Editor: Tiểu CânHai người đều rất ăn ý, không nhắc tới những chuyện không vui trước đây, vẫn cười cười nói nói như trước, nhìn vào chính là hai chị em hết mực yêu thương lẫn nhau, ngay cả cô y tá chỉ gặp có một lần còn vụng trộm nói lời khen ngợi với má Kiều, bà sinh được hai cô con gái thật tốt. Thật ra nhiều lúc, đúng đúng sai sai, thị phi trái phải không cần phán xét. Trên thế giới này, không có ai là lương thiện tuyệt đối, cũng không có ai độc ác tuyệt đối, có nhiều lúc, bản thân sẽ nguyện ý thứ tha, là vì ta quan tâm. -Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo kết hôn. Vốn dĩ Kiều An Hảo muốn hôn lễ lui lại một thời gian, muốn đợi Kiều An Hạ xuất viện rồi tổ chức, nhưng cô lúc này có bầu hơn hai tháng, bụng dưới đã nhô lên rõ ràng, chỉ sợ bụng to lên sẽ không mặc được váy cưới, thì phải đợi tới khi sinh em bé, đợi đầy tháng rồi mới cử hành hôn lễ được, huống hồ thiệp cưới đã phát hết rồi, nếu muốn sửa thời gian thì lại phải lần lượt thông báo. Cho nên bàn tới bàn lui vẫn lại quyết định thời gian cũ. Kiều An Hạ không thể xuống đi lại, chắc chắn không thể làm phù dâu, nhưng cô vẫn muốn tham gia hôn lễ, sau cùng Trình Dạng nghĩ ra một biện pháp, đó là cùng để bác sĩ đi cùng Kiều An Hạ tới hôn lễ, cho dù có đột ngột xảy ra chuyện gì thì cũng có thể giải quyết kịp thời. -Trong đồn công an chỉ có người trực ban, Hứa Gia Mộc đưa một hộp thuốc tới, có một người dẫn anh tới phòng thẩm vấn. Bên trong chỉ có một bóng đèn, ánh sáng hỗn loạn, còn có mùi nấm mốc thoang thoảng. Hàn Như Sơ ngồi sau song sắt, nghe thấy âm thanh trầm đục, hơi ngẩng đầu lên, mới có vài ngày không gặp mà nhìn bà dường như đã già đi rất nhiều, mái tóc đen đã bạc đi bao nhiêu. Hàn Như Sơ chỉ liếc nhìn qua Hứa Gia Mộc rồi quay đầu đi, ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn kẻ thù. Hứa Gia Mộc khép mi xuống, nói với người phía sau lưng mình: “Tôi có thể một mình ở đây với bà ấy không?”Người nọ gật gậ, rồi đóng cửa đi ra ngoài. Trong phòng thẩm vấn vô cùng yên tĩnh, Hứa Gia Mộc đứng một chỗ hồi lâu, bước gần hơn đến trước song sắt, sau đó đột ngột “Phốc” một tiếng, quỳ xuống trước mặt Hàn Như Sơ. Hàn Như Sơ nghe thấy tiếng, ngoảnh đầu lại, nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc đang quỳ rạp dưới đất, vẻ mặt lạnh giá, không có chút nào thả lỏng. “Mẹ, con biết lúc này mẹ không muốn nhìn thấy con, nhưng con vẫn đến thăm mẹ. ”“Hạ Hạ bị mẹ đâm một dao, cả đời này đã không còn khả năng mang thai nữa rồi. ”“Việc mẹ nhờ dì Vân tìm luật sư đã bị con ngăn lại rồi, dì Vân cũng bị con cho về quê rồi, ba ra nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quay trở lại, nhà cũ Hứa gia con chuẩn bị bán, chắc khoảng hai ngày nữa, cục công an sẽ đề xuất kháng án với tòa, xin tòa phán quyết. ”Khi Hứa Gia Mộc nói đến đây, thanh âm run lên nhè nhẹ: “Trong phòng giam này, chắc chắn mẹ cũng không dễ chịu gì, mẹ đã nhiều tuổi như vậy, thân thể không tốt, trong này nhớ giữ gìn sức khỏe. ”“Cách vài ngày con sẽ qua thăm mẹ một lần… mặc dù, mẹ không muốn gặp con. ”“Con hi vọng mẹ ở đây có thể thức tỉnh lại chính mình, nếu… nếu hai mươi năm sau, mẹ ra ngoài, buông xuống những thù hận trước đây, mẹ vẫn là người mẹ tốt của con. ”