Em đã ở trong hồi ức của anh như thế nào, là nụ cười hay là yên lẵng, những năm gần đây không ai có thể làm anh hết cô đơn... ”Sau đó, bên tai anh lại lờ mờ vang lên lời Tống Tương tư từng nói với anh“Gia Mộc, em sẽ ở bên cạnh anh... ”“Gia Mộc, em mang thai rồi... ”“Gia Mộc, chúng ta chia tay đi. ”Tay của anh mạnh mẽ nắm chặt tay lái, tiếng khóc truyền ra, Tương Tư, đều là Tương Tư... Em đã ở trong ký ức của anh như thế nào, là nụ cười hay là yên lặng, ... Về sau, cuối cùng thế nào anh lại yêu em như thế này, đáng tiếc em đã đi xa, biến mất giữa biển người... Về sau rốt cục khi anh hiểu ra được, có người một khi bỏ lỡ, liền không gặp lại. -Seatle, Mỹ, tiếng chuông giáng sinh vang lên, cửa phòng sinh mở ra,Tống Tương tư được đẩy vào trong, cách chừng một phút đồng hồ, người ytá ôm một đứa bé được bao bao chỉnh tề, dùng tiếng anh nói với TốngTương tư: “Chúc mừng, là một công chúa. ” “Cảm ơn1” Tống Tương Tư nở nụ cười, sau đó ôm lấy đứa bé vào lòng. Bé con da trắng nõn nà, nhìn thấy Tống Tương Tư nhìn mình, lại toét miệng cười. Rõ ràng thân thể mệt chết đi được, lại bị ánh mắt ấm áp ý cười của bé con làm cho vui vẻ, cô cúi đầu, hôn lên bờ trán mềm mại của bé, vẻ mặtgiống như đang bừng sáng. Đứa bé rúc trong lòng cô ngủ. Tống Tương Tư nhìn chằm chằm khuôn mặt của đứa bé, lờ mời còn nghe được tiếng pháo chúc mừng bên ngoài. Qua lúc lâu, cô mới ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, biết là cách nhau rất xe, lại vẫn cứ nhìn mãi. Giáng sinh ở Bắc Kinh, là như thế nào?Mà anh, đang như thế nào?Tống Tương tư ý thức được mình đang nghĩ xa vời, vội vàng thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm đứa bé đang ngủ, nở nụ cười ấm áp. Nhưng nụ cười cũng không che giấu được đáy mắt cô đơn của cô. Đã qua chính tháng, không dám, từ nay về sau không liên quan, thật là đến bây giờ, không hề liên quan rồi. -Mười hai giờ khúy, Lục Cẩn Niên rời khỏi phòng bao. Tất cả mọi người đều say khướt không còn biết gì, từ bên trong đi ra ngoài đều lảo đảo. Tại cửa, lúc mười hai giờ đêm khuya, có một hàng lớn pháo hoa, KiềuAn Hạ cực kỳ kích động, nghiêng người lảo đảo chạy tới chạy lui, TrìnhDạng ở đằng sau bắt mãi không được, chạy đến lúc hưng phấn, Kiều An Hạlại giơ hai tay lên, hô một câu: “Trình Dạng, em yêu anh!”Trợ lý và Triệu Manh có chút đứng không vững, nhìn một màn kia mà cười nghiêng ngả. Kiều An Hảo nắm tay Lục Cẩn Niên, đứng ở bậc thềm cao nhết, mặt mày chậm chạp dâng lên nét cười. Pháo hoa tan, mọi người tách ra. Kiều An Hảo không uống rượu, cũng biết lái xe, cho nên cùng Lục Cẩn Niên trực tiếp đi đến bãi đỗ xe. Lục Cẩn Niên đã uống không ít rượu, nhưng đầu óc cũng rất nhanh tỉnhtáo lại, tuyết rơi rất lớn, khoảng cách đến bãi đỗ xe chỉ khoảng haitrăm mét, Lục Cẩn Niên cởi áo khoác của mình ra choàng lên người Kiều An Hảo, cúi người cõng cô lên