Kiều An Hảo theo đàquán tính đổ người về phía trước, cũng may có thắt dây nịt an toàn nênkhông bị va đập vào kính chắn gió đằng trước. Cô còn chưa hoàn hồn, vừangồi vững vàng liền quay sang phía Kiều An Hạ: “Chị không sao chứ?”Kiều An Hạ hai tay giữ lái, thở hổn hển mấy lần mới ổn định được thần trí, lắc đầu với Kiều An Hảo: “Chị không sao. ”Sau đó cô ngẩng đầu lên, thấy chiếc xe bị mình tông vào phần đuôi xe là một chiếc Audi A4L màu đỏ. Kiểu An Hảo xuống xe trước, nhìn thoáng qua tình trạng phần đuôi xe bị tông, xem như vẫn ổn, chỉ có điều hộp bảo vệ bị móp hẳn vào trong. Kiều An Hạ tắt máy xuống xe, không quét mắt về phần đuôi xe, trực tiếp đithẳng ra đằng trước xe Audi A4L, gõ vào cửa sổ xe. Đợi cho xe hạ cửaxuống, trước tiên Kiều An Hạ nói lời xin lỗi với chủ xe, rồi mới đặt câu hỏi: “Chúng ta tự thỏa thuận hay báo cảnh sát?”Chủ xe Audi A4Llà một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, ăn mặc thời trang, mái tóc uốn dài. Có thể bị dọa do đột ngột bị tông từ đằng sau, nên sắc mặt cô có chúttrắng bệch. Cô cũng không nhìn vào tình hình đuôi xe, nhẹ nhàng lịch sửnói: “Tôi đã báo cảnh sát. Về phần sửa xe thì theo bảo hiểm đi. ”Kiều An Hạ cười vô tư, liền lấy danh thiếp trong túi đưa cho chủ xe: “Đây là thông tin liên hệ của tôi. ”Cảnh sát nhanh chóng đến chụp hình hiện trường, rồi lấy thông tin của hai chủ xe, ghi lại biển số và kiểm tra giấy phép. Kiều An Hạ lục lọi trong túi mới nhớ ra giấy tờ xe để trong một cái túi khác đặt ở phòng khách sạn của Trình Dạng, nên đành phải đánh một cuộc gọigấp đến cho anh. Chủ xe Audi dường như đang rất vội, đợi cảnh sát giao thông xử lý xong, lập tức lái xe rời đi. Anh cảnh sát còn có chuyện khác phải xử lý, nên tạm thời để Kiều An Hạ và Kiều An Hảo đứng tại chỗ chờ. Khoảng hơn 40 phút, Kiều An Hạ chơi bắn gạch sạch sẽ không còn một mống, nhàmchán ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu, đúng lúc trông thấy bóng dángxe của Trình Dạng từ xa đang vọt tới với tốc độ cực nhanh. ( Đại khái trò bắn gạch như thế này nè. Ai rảnh thì chơi thử. AIGiaitri. com )“Trình Dạng tới rồi. ” Kiều An Hạ vừa nói vừa ra khỏi xe. Xe Trình Dạng vừa đỗ vững chắc ngay sau xe của Kiều An Hạ, cửa bên tay lái mở ra, nhưng bước xuống lại là Lục Cẩn Niên. Mặc dù từ lúc bị Lục Cẩn Niên từ chối, Kiều An Hạ không còn hăng hái bắtchuyện với anh nữa, nhưng bây giờ thấy anh lái xe của Trình Dạng tới,bèn cau mày nghi ngờ hỏi: “Lục Cẩn Niên, tại sao là anh?”Kiều An Hảo ngồi trong xe nghe được tên Lục Cẩn Niên, liền dời mắt khỏi điệnthoại, quả thật thấy anh đang đứng bên ngoài, đành cắn môi, mở cửa xebước xuống. Dien đàn l. q. d chấm cơm. Lúc này Trình Dạng cũng đãra khỏi xe, cầm trong tay giấy tờ xe của Kiều An Hạ đi tới, ôn hòa thayLục Cẩn Niên giải thích cho câu hỏi của Kiều An Hạ: “Xe anh Lục bị trợlý lái đi rồi, anh ấy có việc vào nội thành nên anh tiện đường cho anhấy quá giang. ”Trình Dạng nói xong, ngoảnh đầu sang Lục Cẩn Niên: “Anh Lục, hay là anh lái xe của tôi đi? Tôi lái chiếc này đưa hai người họ về đoàn phim. ”Từ lúc Kiều An Hảo xuống xe, ánh mắt Lục CẩnNiên vẫn luôn dừng lại trên người cô. Nghe thấy lời của Trình Dạng, vẻmặt anh mới khẽ thay đổi, chằm chằm quan sát Kiều An Hảo thêm một lúc để chắc chắn rằng cô không có việc gì, mới quay sang Trình Dạng lắc đầu:“Không cần, tôi bắt taxi. ”