Editor : MeituKiều An Hảo khẽ nhăn trán, mơ hồ ngửi thấy mùi thơm đặc biệt trên người Lục Cẩn Niên, sau đó bên tai truyền đến một lời nói thâm tình: "Kiều Kiều, tôi thích em, thích từ rất lâu rồi... "Kiều An Hảo cho là trong mơ, khóe môi không nhịn được cong lên, đầu khẽ cọ cọ vào gối, hoàn toàn ngủ sau. Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ngủ hồi lâu, vươn tay, sờ sờ tóc của cô, sau đó liền nằm trở về chỗ cũ. -Sáng sớm hôm sau Kiều An Hảo bị tiếng sấm làm thức tỉnh, cô ngồi dậy, liếc mắt nhìn nửa giường, chẳng biết Lục Cẩn Niên đã đi đâu, ngoài cửa sổ trời mưa rất lớn, Kiều An Hảo ra ngoài, thấy trong phòng khách chỉ có một mình chị Trần, đang ngồi trên ghế, khâu vá sửa lại một cái áo của đàn ông. "Cô Kiều, đã tỉnh?" Chị Trần ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, đặt đồ trong tay xuống, đi tới một bên, bưng bữa ăn sáng đến trên bàn cho Kiều An Hảo. Kiều An Hảo nói một tiếng cám ơn, ngồi xuống, hỏi: "Bọn họ đâu?""Đi lên núi hái măng rồi. "Kiều An Hảo không lên tiếng, cúi đầu yên lặng ăn cơm, ăn được một nửa, bên ngoài vừa có một tia chớp mãnh liệt, sau đó nổ tung đinh tai nhức óc, tiếng mưa rơi trở nên lớn hơn, Kiều An Hảo theo bản năng quay đầu, nhìn qua cửa, thấy phía ngoài mưa to tầm tã, trên đất cũng có bong bóng, đáy lòng xuất hiện một tia lo lắng, tự dưng cũng mất khẩu vị ăn cơm. Kiều An Hảo thường xuyên nhìn ngoài cửa, khiến chị Trần chú ý, chị Trần mang theo vài phần an ủi nói: "Cô Kiều, cô yên tâm, nơi này thường mưa to, không có chuyện gì, chút nữa mưa sẽ ngừng. "Kiều An Hảo nhẹ nhàng gật đầu, đáy lòng vẫn như cũ, thế giới bên ngoài đã bị nước mưa bao phủ, trắng xóa một mảnh, từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, rất ít gặp phải thời tiết như vậy. Chị Trần muốn giải tỏa đáy lòng khẩn trương của Kiều An Hảo, vừa giống như một mình nhàm chán đơn giản muốn trò chuyện mấy câu, lại mở miệng hỏi: "Cô Kiều, hai người là người ở đâu?"Kiều An Hảo nhìn chằm chằm bên ngoài trời, hơi mang theo vài phần không yên lòng nói: "Bắc Kinh. ""Bắc Kinh à, thành phố lớn, khó trách thoạt nhìn mọi người có khí chất như vậy. " Chị Trần vừa nói, vừa vá xong cái áo, sau đó dùng hàm răng cắn đứt sợi chỉ. Bên ngoài một hồi sấm sét, sắc mặt Kiều An Hảo trắng bệch, vô cùng hoảng hốt, khiến cả thân thể hơi run rẩy. Chị Trần không nhịn được bật cười: "Cô Kiều, cô yên tâm, nhất định người đàn ông của cô sẽ trở về lành lặn. "Người đàn ông của cô... Kiều An Hảo ngẩn ra vừa định giải thích với chị Trần, trong sân liền xuất hiện hai bóng đen. Lời Kiều An Hảo nhất thời sắp sửa nói nuốt vào bụng, nhanh chóng đứng lên, sau đó thấy khắp người anh Trần đầy bùn đi vào, mà Lục Cẩn Niên sau lưng cũng đầy bùn, mặc dù thế, vẫn như cũ che không che giấu được khí chất cao quý tản ra từ trong xương thịt. Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên bình yên vô sự trở lại, tâm trạng lo lắng cuối cùng cũng buông lỏng, vừa mới chuẩn bị mở miệng hỏi một câu Lục Cẩn Niên có sao không, chị Trần đã mở miệng cười nói: "Ai da, anh Lục, cậu đã trở lại, cậu cũng không biết vợ cậu sáng sớm đã thức dậy, thấy thời tiết đáng sợ như vậy, nghe cậu lên núi hái măng, bị dọa sợ đến muốn khóc. "