Gã luôn một mực ôn văn nhĩ nhã, làm người ôn hòa, cho dù đối đãi với kẻ thù cũng không quá mức hà khắc, lại không ngờ, một học viên nho nhỏ, ỷ vào bản thân làm việc cho đại vương tử thì cư nhiên không xem mình ra gì, khiến cho gã bị chọc giận không thôi. Chuyến đi tới Thanh Huyền Sơn lần này, cái chết của Đoạn Nhận và Phù Ngọc Ninh cũng khiến cho gã thay đổi rất nhiều. Có đôi khi, ôn hòa đối với người khác cũng không phải chuyện gì xấu, chỉ là phải phân rõ đối phương, nếu như quá mức ôn hòa đối với kẻ thù thì người khác sẽ cho rằng gã dễ bắt nạt, cả đám sẽ không xem gã ra gì. Nghĩ vậy cho nên Triệu Duy lạnh lùng nói:- Ngươi là cái thá gì, cũng xứng nói chuyện với ta?- Triệu huynh, thôi đi, người này tới vì ta, nếu như Diệp Huyền ta không đáp trả thì người khác sẽ cho rằng ta sợ hãi. Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, bước lên trước. Thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng hàn quang lộ ra trên mặt lại khiến cho kẻ khác không rét mà run. Lúc trước khi hắn phế bỏ Đồng Hồng có nói qua, hắn không chọc người khác thì người khác cũng đừng có tới chọc hắn, nếu như có người dám động tới hắn và bạn bè của hắn, thì bất kể là ai, đều phải thừa nhận lửa giận của hắn. Lại không ngờ rằng, cái gọi là Thái Tử Minh này căn bản không xem lời nói của hắn ra gì. Nếu như kẻ gọi là Vương Đạo gì đó này dám tìm tới, Diệp Huyền cũng quyết định, cho đối phương một bài học nhớ đời. - Nào nào!Chợt thấy Triệu Duy đột nhiên bước lên ngăn Diệp Huyền lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:- Diệp Huyền huynh đệ, ta biết rõ là kẻ này chọc giận ngươi, bất quá ngươi cứ yên tâm đi, lần này ta tới cũng không phải là để ra mặt giúp ngươi, mà bởi vì tên Vương Đạo này chiếm cứ vị trí đứng đầu trên phong vân bảng. Hôm nay dù cho hắn không tìm tới ngươi thì ta cũng sẽ đi tìm hắn, huống hồ gì, vừa rồi kẻ này còn dám nói năng bất kính với ta, chuyện này cứ để cho ta lên đi. - Hơn nữa…Nói tới đây, Triệu Duy đột nhiên mỉm cười nói:- Nếu như ngươi đánh bại Vương Đạo thì chẳng phải là giành mất vị trí đứng đầu trên phong vân bảng của hắn hay sao? Tới lúc đó ta phải đánh bại ngươi mới có thể thuận lợi tốt nghiệp, ta cũng không có lòng tin này. Diệp Huyền lập tức ngừng bước, suy nghĩ một lát liền khẽ gật đầu. Hắn biết rõ, Triệu Duy cũng không nói đang nói bừa, lúc trước gã đã từng nói, căn cứ theo quy định của vương thất, gã nhất định phải lấy được vị trí đứng đầu trên phong vân bảng thì mới có thể mở mày mở mặt tốt nghiệp ở Huyền Linh học viện. Nếu như mình đánh Vương Đạo thì sẽ đoạt đi vị trí đứng đầu phong vân bảng của gã, tới lúc đó Triệu Duy phải khiêu chiến với mình. Chỉ thấy Triệu Duy lạnh lùng đi tới trước mặt Vương Đạo:- Triệu Duy ta công khai khiêu chiến với ngươi ở đây, vì vị trí đứng đầu phong vân bảng. Đồng tử của Vương Đạo đột nhiên co lại, gã biết rõ, chính mình không thể không ứng chiến, lạnh lùng nói:- Được, vậy thì để cho tất cả mọi người nhìn xem, ai mới là người đứng đầu thật sự, ngươi cứ yên tâm đi, để tỏ lòng tôn trọng của ta, ta sẽ không bởi vì ngươi là vương tử mà nương tay với ngươi đâu. Tin tức Triệu Duy khiêu chiến với Vương Đạo, tranh giành vị trí đứng đầu phong vân bảng, giống