Buổi tối mùa đông giá rét, tiếng pháo tre vang lên cùng những làn khói mờ lan ra tứ phía, đã đến ngày hội Nguyên tiêu 15 hằng năm, đường phố xung quanh kinh thành là vui vẻ nhất. Từ Phú Quý thực không giải thích được, triệt để không giải thích được vì sao Chu Kiện năm trước rõ ràng đã quay về vương phủ, hiện tại lại xuất hiện bên cạnh mình. Nàng rõ ràng là muốn cùng nương tử trải qua cái Tết Nguyên Tiêu của hai người cơ mà. Lại nói sau khi Tương Vương Chu Kiện cùng Mặc Ngọc thành hôn vẫn canh cánh trong lòng chuyện hạ dược Ngọc Môn quan kia, luôn nhõng nhẽo nài nỉ Mặc Ngọc, muốn tới kinh thành tìm Từ Phú Quý. Mặc Ngọc làm sao không biết tâm tư của nàng ta, nhưng cũng hiểu sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục nên đành thuận theo nàng, cơ mà Tương Vương và Vương phi hai người vào sáng sớm ngày 15 đã ào ào đi tới Từ phủ, còn quen thuộc tiến dần từng bước. Quý Thanh Diêu thì cảm thấy không phải chuyện gì tệ lắm, vì Mặc Ngọc cũng là một tay kì thủ, qua một buổi chiều hai người đã sớm trở thành kì hữu, lại còn không thèm đoái hoài tới Từ Phú Quý vốn luôn dính như sam kia, thoải mái cùng Mặc Ngọc đi dạo. Cho nên Từ Phú Quý bị nương tử vứt bỏ không thể làm gì khác hơn là bị Chu Kiện dắt đi dạo, đoàn người do Từ Phát, Từ Tài mở đường phía trước, chậm rãi đi dạo ở phố xá náo nhiệt kinh thành. Trước mặt có rất nhiều nữ tử cũng đi xem, bầu không khí của triều đại đương thời không thể so với triều Đường, vì vậy các cô nương khuê các cũng chỉ có thể dựa vào ngày hội Nguyên tiêu náo nhiệt này ra ngoài dạo chơi. Chu Kiện nhìn các cô nương phía trước, đột nhiên trong lòng nảy ra một kế, sau đó mỉm cười, Từ Phú Quý vừa lúc nhìn thấy điệu bộ tươi cười này, trong lòng tầng tầng than thở, kẻ gian quả nhiên là thích cười gian. Lúc nàng còn đang hoảng thần, đột nhiên bị người bên cạnh đẩy mạnh một cái nhào thẳng về phía các cô nương phía trước. Cô nương kia đâu ngờ tới sẽ có chuyện như vậy, vội hét toáng lên làm bầu không khí tập trung về Từ Phú Quý. Phen này thực sự xảy ra quá nhanh, Quý Thanh Diêu và Mặc Ngọc đều ngẩn ra, chỉ có ánh mắt Chu Kiện là thoáng qua cái vẻ đã hại người thành công, Từ Phát và Từ Tài lập tức phát hiện không ổn, lập tức chắn trước Từ Phú Quý, sau đó liên tục chịu tội. Từ Phú Quý mặt đỏ bừng, lập tức nghĩ tới điều gì đó, liền quay đầu lại giải thích với Quý Thanh Diêu: "Nương tử ơi, thật sự không phải ta tự mình đụng vào đâu, là Chu huynh đẩy ta đấy ". Nói xong, nhìn thấy Quý Thanh Diêu ý hiểu cười cười, lập tức lộ ra vẻ mặt cực kì ủy khuất, nhìn Mặc Ngọc nói: "Mặc Ngọc à, không phải tỷ đã nói là muốn làm tỷ tỷ của ta sao, vậy thì Chu huynh, mà không, phải gọi là tỷ phu, hắn vẫn luôn ức hiếp ta như vậy, tỷ tỷ phải giúp ta làm chủ đó nha. " Quý Thanh Diêu và Mặc Ngọc đều bật cười, trong lòng Mặc Ngọc thầm nghĩ, ngốc tử này thế nhưng đầu óc xoay chuyển cũng thật nhanh. Bất quá ngoài miệng lập tức nói: "Đúng, không nên như vậy chút nào, sao lại dám ăn hiếp Tiểu Phú Quý của ta chứ?" Nói xong, quay đầu lại nhìn Chu Kiện: "Sau này không cho phép ăn hiếp Tiểu Phú Quý của ta nữa, còn nghịch nữa thì đi ngủ thư phòng nhé. " Nói xong, hoàn toàn không để ý tới Tương Vương điện hạ trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, aiyo, Chu Kiện huynh đệ lại một lần nữa nhấc tảng đá đập lên chân của mình rồi. Tiểu Phú