinh:- Trần gia tam thiếu, tiểu nữ tử Hàn Tĩnh, nghe danh công tử đã lâu, vẫn
luôn âm thầm dõi theo công tử, hôm nay rốt cuộc lấy hết can đảm nguyện
cùng công tử tỏ hết lòng này, mong công tử có thể thành toàn cho tiểu nữ tử, rừng cây sau núi, không gặp không về, Hàn Tĩnh. Rừng cây sau núi chính là thánh địa hẹn hò của Tinh Huyền học viện, thường xuyên có
nhiều cặp nam nữ si tình tại đó triền miên, hẹn gặp ở nơi đó rất dễ
khiến cho người ta liên tưởng. - Ha, cư nhiên là Hàn Tĩnh của ban kế bên, hoá ra nữ nhân này vẫn luôn thầm mến ta, sau Huyền thiếu thì
vận đào hoa của Trần gia tam thiếu ta cũng tới rồi. Trần Tinh cười ha hả, vội vàng thay quần áo, sau đó xông thẳng ra. Trần Tinh vừa đi thì lập tức có hai bóng người lặng lẽ đi ra, một người
trong đó lấy ra một thanh sắt, khẽ cạy cạy một cái liền mở được cửa. - Mau vào. Gã quay sang lùm cây ở cách đó xa xa khẽ hô lên một tiếng, lập tức có hai
bóng người gầy yếu đi ra, một đám dè dặt đi vào bên trong phòng. Bốn người này gồm hai nam hai nữ, nam chính là hai tên tuỳ tùng Lưu Đồng và Mã Binh của Vương Việt, nữ thì là một tiểu cô nương nũng nịu và một bà
cô mặt đầy vết rỗ và nếp nhăn, lại còn bôi son trát phấn thật dày. - Ma ma, ta sợ quá. Tiểu cô nương nũng nịu kia vẻ mặt kinh hoàng quay sang nói với bà cô kia.