"À? Mẹ chồng chocô ấy uống thuốc ngủ sao?" Dáng vẻ mẹ Kiều không thể tưởng tượng nổi,sau đó liền lắc đầu một cái: "Bà mẹ chồng này cũng quá đáng ghét rồi!Thế nhưng xuống tay ác như vậy, một sinh mạng đang yên lành! Nói giếtchết liền giết chết, sớm hay muộn sẽ gặp phải báo ứng!"Ngay cảKiều An Hạ luôn luôn đối với mấy chuyện này không cảm giác hứng thú,nghe xong Kiều An Hảo nói chuyện này, cũng có chút nói không nên lời tức giận: "Bà mẹ chồng này nhất định chính là một hoa tuyệt thế! Đồ cặnbã!"Kiều An Hảo không có nói cái gì, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Hàn Như Sơ, khi cùng tầm mắt cô tiếp xúc với nhau, hướng về phía bà tanhếch môi cười cười. Không biết có phải bởi vì nụ cười của KiềuAn Hảo hay không, rõ ràng mẹ Kiều với Kiều An Hạ luôn mồm mắng bà ta làngười mẹ chồng trong chuyện xưa, nhưng vào giờ phút này, bà lại cảm thấy là đang chửi mình. Bà từ trước đến giờ đều cao ngạo, chưa từngbực tức như vậy, bà cố gắng ổn định người ngồi trên ghế sa lon, nhưnglồng ngực cũng đã bởi vì nén giận, rõ ràng có chút lên xuống khôngngừng. Vậy mà, dáng vẻ Kiều An Hảo như chưa kết thúc, không chútnào thấy nên thu ý tứ lại, biết rõ Hàn Như Sơ bởi vì sao tức giận, cốtình xuyên tạc tức giận của bà, giọng điệu nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Bácgái Hứa, ngài làm sao tức giận như vậy? Có phải cũng cảm thấy người mẹchồng này không phải là người đúng không?"Hàn Như Sơ làm saonghe không hiểu trong miệng Kiều An Hảo "Không phải là người" là chỉmình, tay của bà chợt nắm chặt một chiếc gối dựa khác, trừng mắt vớiKiều An Hảo, sắc bén dường như muốn phun ra lửa, nhưng bởi vì mẹ Kiều ởbên cạnh, vẫn còn phải miễn cưỡng nặn ra một nụ cười muốn bao nhiêu khócoi cùng với lúng túng, giọng điệu cứng đờ nói: "Ừ""Cháu cũngcảm thấy như vậy!" Kiều An Hảo cười ngọt ngào với Hàn Như Sơ một cái,nhìn như rất chân thành an ủi bà, thật ra lời nói ra, làm Hàn Như Sơ tức giận gần chết: "Chỉ là, bác gái Hứa, ngài cũng không cần tức giận nhưvậy, loại người như thế, tự mình làm bậy thì không thể sống, sớm muộn sẽ bị cô lập xa lánh, chết không được tử tế!"Kiều An Hảo nguyềnrủa cũng thật độc ác, nhưng lại nói tự nhiên lưu loát như thế, thậm chícòn làm cho hai người Kiều An Hạ với mẹ Kiều ủng hộ. Hàn Như Sơkhẽ nhắm lại mắt, cố gắng duy trì mỉm cười, lời nói vô cùng chậm rãi duy trì bình tĩnh cơ bản nhất, nói: "Tôi có chút không thoải mái, mọi người cứ ngồi ở đây trước một lát, tôi lên lầu một chuyến. "Nói xong, Hàn Như Sơ đứng lên. Mẹ Kiều hoàn toàn không biết sóng ngầm lưu động giữa Hàn Như Sơ với Kiều An Hảo, quan tâm hỏi: "Như Sơ, bà không sao chứ?""Không sao, chỉ là sau một lần tức giận đến nỗi ngất đi, thân thể đã khôngđược như xưa, tôi nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi. " Hàn Như Sơ miễn cưỡnghướng về phía mẹ Kiều nặn ra một nụ cười tươi tắn. "Phu nhân, tôi đỡ ngài đi lên. " Quản gia nói xong, liền đỡ Hàn Như Sơ lên, đi về phía cầu thang. Hàn Như Sơ lên lầu nghỉ ngơi, mẹ Kiều ở lại chỗ này cũng không còn hứng thú gì, liền đứng dậy chuẩn bị trở về nhà mình, Kiều An Hạ nghĩ đến buổitối còn có chút công việc phải làm, liền cùng với mẹ Kiều rời đi. Trước khi đi, mẹ Kiều với Kiều An Hạ hỏi Kiều An Hảo có muốn cùng nhau trở về nhà họ Kiều không, Kiều An Hảo liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc vẫn còn mấthồn xem TV, lắc đầu một cái, cười ôn hòa nói: "Con nán lại đây một látnữa. "Lập tức đi bốn người, bên trong phòng khách to như thế có chút vắng vẻ. Kiều An Hảo ngồi ở bên cạnh Hứa Gia Mộc một lúc, liếc nhìn cầu thang mộtcái, đứng dậy, đi tới trước máy đun nước bên cạnh, lấy một cốc nước.