Quý thì còn vẻ mặt đắc ý, ngã đầu lên vai Quý Thanh Diêu khoe mẽ, được nương tử nhà mình vuốt ve đau lòng trấn an vài cái mới đứng thẳng lại, kéo bàn tay nhỏ bé của Quý Thanh Diêu tiếp tục đi tới phía trước. Mấy người họ đi tới bên cạnh một chiếc cầu, bên dưới cầu có rất nhiều người, có người thả hoa đăng, có người thì ngẩng đầu chờ pháo hoa. Mấy người Tiểu Từ Phú Quý cũng không khỏi bị bầu không khí ấm áp tốt lành này đả động, cùng nhau nghỉ chân. Lúc này, chợt nghe tiếng trẻ con vang dậy cả lòng người, bọn họ đứng lên đi tới nơi phát ra âm thanh đó. Đến gần thì thấy là một đứa trẻ khoảng chừng năm sáu tuổi, tóc tai lộn xộn, quần áo tả tơi đơn bạc, vẫn luôn cúi đầu vì vậy không thể thấy rõ dung mạo, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé kia túm chặt lấy góc áo, thẳng tắp quỳ bên xác chết bất động. Mấy người họ vừa nhìn thấy liền lo lắng tiến tới, trẻ con còn nhỏ như vậy, lại trong ngày lễ này mất đi thân nhân, cần bán mình mới có tiền mai táng. Mặc Ngọc càng đau lòng hơn, đứa trẻ kia bất lực, mù mịt hệt như nàng năm đó. Nàng nắm chặt tay mình, lại bị một bàn tay ấm áp khác ôn nhu mở ra, ngẩng đầu lên là hình ảnh Chu Kiện cười đến dịu dàng, đáy mắt càng là thật sâu thương tiếc. Chu Kiện làm sao không biết suy nghĩ Mặc Ngọc lúc này, vì vậy kéo nàng đi vào, hai người Từ Phú Quý cũng gắt gao đuổi kịp. Đợi mọi người đi tới trước mặt đứa trẻ nọ, Chu Kiện mới mở miệng nói: "Hài tử, đây là một trăm lượng, ngươi mau cầm đi mai táng cho thân nhân, sau đó đến Từ phủ ở thành Đông tìm ta, sau này cứ đi theo bên cạnh ta" Vừa nói xong, chợt nhìn thấy đứa trẻ nọ chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt tuy đen đúa nhưng vẫn nhìn ra được nét thanh tú, hai mắt lấp lánh có thần, thấy Chu Kiện nói chuyện cũng không sợ hãi, nhìn nhau một hồi, cúi dập đầu ba cái với Chu Kiện, sau đó nói: "Cám ơn đại gia từ bi, nhưng con không dám nhận nhiều như vậy, đại thúc ở đầu thôn nói, mai táng cho gia gia chỉ cần năm lượng bạc là đủ, con chỉ cần năm lượng của ngài, sau này con chính là người của quý phủ ngài" Mọi người đều ngẩng ra, đứa nhỏ này, tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng gặp phải chuyện này cũng không sợ hãi, lại càng không tham một đồng nào, rất có khí phách. Chu Kiện lại càng mừng rỡ, nàng thích đứa nhỏ này, không kiêu ngạo không tự ti, ứng đối có lễ, vừa định sai đầy tớ lấy bạc vụn thì lại bị một tiếng trẻ con nữa cắt ngang. Sau đó thì thấy một nam tử tao nhã lôi kéo một tiểu cô nương mặc trang phục đỏ, tóc cột bím. Đây không phải là Quý Thanh Dân và đứa con gái dở hơi của hắn sao, Từ Phú Quý lập tức cảm thấy da đầu tê dại, Quý Thanh Diêu nhìn thấy thân nhân thì vô cùng kinh ngạc, sau đó là vui vẻ, Quý Thanh Dân kéo Tiểu Quý Bình đi tới bên cạnh Quý Thanh Diêu, Tiểu Quý Bình không quên trưng ra cái mặt quỷ với Từ Phú Quý, trí nhớ của con bé này rất tốt, làm sao nó quên được, chính là tên cô phụ đáng ghét này đã làm hại mình bị cha đánh. Tiểu Quý Bình vừa nghĩ vậy thì vội vã quay đầu đi chỗ khác, hướng nhìn vẫn quay về phía đứa trẻ đang quỳ, sau đó nói với đứa trẻ kia: "Ê, ta muốn mua ngươi, ta và ngươi cũng cỡ tuổi nhau, ngươi bán cho ta sau này chúng ta có thể mỗi ngày cùng nhau chơi" nói xong thì vội vàng lộ ra tiếu dung ngọt ngào trong trẻo. Không biết thế nào mà tất cả lập tức bị nụ cười thiên