Bất hạnh bị ‘kẻ tội phạm’ là hắn sát hại, hai tên công tử cũng bị hắn ra tay đánh trọng thương, bởi vì có thành vệ quân kịp thời chạy tới cứu viện, cho nên mới miễn cưỡng giữ được một mạng. - Nói hưu nói vượn!Diệp Huyền ném tờ lời khai lên bàn:- Lời này đổi trắng thay đen thế này, ta sẽ không ký. Long thống lĩnh nện một quyền lên mặt bàn, đột nhiên cả giận nói:- Diệp Huyền, nơi này là trị an sở, không phải nơi để cho ngươi giương oai, lời khai này, ngươi muốn ký cũng được, không muốn ký cũng phải ký!- A, vậy sao?Diệp Huyền cũng đứng lên, cầm lấy tờ lời khai kia, nháy mắt liền xé nát, thản nhiên nói:- Ta lại muốn xem, bây giờ ngươi ép ta ký kiểu gì. Bộ dạng kia, thái độ kia của Diệp Huyền khiến cho tên nam tử văn nhược kia tức giận tới mức cổ cũng đỏ bừng. - Làm càn, người đâu, mau kéo tên này vào tử lao, đại hình hầu hạ, khi nào hắn đồng ý thì tiếp tục dẫn ra đây gặp ta, ta muốn xem xem hắn có thể kiên trì được bao lâu. Long thống lĩnh này là thân tín của lục vương tử, cũng là phó thống lĩnh trị an sở, đã sớm nhận được mệnh lệnh của lục vương tử, muốn để cho Diệp Huyền còn sống bước vào, nhưng thành thi thể rời khỏi đây. - Dạ!Vài tên thành vệ quân nhanh chóng ùa vào, vây kín Diệp Huyền, giải ra khỏi phòng. Không bao lâu sau, Diệp Huyền liền bị bắt giải vào trong phòng hành hình trong tử lao, chỉ nghe bên trong thỉnh thoảng truyền tới từng trận tiếng kêu la thảm thiết, thanh âm thảm thiết tới mức khiến cho người ta sởn tóc gáy. Trên mặt đất phòng hành hình, máu tươi đầm đìa, bởi vì quanh năm suốt tháng đọng lại, biến thành một vũng máu nâu sậm, bốc lên từng đợt mùi hôi thối khó ngửi. Đưa mắt nhìn lại, trước mặt Diệp Huyền là đủ loại hình cụ, bên trên loang lỗ những vết máu tươi lẫn máu khô đọng lại. Cả phòng hành hình này giống như một địa ngục trần gian, khiến cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác tử khí âm trầm, chỉ nhìn thoáng qua một cái thì trong lòng liền run lên hoảng sợ, trong lòng áp lực nặng nề. - Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn nên thừa nhận sớm một chút thì hơn, phòng tra tấn trong tử lao của trị an sở chúng ta, một trăm người sống đi vào thì chỉ có một người sống sót rời khỏi, chỉ cần ngươi nhận tội thì có lẽ vẫn còn một cơ hội sống sót, nếu như không nhận tội thì nhất định sẽ chết. Một tên thành vệ quân ra vẻ như tốt bụng nhắc nhở. - Được rồi, nói nhiều với hắn như vậy làm gì, kẻ này chết là cái chắc rồi, sao mà sống được chứ, án của hắn lại là do Long thống lĩnh tự mình xử lý, nói rõ cái gì, nói rõ cấp trên muốn để hắn chết. Một tên thành vệ quân khác nói với vẻ khinh thường, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền giống như nhìn một người chết. Vài tên thành vệ quân lập tức trói Diệp Huyền lên trên hình giá. Đồng thời một tên đại hán hành hình đứng kế bên thì rút ra một thanh loan đao bên trong một đống dụng cụ hành hình, trên loan đao loang lỗ vết máu, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền với ánh mắt âm lãnh, lại còn mang theo sát ý. Diệp Huyền biến sắc, hắn thật sự không ngờ trị an sở này lại hắc ám tới mức này. Tuy rằng sát ý trong mắt đối phương không rõ ràng lắm. Nhưng ánh mắt này, Diệp Huyền sao có thể không nhìn ra, đối phương là muốn dùng danh nghĩa tra tấn bức cung để khiến hắn chết ở chỗ này. Còn chưa định tội đã lấy thủ đoạn tra tấn bức cung để giết chết hắn, tới lúc đó dù có điều tra ra được chân tướng đi nữa thì hắn cũng đã thành một người chết rồi. Trị an sở này cư nhiên lại hắc ám như vậy. Ngay tại lúc Diệp Huyền suy nghĩ xem nên phản kháng như thế nào. - Dừng tay lại, là ai cho các ngươi tra tấn bức cung?