như một cơn gió lốc lan ra khắp Huyền Linh học viện với tốc độ nhanh kinh người. Sau một lát, đài khiêu chiến đã bị vây chật như nêm cối. Tất cả học viên nghe được tin tức đều chạy tới, vì để chứng kiến thời khắc lịch sử này. Trên đài khiêu chiến, Triệu Duy và Vương Đạo lạnh lùng đứng đó. - Bát vương tử, ngươi không phải đối thủ của ta đâu, cần gì vì một người không liên quan mà đối nghịch cùng đại vương tử. Vương Đạo nhìn Triệu Duy, thản nhiên nói. - Vậy sao?Triệu Duy cười nhạo một tiếng, người này cư nhiên cho rằng gã vì bảo vệ Diệp Huyền mới ra tay. - Ngươi nên cảm thấy may mắn vì có ta ngăn cản hắn, nếu không thì ngươi sẽ thất bại thảm hại hơn nhiều. Triệu Duy biết rõ thực lực của Diệp Huyền đáng sợ tới mức nào, sở dĩ gã ngăn cản Diệp Huyền ra tay trước, đòi khiêu chiến với Vương Đạo, không phải vì bảo vệ Diệp Huyền mà là vì bản thân mình. Cũng giống như những gì gã đã nói với Diệp Huyền, nếu như Diệp Huyền đánh bại Vương Đạo thì danh hiệu đứng đầu phong vân bảng sẽ chuyển tới trên người Diệp Huyền, gã không hề có chút lòng tin rằng mình có thể thắng được Diệp Huyền. - Liền hắn?Vương Đạo khinh khỉnh cười lên, gã cho rằng Triệu Duy cố ý nói vậy mà thôi. - Ra tay đi, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ không còn là người đứng đầu phong vân bảng nữa. Triệu Duy đã không muốn nói nhiều nữa. Vương Đạo lắc đầu, gã không rõ, Triệu Duy từ đâu lấy tới tự tin, luận thứ hạng, Triệu Duy xếp thứ năm trên phong vân bảng, còn gã lại đứng đầu, giữa hai người còn cách ba vị trí, nếu như Triệu Duy thật sự muốn khiêu chiến thì đáng lý ra nên khiêu chiến từ thứ tư trở lên, chứ không phải trực tiếp tới khiêu chiến với gã mới đúng. Ngoại trừ Triệu Duy muốn chống lại đại vương tử, ra mặt giùm Diệp Huyền thì gã không nghĩ ra khả năng nào khác nữa. Có lẽ nào, trong lòng Vương Đạo đột nhiên lóe lên, sở dĩ Diệp Huyền khiêu chiến với Đồng Hồng, đả kích thanh danh của Thái Tử Minh chính là vì nghe theo mệnh lệnh của Triệu Duy, nếu như là vậy thì gã càng phải đánh bại Triệu Duy, phế bỏ Diệp Huyền. Nếu như vậy, địa vị của gã ở trong lòng đại vương tử sẽ càng cao hơn. Nghĩ tới đây, Vương Đạo đột nhiên động. Một cỗ hàn lưu sắc bén đột nhiên hình thành trên không trung, hóa thành hàn sương lạnh lẽo, ầm ầm đánh về phía Triệu Duy. Vương Đạo không hề nương tay, vừa ra tay liền xuất ra một trong những chiêu thức mạnh nhất của mình, gã muốn dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại Triệu Duy, để cho mọi người biết rõ, vị trí đứng đầu của gã không thể lay động, càng quan trọng hơn chính là để chứng tỏ với đại vương tử rằng Vương Đạo gã vì đại vương tử có thể ra tay với những vương tử khác. Vẻ mặt của Triệu Duy vô cùng lạnh lùng, trên quyền đầu đột nhiên xuất hiện từng đạo lôi quang chớp động, đánh ra một quyền. Ầm ầm !Hàn khí dọa người cùng với lôi quang giăng đầy trời va chạm với nhau trên không trung, sau khi hai người giao thủ một kích xong thì đều tự động lùi lại một bước. - A?Vương Đạo nhíu mày, gã luôn cho rằng một quyền này của mình cũng đủ để chiếm thế thượng phong, nhưng không ngờ rằng Triệu Duy lại có thể đánh ngang tay với gã. Thực lực của bát vương tử sao đột nhiên lại đề thăng nhiều như vậy?