chân khả ái này mê hoặc, nghị luận xem đây là tiểu cô nương nhà nào, lớn lên xinh đẹp như vậy. Nhưng đứa trẻ kia lại không cho nàng mua, lắc lắc đầu nói: "Là vị đại gia kia mua ta trước, ta phải giữ chữ tín, không thể lại bán cho người khác" Chu Kiện vừa nghe, dáng tươi cười càng sâu, nhưng không vội tỏ thái độ, nàng đã sớm nghe nói, Tiểu Quý tiểu thư này tính cách tinh quái, giống như người của hai phủ Từ-Quý đều không có biện pháp với nó, ngược lại nàng muốn nhìn một chút dáng vẻ kinh ngạc của Quý tiểu thư này. Quả nhiên, Quý Bình vừa nghe lời này liền không vui, nhưng vẫn không từ bỏ, tiếp tục nói: "Người ta cho ngươi một trăm lượng, ta có thể cho ngươi hai trăm lượng, ta mặc kệ, ngươi nhất định phải đi theo ta" Nói xong như giận dỗi chống nạnh nhìn người nhỏ bé quỳ trên mặt đất. Chiêu này nàng dùng trước mặt mọi người lần nào cũng hiệu nghiệm, nhưng dường như lại không phát ra một chút tác dụng nào với đứa trẻ này, ngược lại thấy nó còn hơi hơi cau mày nói: "Tạ tiểu thư ưu ái, nhưng ta tuyệt sẽ không đi theo ngươi, ta đã nói rồi, là vị đại gia kia mua ta trước, bất luận ngươi có ra giá cao tới đâu đều không thể mua được" Lời chỉ như vậy nhưng lại làm Tiểu Quý Bình phát hỏa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, bộ dáng khổ sở đến mức muốn khóc lên, nó chưa từng bị người nào cự tuyệt như vậy. Quý Thanh Dân và Quý Thanh Diêu vội vã đi qua trấn an nó. Chu Kiện thấy đã đạt được mục đích, vội vã móc bạc vụn ra đưa cho tiểu nhân đang quỳ, còn tự mình kéo nàng đứng dậy. Những người còn lại thấy kịch cũng đã diễn xong, ai nấy đều tản ra. Vì vậy, bên cầu ngẫu nhiên chỉ còn lại mấy người bọn họ. Chu Kiện kéo đứa trẻ đến bên người nói: "Ta phái hai người giúp con cùng xử lý hậu sự cho gia gia con, ba ngày sau, bọn họ sẽ dẫn con về tìm ta. Sau này coi như con là con ta, ta lại đang thiếu một đứa con nối dõi đây" chỉ thấy đứa trẻ nọ nghe xong, khẽ giật mình nói: "Nhưng con là nữ hài ạ" Chu Kiện chỉ cười trừ, nói: "Thế thì đã sao, là ai quy định nữ hài thì không thể nuôi như nam hài, ta nói sau này con là nhi tử của ta thì chính là như vậy, đúng rồi, con tên là gì?" tiểu hài đồng hơi hơi suy tư sau đó giống như hiểu được không có gì là không phải, vì vậy nói: "Con tên Thiên An" Chu kiện cười thật sâu, nói: "Được, Thiên An khá lắm, tên rất hay, bất quá ta vẫn thích gọi con là Ngũ Lạng. Sau này con sẽ là Chu Thiên An, nhũ danh gọi Ngũ Lạng" nói xong, để hai thủ hạ âm thầm bảo hộ Tiểu Ngũ rời đi. Chu Kiện lúc này mới đi tới bên cạnh Mặc Ngọc, nhìn thần sắc nghi hoặc của Mặc Ngọc, vừa cười vừa nói: "Ngọc nhi, ta nhận hài tử này làm hài tử của chúng ta, sau này chúng ta có hài tử rồi, nó gọi là Ngũ Lượng, nàng có thích không?" Mặc Ngọc cả kinh, sau đó thật sâu cảm thấy mừng rỡ, mỉm cười nhìn người trước mắt, đưa tay nắm lấy tay Chu Kiện, gật đầu. Từ Phú Quý ở một bên nhìn Tiểu Quý Bình vẻ mặt còn bi thương mới vừa được dỗ xong, trong lòng lại vui vẻ, xem ra đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, rốt cuộc đã có người trị được con bé Quý Bình này rồi. Vì vậy tâm tình tốt ôm chầm lấy nương tử nhà mình, nhận được cái quay đầu cười ôn nhu của Quý Thanh Diêu, sau đó thì nghe được đùng đùng đùng vài tiếng, từng vòng pháo hoa nổi lên tứ phía, rực rỡ vô cùng, tựa như hạnh phúc của mấy người các nàng, đẹp đẽ không gì sánh được.