Đúng lúc này, một đạo thanh âm uy nghiêm đột nhiên truyền tới. Thanh âm vừa dứt thì một nam tử dáng người cao lớn đi vào, sau lưng còn dẫn theo một đội thành vệ quân, đôi mắt không giận mà uy. Phục sức trên người của người này giống hệt như tên Long thống lĩnh trước kia. - Phiền thống lĩnh?!Mấy tên thành vệ quân nhìn thấy người vừa tới thì sắc mặt hơi đổi, lên tiếng hành lễ một cái. - Hồi bẩm Phiền thống lĩnh, người này công khai giết người trên đường cái, lại còn đả thương công tử Thiên Khải hầu gia và công tử Trần Quân hầu gia, hơn nữa lại còn to gan, không biết hối cải, công nhiên coi rẻ trị an sở chúng ta, phụng lệnh của Long thống lĩnh, thuộc hạ đang chuẩn bị tra tấn bức cung hắn, để cho hắn khai ra chuyện đã xảy ra. Một tên tiểu đội trưởng trong số kia lập tức lớn tiếng nói, lời lẽ chính nghĩa. Gã biết rõ Phiền thống lĩnh và Long thống lĩnh không ưa nhau, cho nên cố ý nói ra chuyện Diệp Huyền đả thương người, muốn để cho Phiền thống lĩnh biết khó mà lui. - Thúi lắm, còn ra vẻ này nọ, thứ rác rưởi như các ngươi cũng xứng nói những lời này, lập tức thả người này ra, để ta đưa đi. Phiền thống lĩnh mở miệng liền mắng to một tiếng, vẻ mặt khinh thường, khoát tay lên, hai gã thủ hạ kế bên liền muốn bước tới dẫn Diệp Huyền đi. Sắc mặt của tên tiểu đội trưởng dẫn đầu lập tức thay đổi, vội vàng nói:- Phiền thống lĩnh, như vậy không được đâu, người này là án tử do Long thống lĩnh tự mình xử lý, ngươi làm như vậy có phải là vi phạm quy củ của trị an sở hay không?- Cái gì mà quy củ của trị an sở, ta xem các ngươi mới đúng là không tuân theo quy củ, chưa được cho phép, phía trên chưa định tội, lại tra tấn bức cung với người bị hại, các ngươi đây rõ ràng là đổi trắng thay đen, đi ngược lại quy định. - Không cần phải nói nhảm với ta, người này ta muốn dẫn đi ngay lập tức, tránh ra hết cho ta. Phiền thống lĩnh này vừa nghe liền biết là người có tính tình vô cùng táo bạo, vung tay lên một cái, xoạt xoạt một tiếng, thành vệ quân sau lưng gã lập tức xông lên, dẫn Diệp Huyền đi. Những tên thủ hạ của Long thống lĩnh kia nhìn chằm chằm vào đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Huyền bị mang đi. - Phiền thống lĩnh, người này là người mà Long thống lĩnh tự mình muốn bắt, giết hộ vệ của công tử Thiên Khải hầu gia và Trấn Quân hầu gia trên đường, huống hồ gì còn đánh hai vị công tử bị trọng thương, ta khuyên ngươi vẫn là thức thời một chút thì hơn. Tên tiểu đội trưởng kia lập tức mở miệng với vẻ vô cùng âm trầm. Gã phụng mệnh của Lãnh Thiên, nhất định phải để cho tên Diệp Huyền này đẹp mặt, nếu như để cho Diệp Huyền bị Phiền thống lĩnh mang đi như vậy, thì tới chừng đó Long thống lĩnh trách tội, gã không thể gánh vác nổi.